Khánh Kỵ lặng lẽ bước ra ngoài, đứng vào góc khuất hành lang. Trong vườn, các dũng sĩ mới đến đầu quân vẫn to tiếng cười đùa với nhau, uống rượu chén lớn. Trong số họ rất nhiều người vốn chẳng hề quen biết, nay lại dường như đã trở thành bạn bè thân thiết từ lâu, nói cười vui vẻ. Khánh Kỵ đứng yên lặng ở hành lang ngắm nhìn giây lát, máu nóng dâng trào trong tim, đám nam nhi nhiệt huyết này tập hợp lại vì hắn, chiến đấu vì hắn, đấy chính là vốn liếng của hắn, con người sống trên đời không cần biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, có được nhiều dũng sĩ đi theo như vậy, được hiên ngang chiến đấu một phen, đó đã là một chuyện xứng đáng thỏa chí nam nhi trên cõi đời này rồi.

Một cơn gió thoảng qua, Khánh Kỵ hít một hơi dài, đi dọc theo hành lang bước đến một căn phòng nằm sau cùng bên trái.

“Công tử!” Cửa bật mở ra, một đại hán ngoài ba mươi tuổi có vết sẹo trên mặt lập tức đứng dậy cung kính hành lễ.

Khánh Kỵ vội tiến lên hai bước đỡ lấy tay hắn: “Miễn lễ miễn lễ, Mục tướng quân, ta có một lá thư, vì thời gian cấp bách, làm phiền ngài lập tức quay về Sở quốc, đích thân giao cho hai vị hoàng thúc Yểm Dư, Chúc Dung.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Lá thư đó là một bức bạch thư (thư viết trên mảnh vải lụa), chữ viết trong thư là chữ Điểu Toản chuyên dùng của Ngô quốc, cho dù là người biết đọc loại chữ này, nhìn vào cũng chỉ thấy đây đơn thuần là một bức thư thăm hỏi bình thường thôi, nhưng nội dung trong thư lại ghi theo một loại mật mã được hẹn trước giữa Khánh Kỵ và Yểm Dư, Chúc Dung lúc đánh Sở, Khánh Kỵ tin chắc Yểm Dư, Chúc Dung không thể nào quên cách thức đọc bức thư này.

Khánh Kỵ đích thân đưa tiễn Mục tướng quân dưới trướng Yểm Dư rời khỏi phủ đệ trong đêm, trong lúc phủ đệ vẫn ngập tràn tiếng cười đùa, Mục tướng quân đã cưỡi chiến mã do Khánh Kỵ chuẩn bị sẵn, phi ngựa như bay dưới ánh trăng rời khỏi.

Khánh Kỵ lặng lẽ quay vào trong vườn, phát hiện Quý Tôn Tiểu Man đang ngồi cô đơn một mình sau chiếc bàn đá dưới bóng cây cổ thụ sát chân tường phía bên phải, mắt nhìn vào các dũng sĩ đang quây quần uống rượu ở giữa khu vườn. Tiểu Man rót rượu chầm chậm vào cái ly trước mặt, giữa khu vườn có một nhóm lửa to, ánh lửa lúc mờ lúc tỏ, chiếu lên khuôn mặt Tiểu Man làm ánh lên đôi mắt long lanh rực sáng.

Khánh Kỵ không gây ra tiếng động nào, bước nhẹ nhàng về phía Tiểu Man.

“Sao không uống cùng bọn họ?” Khánh Kỵ đến bên Tiểu Man, mỉm cười lên tiếng.

Quý Tôn Tiểu Man bĩu môi, hờ hững trả lời: “Một bọn đàn ông thối, ai mà thèm uống rượu với họ chứ.”

Tiểu Man tuy làm ra vẻ cao ngạo bất cần, nhưng Khánh Kỵ nhìn vào khuôn mặt không biết cách nói dối của nàng ta, thấy toát lên vẻ thèm thuồng ngưỡng mộ. Khánh Kỵ nghĩ đến thân thế và trải nghiệm của Tiểu Man, thoáng chốc đã thấu hiểu tâm lí phức tạp của cô nương Tiểu Man này, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Quý Tôn Tiểu Man, đề nghị: “Được, vậy để ta uống với nàng.”

Chiếc bàn đá chỉ có một chiếc ghế dài để ngồi, Khánh Kỵ vừa ngồi xuống kế bên, Quý Tôn Tiểu Man cảm thấy không được tự nhiên lắm muốn tránh xa ra nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế, một chút do dự qua đi, Khánh Kỵ lúc này đã ngồi yên, Tiểu Man cũng không tiện có phản ứng gì nữa.

Trên bàn đá đặt một cái khay, trong khay có ly, Khánh Kỵ tự rót cho mình một ly rượu, xong quay qua rót đầy vào ly của Tiểu Man, tươi cười hớn hở: “Nào, ta kính nàng một ly.”

“Sao vậy? Cảm ơn ta luyện binh giúp ngài?”

“Không, là chúc mừng chúng ta giờ đây trở thành bằng hữu.”

Quý Tôn Tiểu Man nâng ly uống cạn, ánh mắt Khánh Kỵ lộ vẻ vui mừng: “Tiểu nha đầu bị mất nơi nương tựa từ nhỏ này thật ra rất dễ kết giao, cái nàng ta cần chẳng qua là tình thân, tình bạn, chỉ cần tạo cho nàng ta cảm giác thân thiết như người nhà, nàng ta cũng sẽ xem mình như thân thích ruột thịt vậy.”

Khánh Kỵ ngồi đó, vừa uống rượu vừa kể chuyện phiếm cho Quý Tôn Tiểu Man nghe, nào là chuyện Ngưu Lang Chức Nữ trên trời, nào là chuyện tình yêu thắm thiết của các tài tử giai nhân xưa kia, lúc cao hứng lại ngân nga vài câu thơ lãng mạn, chỉ thấy Quý Tôn Tiểu Man ngồi yên lặng say sưa lắng nghe, đôi mắt đen láy mở to, long lanh như các ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm nay vậy.

Đêm khuya vắng lặng, ngay cả côn trùng cũng ngưng tiếng gáy đi vào giấc ngủ, nhóm lửa giữa vườn tắt ngúm, một số người dìu nhau về phòng nghỉ ngơi, số khác không sợ sương đêm gió lạnh, nằm ngay ra ngáy khò khò tại chỗ.

Khánh Kỵ dịu giọng: “Thôi, khuya lắm rồi, mau đi ngủ thôi. Những ngày này phải đốc thúc toàn quân luyện kiếm, nàng cũng vất vả rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Không, ngồi thêm một lúc đi có được không!” Quý Tôn Tiểu Man ngà ngà say, nũng nịu kéo áo Khánh Kỵ: “Ta chưa từng được nghe kể chuyện thú vị như thế này, chúng ta uống thêm một lát nữa đi.”

Khánh Kỵ không nỡ từ chối, chỉ còn cách dỗ dành Tiểu Man: “Thôi được, chúng ta uống thêm ba ly, sau đó ta đưa nàng về phòng.”

Trăng đã lên cao, ánh trăng mờ ảo tỏa khắp khu vườn, gió thu thoang thoảng mát dịu, mái tóc dài bóng mượt của Tiểu Man như trôi bồng bềnh theo gió, đôi mắt xinh xắn đang say đắm ngắm nhìn Khánh Kỵ rót rượu, lúc rực sáng lúc lung linh, cứ như các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

“Ta…chỉ muốn nghe kể chuyện, không muốn…không muốn uống rượu nữa.” Quý Tôn Tiểu Man đột nhiên đặt tay lên tay Khánh Kỵ ngăn cản hắn tiếp tục rót rượu vào ly: “Người ta…người ta chưa từng uống nhiều rượu như hôm nay, đã say lắm rồi.”

“Hử?” Khánh Kỵ trông vẻ mặt Tiểu Man, bóng trăng mờ ảo, hắn đưa mặt vào gần hơn, Tiểu Man đúng là đã say, hai má ửng hồng xinh xắn.

Quý Tôn Tiểu Man cảm nhận được hơi thở của Khánh Kỵ phà vào mặt, thoáng chốc thấy khuôn mặt nóng bừng, tim đập thình thịch: “Ư…say mất rồi, thấy toàn thân như đang bay bổng, bồng bềnh trên mây, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng, hư…ư…ư…”

Khánh Kỵ cười ha hả: “Chưa say đâu, đó là cảm giác như lần đầu ta gặp được người con gái ta thích vậy đó mà.”

Câu nói này của Khánh Kỵ như ném hòn đá vào mặt nước đang phẳng lặng, bóng trăng trên đó lập tức bị đánh tan thành trăm ngàn mảnh, hai người đột nhiên im lặng. Khánh Kỵ ngẩng đầu lên, nhìn về ánh trăng vành vạnh trên đầu, nhớ về kí ức thời niên thiếu xa xưa, nàng thướt tha đi ngang qua người hắn, khăn choàng đỏ trên cổ và khuôn mặt hồng hào, nàng khẽ mỉm cười, cái cảm giác lâng lâng vui sướng ấy trong một lúc ập đến làm hắn ngất ngây, đợi khi hắn bình tĩnh trở lại, nàng đã khuất bóng nơi cuối đường.

Khánh Kỵ cảm thấy chua chát trong lòng, hai dòng lệ từ từ buông rơi, quá khứ của hắn, giờ đây đã trôi về chốn xa xăm, con người hắn thuở trước, đã được chôn chặt vào góc khuất tối tăm trong miền kí ức, giờ đây mọi cảm xúc bất chợt ùa về, Khánh Kỵ không sao thoát khỏi nỗi chua xót đang dậy sóng trong tim.

“Tình yêu đầu tiên đáng quý là thế, chính vì nó có tác dụng khiến con người ta không thể nào quên được, nó nằm sâu trong kí ức, khi người ta nhớ lại, nó hoàn hảo biết bao. Chính vì không có kết cục, nên mới suy diễn ra rất nhiều khả năng xảy đến trong tương lai.”

Khánh Kỵ nói những lời mông lung, Quý Tôn Tiểu Man ngớ mặt ra không hiểu hắn đang lảm nhảm gì, hồi lâu sau Khánh Kỵ thở dài: “Nàng say rồi, để ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi!”

Nến trong phòng được thắp sáng, Quý Tôn Tiểu Man uống một ngụm trà nóng, ngước mặt nhìn Khánh Kỵ: “Sao ngài còn chưa đi?”

“Nàng không sao chứ? Tiếc là…trong phủ của ta không có tì nữ, không có ai hầu hạ nàng…”

Quý Tôn Tiểu Man nghe vậy mỉm cười: “Ta trước giờ không cần ai hầu hạ, chỉ là uống quá chén thôi mà, không việc gì đâu.”

Tiểu Man nói chuyện nhạt nhẽo, Khánh Kỵ nghe xong có vẻ không vui, hắn ngập ngừng giây lát, khẽ gật đầu: “Ừ, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta ra ngoài đây.”

Khánh Kỵ bước ra đến cửa, Tiểu Man đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nàng ta…là ai vậy? Thúc Tôn Diêu Quang?”

Khánh Kỵ quay người lại, lắc đầu.

Tiểu Man lại dò thám: “Vậy…là Thành Bích?”


Tiểu Man lại dò thám: “Vậy…là Thành Bích?”

Khánh Kỵ hiểu ý cười to: “Đã là tình yêu đầu tiên, chỉ là cảm giác xao xuyến giữa nam và nữ mới gặp nhau, nó không chứng minh được gì cả, cũng không mang ý nghĩa nào hết, càng không cần đem lại kết quả, nên không nhất thiết phải khắc cốt ghi tâm. Bây giờ ta phải rất cố gắng nhớ lại mới nghĩ ra cô gái đó tên là gì, từng gặp nàng ta một lần thôi, cái cảm giác ngất ngây như say rượu khi đó giờ đây nhớ lại thấy đã phai nhạt, chỉ là chút vấn vương còn sót lại. Hoài niệm quá khứ chi bằng đấu tranh cho tương lai.”

Khánh Kỵ bước ra khỏi phòng, Tiểu Man vịn bàn từ từ ngồi xuống, ánh nến kế bên lay lắt theo cơn gió nhẹ. Đầu óc quay cuồng của Tiểu Man vẫn đang cố suy ngẫm những lời Khánh Kỵ vừa nói: “Tình yêu đầu tiên, chính là cái cảm giác như hắn nói sao? Chỉ đơn giản là lần đầu tiên cảm thấy yêu thích một người, ngoài ra không còn ý nghĩa nào nữa?”

--------------------------

“Hắn là người đầu tiên ta yêu, cũng là người duy nhất ta yêu, trong trái tim ta chỉ từng mang hình bóng hắn, ta không chút nghi ngờ về một tình yêu thiên trường địa cửu, nhưng giờ đây, khi phát hiện tất cả đã đổi thay, mới nhận ra vết nứt này đã sớm tồn tại, trên đời này…rốt cuộc là có tình yêu vĩnh hằng hay không?…”

Nam Tử đứng ngây ra trong vườn, xung quanh cây lá um tùm, một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá khô rơi xào xạc khắp mặt đất, vài chiếc lá bám lại trên vai nàng. Nam Tử thở dài ngao ngán, nỗi niềm chất chứa bấy lâu nay không biết bày tỏ cùng ai.

Thời gian Công Tử Triều đến Vệ quốc quá ngắn, đám người Tề Báo và Bắc Cung Hỉ đã bị Công Mạnh Trập ức hiếp hai nươi năm, bọn họ dưới sự giúp sức của Khánh Kỵ quả nhiên đã dẹp yên thế lực thống trị của Công Mạnh Trập một cách khó tin, thế nhưng bọn họ muốn tiếp nhận trọn vẹn thế lực này, chỉ với căn cơ và sức người của họ chắc chắn không thể nào làm được.

Hơn nữa, Vệ hầu Cơ Nguyên lợi dụng ưu thế tuyệt đối về thân phận quốc quân Vệ quốc, dưới sự ủng hộ của các công khanh trung thành với quốc quân như Công Tôn Bạt, Công Mạnh, Cừ Bá Ngọc, đang là người hưởng lợi lớn nhất từ sau cái chết của Công Mạnh Trập. Đám người Tề Báo vì thế suốt ngày không yên, lo lắng quốc quân sau này sẽ tính sổ với họ. Còn Công Tử Triều, ngày nào cũng như bước đi trên tấm băng mỏng, trước khi tai họa lớn giáng xuống phải suy tính mưu lược làm sao nắm giữ sức mạnh cung vệ trong tay, lôi kéo tướng sĩ, sắp xếp thân tín, còn những chuyện yêu đương chắc không có thời gian nghĩ đến đâu.

Nam Tử đang tìm lí do giải thích thay cho thái độ của Công Tử Triều, cũng là để tự an ủi bản thân. Khi Nam Tử được gả đến Vệ quốc, nàng ta cứ nghĩ từ nay xa cách với Công Tử Triều, hai người không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa, khi Công Tử Triều tranh quyền thất bại ở Tống quốc phải chạy sang Vệ quốc lánh nạn, nàng chỉ nghĩ với khả năng của mình sẽ cố hết sức giúp đỡ Công Tử Triều, giúp người tình cũ tìm lại vẻ tôn nghiêm của nam nhi. Chính Công Tử Triều dùng tình xưa nghĩa cũ đánh động lòng nàng, khiến trái tim nàng đang héo úa như được sống lại dưới ánh mặt trời, ngờ đâu Công Tử Triều đem tất cả tâm tư bỏ vào chuyện tranh quyền đoạt lợi, có bao giờ yêu nàng thật lòng đâu chứ?

Nam Tử thông minh như vậy, trước kia cũng đã nhận ra ý đồ thật sự của Công Tử Triều khi tiếp cận mình rồi, thế nhưng nàng không muốn tin vào phán đoán của mình, cho dù nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đứng về phía Công Tử Triều, giúp hắn đoạt lấy hổ phù khống chế cung vệ, nhờ vậy mới dễ dàng giết chết được Công Mạnh Trập. Chính vì chuyện này, nay Vệ hầu Cơ Nguyên xem nàng như kẻ thù, trước kia không có tình yêu thì hãy còn lòng tôn trọng, giờ thì không còn gì cả. Công Tử Triều thì mỗi khi gặp mặt chỉ nhắc chuyện ban thưởng, vệ sĩ của hắn, sau đó lại hối thúc Nam Tử dùng thân phận quân phu nhân của nàng giúp hắn chiếm lấy quyền lực to hơn. Một lần, hai lần, lần nào cũng như lần nào, trái tim Nam Tử mong mỏi Công Tử Triều biết bao, chỉ muốn nhìn thấy hắn, nghe giọng nói của hắn, thế mà…

Công Tử Triều hôm nay hẹn gặp, lại không biết đưa ra yêu cầu gì đây?

Nam Tử nhíu mày suy tư, ánh mắt vô hồn hướng về phía các nhánh cây trơ trụi lá vàng khô, phút chốc lại thở dài ngao ngán, trong một lúc nàng cảm thấy hối hận, Công Tử Triều là một người mang nặng dã tâm mưu cầu quyền lợi, muốn giữ hắn ở bên mình, không phải là ban cho hắn quyền lực, mà là tước đi quyền lực của hắn, nếu không làm vậy, một con đại bàng khi đã khôi phục lông cánh, nó sẽ tìm đến tự do, chứ sao chịu an phận sống trong chiếc lồng chứ? Mình đã sai, mình đã làm sai rồi…

------------------------

Vệ hầu Cơ Nguyên được Tả quân vệ trong cung Công Tôn Tuất tháp tùng bảo vệ đang đi dạo trong vườn thượng uyển. Công Tôn Tuất năm nay mới ba mươi, cao lớn lực lưỡng, ba lọn râu bệ vệ dưới cằm, người này văn võ song toàn, từ sau khi phân chia quyền lực với Công Tử Triều giữ chức Tả quân vệ quản lí một phần cấm vệ trong cung, nhanh chóng trở thành nhân vật nắm quyền lực quan trọng trong hoàng cung, do hắn là con trai của Hiền đại phu Công Tôn Bạt, cũng là danh gia vọng tộc ở Vệ quốc, về thân phận địa vị được các binh lính chấp nhận hơn Công Tử Triều nên ngả về hắn nhiều hơn, vì thế hắn không chỉ xây dựng được thế lực từ các cấm quân do một tay mình tuyển chọn, thậm chí còn qua lại mật thiết lôi kéo được một số tướng sĩ thuộc phe Công Tử Triều về phía mình.

“Tham kiến bệ hạ!”

Ba tên đội trưởng quỳ mọp xuống hành đại lễ với Vệ hầu Cơ Nguyên. Cơ Nguyên liếc mắt nhìn về phía họ, làm bộ hiền từ: “Ba vị mời đứng lên, ba vị ái khanh đây tên là gì vậy?”

“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu nhân là Huyền Cao - tiểu nhân là Vô Khuy - tiểu nhân là Thải Tiêu” Ba tên đội trưởng lần lượt cung kính bẩm báo.

Vệ hầu Cơ Nguyên nghe thế biết là ba người này có tên mà không có họ, bèn vuốt râu cười khảy: “Ba vị tráng sĩ đây trung quân báo quốc, quả nhân trong lòng rất biết ơn, các ngươi nếu đã không có họ, giờ quả nhân ban họ cho các ngươi, ba người đều là tráng sĩ trong cấm vệ của quả nhân, lại tình như thủ túc, kể từ hôm nay, tất cả đều họ Vệ đi, lấy quốc hiệu của ta làm họ, thế nào?”

Ba tên đội trưởng ngớ mặt ra, Công Tôn Tuất đứng cạnh Cơ Nguyên vội nở nụ cười hối thúc: “Vệ Huyền Cao, Vệ Vô Khuy, Vệ Thải Tiêu, được lấy quốc hiệu làm họ, vinh quang biết bao, các ngươi còn không mau tạ ơn bệ hạ đi!”

Ba người kia thế mới tin đây là sự thật, vội vui mừng ra mặt khấu đầu tạ ơn: “Chúng tiểu nhân đội ơn bệ hạ.”

Công Tôn Tuất tiếp lời: “Các ngươi đứng dậy đi, hôm nay bệ hạ lo xong quốc sự, muốn đi dạo chơi vườn thượng uyển, ta tiện thể gọi các ngươi ra đây gặp mặt bệ hạ, để ngài thấy rõ lòng trung thành của các ngươi, sau này một lòng một dạ làm việc cho bệ hạ, vinh hoa phú quý không thiếu phần các ngươi đâu. Các ngươi đều là tướng lĩnh thống lãnh cấm vệ dưới trướng Công Tử Triều, không nên dây dưa ở đây nữa, mau quay về vị trí đi, tránh làm hỏng việc lớn.”

“Dạ, chúng tiểu nhân nhận ơn vua, vốn phải tận trung đền đáp ân đức của bệ hạ, đó là niềm vinh hạnh lớn lao của tiểu nhân ạ.” Ba tên đội trưởng lại bày tỏ lòng trung thành một lần nữa, Vệ hầu Cơ Nguyên hớn hở khen thưởng đôi lời, lại hứa hẹn phong chức ban thưởng gì đó, ba người cảm tạ xong lui ra.

“Công Tôn Tuất, ngươi làm tốt lắm, sau này phải ra sức lôi kéo đám người nhất thời hồ đồ đi theo Công Tử Triều này về phía quả nhân. Hừ! Giờ quả nhân muốn ra tay ngay phần thắng cũng nắm chắc rồi, nhưng Tấn quốc luôn lăm le xâm lược Vệ quốc của ta, đấy mới là lí do quả nhân chưa muốn hấp tấp ra tay vội vàng, chứ không phải quả nhân e sợ đám người Tề Báo, Vệ quốc…lúc này không được xảy ra nội loạn, nếu không sẽ bị kẻ địch bên ngoài lợi dụng cơ hội, nhưng mà…”

Ánh mắt Cơ Nguyên trở nên sắc lạnh: “Chỉ cần quả nhân sắp xếp đâu vào đó, mấy tên loạn thần tặc tử này, quả nhân nhất định trừng trị bọn chúng.”

“Dạ, nhưng trước mắt xin bệ hạ vẫn phải cố nhẫn nhịn, Công Tử Triều cơ trí hơn người, nếu không chắc chắn vi thần cũng không dám nói rõ ý định ra với thuộc hạ dưới trướng của hắn, tránh đánh rắn động cỏ, lúc đó chúng sẽ đề phòng trước. Nhưng bệ hạ cứ yên tâm, có vi thần trong cung bảo vệ, Công Tử Triều không dám ngông cuồng đâu ạ, còn trong triều thì có hơi rắc rối, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố hiện giờ khí thế đang thịnh…”

“Quả nhân hiểu!” Cơ Nguyên ngắt lời Công Tôn Tuất, đưa tay vạch cành cây giăng ngang trước mặt, sải bước đi về phía ngọn đồi trong vườn, một con hươu đang chạy nhảy quanh đó bị tiếng bước chân làm kinh động, phóng nhanh vào lùm cây biến mất.

Cơ Nguyên vừa đi vừa nói: “Đây chính là lí do quả nhân trọng dụng Bắc Cung Hỉ, hạ bệ Tề Báo. Thực lực của Tề Báo mạnh hơn Bắc Cung Hỉ, bây giờ lại bị Bắc Cung Hỉ nắm giữ quyền lực lớn hơn, nếu Tề Báo cam lòng khuất phục đứng dưới Bắc Cung Hỉ, bọn họ liên kết lại quả nhân còn có chút e ngại, giờ quả nhân cố tình làm ra vẻ yếu thế, không động đến bọn họ, Tề Báo đã không chịu đựng được nữa, bắt đầu từng bước tranh quyền với Bắc Cung Hỉ. Ha! Đợi đến khi Bắc Cung Hỉ không chịu nhường bước, đó là ngày bọn họ trở mặt với nhau, lúc đó…quả nhân sẽ nhân cơ hội này…”

“A, bệ hạ dạo gần đây cứ hay ban thưởng cho Bắc Cung Hỉ, thì ra là…bệ hạ muốn Tề Báo nổi lòng đố kị?”

“Đúng vậy!” Cơ Nguyên đứng trên ngọn đồi dõi mắt khắp nơi, Công Tôn Tuất xua tay lệnh cho đám thị vệ lui hết ra xa, mình thì bám sát ngay sau lưng Cơ Nguyên.


“Đúng vậy!” Cơ Nguyên đứng trên ngọn đồi dõi mắt khắp nơi, Công Tôn Tuất xua tay lệnh cho đám thị vệ lui hết ra xa, mình thì bám sát ngay sau lưng Cơ Nguyên.

Cơ Nguyên ngước nhìn cây sam xanh tươi cao chót vót đằng xa, thở dài mệt nhọc, hai mắt ngấn lệ, hai nắm tay từ từ nắm chặt lại, uất hận lên tiếng: “Huynh ấy…huynh ấy thật là tội nghiệp, đám nghịch tặc này dám nhẫn tâm giết chết huynh ấy, tên Tề Báo này là tên cầm đầu, dù bất cứ giá nào quả nhân cũng phải chặt đầu Tề Báo trả thù cho huynh trưởng.”

Ánh mắt ngấn lệ, cây sam lắc lư theo gió, tiếng lá cây xào xạc, bóng cây in bóng trên mặt đất như vẽ nên một hình bóng trong tâm trí Cơ Nguyên, hình ảnh chàng võ sĩ mặc áo bào trắng toát, hai má hồng hào, thân hình yểu điệu, đôi mắt long lanh, thanh tu mỹ miều, lưỡi kiếm vun vút như rồng bay phượng múa, ánh sáng lấp lánh từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt nõn nà mềm mại. Ôi, kiếm đồng Ngải Tử Man khắp người không một nơi không khiến người khác động lòng nay đang ở đâu… (Thế là thương huynh hay thương ai?)

Cơ Nguyên thổn thức đưa tay áo lên lau nước mắt, Công Tôn Tuất khẳng khái an ủi: “Tình nghĩa huynh đệ của bệ hạ và Công Mạnh Trập đại nhân khiến vi thần cảm động muôn phần, chỉ là hiện giờ bệ hạ vẫn phải cố gắng chịu đựng, đợi khi Tề Báo và Bắc Cung Hỉ trở mặt đấu đá với nhau, lúc đó mới là thời cơ tốt nhất cho bệ hạ hành động.”

“Ờ…đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói phải lắm.” Sắc mặt Cơ Nguyên hơi chút khác lạ, hắn không muốn để Công Tôn Tuất nhìn thấu hắn thật sự đang suy ngẫm chuyện gì, vội vàng quay mặt đi nơi khác, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một nam một nữ đang đứng đối mặt với nhau, dường như đang to nhỏ với nhau gì đó, tên nam nhân đó trong lúc nói chuyện lại còn đặt tay lên bờ vai thon thả của nữ nhân kia, cứ như muốn kéo nàng vào vòng tay của hắn.

Cơ Nguyên giật nảy mình, ánh mắt tức giận đỏ rực, nghiến răng: “Gian phu dâm phụ! Gặp mặt nhau ở đâu không được, lại chạy đến chỗ này dan díu với nhau, thì ra lời đồn không sai, bọn họ quả nhiên có gian tình.”

Công Tôn Tuất nhìn theo hướng Vệ hầu Cơ Nguyên, phút chốc cũng giật nảy mình, với ánh mắt tinh tường, hắn đã trông thấy từ xa hai người kia chính là quân phu nhân Nam Tử và Hữu quân vệ Công Tử Triều.

Cơ Nguyên nghiến răng răng rắc, đưa mắt về phía một tên vệ sĩ đang đứng gần đó ra lệnh: “Ngươi, đưa cung tên đây cho quả nhân.”

Công Tôn Tuất thất kinh hồn vía, vội bước lên ngăn cản: “Không được đâu bệ hạ, nếu giết chết Công Tử Triều vào lúc này, đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ sẽ cho rằng bệ hạ trả thù, bắt đầu ra tay với bọn họ, chắc chắn sẽ liều chết nổi loạn. Bệ hạ, chúng ta vẫn chưa có được sự chuẩn bị kĩ lưỡng cần thiết, không nên mạo hiểm, bệ hạ, lúc này vẫn là lúc nên nhẫn nhịn, không thì hỏng việc lớn đó.”

Lúc này Cơ Nguyên đã đoạt lấy cung tên của tên vệ sĩ, giương cung lắp tên hướng về phía Công Tử Triều, nghe Công Tôn Tuất khuyên can, mũi tên sắp bắn ra chợt ngưng lại, hai tay tức giận đến nỗi run bần bật, cứ giữ lấy tư thế bắn tên không chịu bỏ xuống, Công Tôn Tuất tim đập thình thịch đứng đó, hắn không dám bước tới đoạt lấy cung tên, lại sợ Cơ Nguyên trong lúc tức giận bất chấp tất cả bắn chết Công Tử Triều, lúc đó nội loạn ắt sẽ lập tức xảy ra.

Sắc mặt Cơ Nguyên từ từ dịu lại, từ trắng bệch chuyển dần sang hồng hào, giây lát sau bỗng nhiên cười to buông cung tên xuống, Công Tôn Tuất thở phào nhẹ nhõm, vội bước tới đón lấy cung tên từ tay Cơ Nguyên, mở lời khuyên nhủ: “Bệ hạ tạm thời cố nén cơn giận, sau này chúng ta thiếu gì cơ hội trừng trị họ.”

Cơ Nguyên vẫn nắm lấy mũi tên chưa chịu thả ra, đôi mắt uất hận hướng về phía Nam Tử và Công Tử Triều đang đứng nói chuyện, càng nghĩ càng thấy giận, Cơ Nguyên đột nhiên rút kiếm ra, đặt mũi tên xuống đất, chém gãy đầu nhọn, sau đó lại cầm tên lên, giựt lấy cây cung trên tay Công Tôn Tuất, giương cung ngắm bắn Công Tử Triều, lạnh lùng nói: “Giờ ta không giết được hắn, cũng không để cho đôi cẩu nam nữ này tưởng rằng quả nhân là một tên câm điếc, hừ!”

Cơ Nguyên sải bước đi nhanh xuống đồi, Công Tôn Tuất không biết phải làm sao đành vội vàng theo sát sau lưng bảo vệ…

Khánh Kỵ chuẩn bị chu đáo xong xuôi cho chuyến đi Sở, còn chọn ra bốn dũng sĩ hiểu rõ tình hình Sở quốc, biết nói thổ ngữ bản địa làm tùy tùng, giờ chỉ còn đợi tin tức từ Lỗ quốc và Phi Hồ cốc truyền về, mọi thứ sắp xếp thỏa đáng xong sẽ lên đường đi Sở. Những ngày này Khánh Kỵ ngày nào cũng triệu tập tướng lĩnh thuộc hạ bàn bạc kĩ lưỡng kế hoạch phạt Ngô sắp tới.

Không có bản đồ chi tiết, không cách nào tiến hành đưa tin kịp lúc, tình hình chiến sự thay đổi liên tục, tất cả đều không được quy định cứng nhắc, theo bản vẽ sơ sài thì chỉ có vài ngọn núi lớn, vài tòa thành và mấy con sông tương đối lớn, Khánh Kỵ và đám tướng lĩnh thuộc hạ chỉ dựa vào đó quyết định một số kế hoạch tác chiến chung mà thôi.

Căn cứ theo lộ trình và thời gian hành quân, Khánh Kỵ định ngày khởi binh vào mười lăm tháng hai năm sau, đại khái đầu tháng ba sẽ vào biên giới Ngô quốc giao tranh với quân Ngô, đường tiến công của quân đội Ngải thành chia làm hai ngả, một ngả men theo Hoàng Hà đi vào Trịnh quốc, mượn đường vượt sông Trường Giang, sau đó xuôi theo Trường Giang đánh vào Ngô quốc, con đường hành quân này là chuẩn bị phòng khi kế hoạch liên kết Sở, Việt thất bại. Ngũ Tử Tư từng ý đồ mưu sát quốc quân Trịnh quốc, giờ đây hắn giữ chức tướng quốc của Ngô, Khánh Kỵ muốn đánh Ngô, mượn đường ngang qua Trịnh quốc, chắc chắn sẽ được chấp thuận.

Con đường hành quân thứ hai tức là trường hợp kế hoạch liên kết Sở, Việt thành công, lúc đó phải sát cánh chiến đấu bên quân Sở, vậy con đường hành quân này chính là đi trực tiếp vào lãnh thổ Sở quốc, tấn công theo đường bộ với quân Ngô, từ núi Trì Ki vượt Trường Giang tiến vào biên giới Ngô quốc, con đường này vừa có thể đi đường bộ vừa có thể đi đường thủy, thuận lợi tác chiến biến hóa tùy theo địa hình. Mặt khác, lại khá gần với Việt quốc nên dễ dàng phối hợp với quân Việt, lại còn thu hút phần lớn lực lượng quân Ngô về phía Nam, lúc đó phía Bắc Ngô quốc bố trí ít quân canh giữ, tạo điều kiện cho Tôn Vũ, Anh Đào từ Lỗ quốc tập kích bất ngờ vào kinh đô Ngô quốc.

Đội quân mới huấn luyện ở Phi Hồ cốc sẽ theo đường bộ xuôi về phía Nam, qua Trường Giang, lên bờ tập kết tại Hàn Ấp, tiến đánh Cô Tô thành, cũng có thể mượn nhiều thuyền lớn của Thành Bích lấy danh nghĩa vận chuyển muối ngụy trang, đi đường thủy vòng qua Nam Vũ thành gần đó tiến sát Cô Tô thành, tập kích bất ngờ đoạt lấy kinh đô Ngô quốc. Do lộ trình hành quân khác nhau, đội quân Phí thành phải khởi hành vào ngày hai mươi tháng hai, còn về đường tiến quân và kế hoạch tác chiến cụ thể tất cả giao cho Tôn Vũ và Anh Đào toàn quyền quyết định. Lúc ấy Khánh Kỵ đang tác chiến ở mặt trận phía Nam, với lại cũng không muốn can thiệp vào cách chỉ huy chiến đấu của vị đại tướng tài ba Tôn Vũ làm gì.

Còn hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung nếu thuận lợi đến được Vệ quốc, lúc đó sẽ bố trí hai người ở lại trấn giữ Ngải thành và Phí thành, đảm bảo tiếp viện từ hậu phương. Kế hoạch này do thiếu thốn thông tin chi tiết nên Khánh Kỵ phải vắt óc ra suy tính, ba ngày sau mới xác định xong, khi đó tín sứ của Tôn Vũ cũng vừa đến nơi, báo cáo tình hình bên Lỗ quốc tiến hành rất thuận lợi, đến giờ đã chiêu nạp được hơn một vạn quân. Thời hạn phạt Ngô đến gần, đội quân của Tôn Vũ lại dùng vào việc tập kích, vì muốn giữ tính bất ngờ nên đã ngưng thu nhận thêm quân mới, nay phong tỏa sơn cốc, ra sức thao luyện binh lính ngày đêm, hy vọng tạo ra đội quân thiện chiến trong thời gian ngắn nhất.

Khánh Kỵ rất tán đồng cách làm này của Tôn Vũ, hắn ghi rõ ràng tỉ mỉ từng chi tiết về lộ trình hành quân và thời gian hành động trong lá thư gửi Tôn Vũ, sau khi suy ngẫm kĩ càng, lại ghi thêm một dòng chữ lớn cuối lá thư: “Tình hình chiến sự thay đổi không lường trước được, tướng tại ngoại quân lệnh có thể không theo, Trưởng Khanh có quyền tùy cơ ứng biến mà hành động.”

Khánh Kỵ dùng nến niêm phong bức bạch thư xong giao cho tên tín sứ của Tôn Vũ, lại cẩn thận phái thêm vài tên võ sĩ hộ tống đưa thư về Phí thành, sau đó lập tức sửa soạn cho chuyến đi Sở. Khánh Kỵ ăn mặc chỉnh tề, được các gia tướng thuộc hạ đưa tiễn ra cổng, đang định rời đi, đột nhiên có mấy tên lính đang kéo theo một người bị trói đưa đến trước mặt Khánh Kỵ

Khánh Kỵ dừng bước, chau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt quét qua người bị trói đó, lúc đầu Khánh Kỵ nghĩ rằng chắc người này vi phạm quân luật gì đó, nhưng nhìn kĩ thấy hắn không giống binh lính của mình, ba mươi mấy tuổi, nước da trắng nõn, nhìn cứ như là một thương nhân.

“Đứng ngay ngắn vào, đây chính là công tử Khánh Kỵ.” Tên lính đi đầu quát vào mặt hắn, bước lên phía trước chắp tay bẩm báo: “Bẩm công tử, người này lén la lén lút trà trộn vào thành, bị chúng thuộc hạ bắt được, hắn nói chỉ khi nào gặp mặt công tử mới nói rõ thân phận.”

“Hử?” Khánh Kỵ kinh ngạc nhìn vào người này, đoạn chầm chậm bước lại gần hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”

Người này đang bị trói hai tay sau lưng, cúi người hành lễ xong khúm núm trả lời: “Công tử Khánh Kỵ, ngài có thể cho các thuộc hạ lui ra không ạ?”

Khánh Kỵ xua tay, các thị vệ hai bên lập tức lui xuống, người đó tiến lên một bước, hạ giọng: “Công tử, tiểu nhân phụng mệnh của…đến mời…”

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, Khánh Kỵ nghe xong thoáng biến sắc, lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi nói gì? Nàng ta…mời ta đến để làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play