Một thị nữ bên người Cố Quý phi nhìn chằm chằm vào Vân Hi trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Nương nương, nữ tử đi bộ ở trước mặt kia chính là người đã đến phủ Dịch Thân Vương vào ngày hôm trước.”

Bước chân của Cố Quý phi ngừng lại, ý lạnh trong mắt càng thêm tăng lên, cao giọng hỏi: “Ngươi nhớ chính xác chứ? Chắc chắn là ả?”

Đoạn Dịch dám giết người của bà, bà sẽ dùng người của mình để ra tay!

Thị nữ kia đắc ý trả lời: “Không sai, nương nương biết mà, trí nhớ của nô tỳ luôn rất tốt, cho dù nàng ta có che mặt cũng không gạt được nô tỳ, bởi vì nô tỳ không chỉ nhớ gương mặt mà còn nhớ dáng vẻ, nhớ cách đi đứng, vì dáng đi của mỗi người đều không giống nhau. Còn có giọng nói cũng đều rất khác nhau, nô tỳ nhớ rõ giọng nói của nàng ta trong đầu. Chỉ cần nàng ta vừa mở miệng thì chắc chắn sẽ lộ ra.”

Sóng mắt của Cố Quý phi khẽ chuyển, cười nói: “Rất tốt, nha đầu kia rơi vào tay của bổn cung thì nhất định sẽ khiến ả vạn kiếp bất phục. Lần này ngươi lập công lớn như thế, lúc hồi phủ bổn cung sẽ tự tay thưởng lớn cho ngươi.”

Mất một Thái hậu nhưng nắm nữ tử kia trong tay cũng không khác là bao!

Thị nữ nọ mừng rỡ vội vàng hành lễ, “Đa tạ nương nương.”

Mấy người đang muốn tiến đến ngăn Vân Hi lại thì thấy có mấy nữ nhân đi tới từ một hướng khác, gọi Tạ Vân Hi trước bọn họ: “Tạ Vân Hi, ngươi ở đó làm gì thế?”

Sắc mặt của Cố Quý phi lạnh đi, họ Tạ sao? Là người của Tạ phủ?

Khá lắm An thị, nha đầu ở Tạ phủ lui tới với Dịch Thân Vương, chẳng phải đây là Tạ Cẩm Côn muốn chân đứng hai thuyền sao? Bất luận tương lai là bổn cung thượng vị hay Đoạn Dịch thượng vị thì Tạ phủ cũng sẽ không bị lỗ, An thị tính toán thật tốt!

Vân Hi đã sớm nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai chủ tớ của Cố Quý phi, thầm nghĩ thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bây giờ nàng không có khả năng xung đột chính diện với Cố Quý phi, cứ tránh trước rồi hãy tính sau, nàng liền cúi dầu làm bộ như không nhìn thấy quay đầu đi, ai ngờ bên kia lại có mấy nữ tử đi ngang qua gọi nàng lại.

Mấy người này, hai người là nhị tiểu thư Tạ Vân Dung cùng tứ tiểu thư Tạ Vân Hương của Tạ phủ, một người khác là đường muội của Cố Phi Mặc, Cố Diên, bên cạnh còn có một nữ tử thùy mị xinh đẹp, dung mạo hơn hẳn ba người kia, y phục cũng hoa lệ hơn, lúc đi bộ thì ba người kia cũng có ý nhường cho nữ tử này, hiển nhiên thân phận của nàng ta ở trên bọn họ.

Gương mặt nữ tử kia toàn hiện lên kiêu ngạo, trong trí nhớ của Vân Hi không có sự tồn tại của nàng ta. Mà người vừa rồi cao giọng thét tên nàng chính là Tạ Vân Hương. Vân Hi không có ý định nói nhiều với bọn họ nên đi sang bên cạnh muốn rời đi.

Cố Diên kéo tay của Tạ Vân Hương, “Bỏ đi, hình như là thị nữ của ca ca ta, để ả đi đi.” Với tính khí của đường ca Cố Phi Mặc thì không ai có thể chọc vào được đâu.

Vừa rồi Tạ Vân Hương không để ý tới, thị nữ sao? Rõ ràng là Tạ Vân Hi mà! Cơ hội làm nhục Tạ Vân Hi ở trước mặt, làm sao nàng ta bỏ qua được chứ, huống chi có Quận chúa Khinh Noãn ở chỗ này.

“Hỏi tỷ đó, tại sao tỷ không trả lời? Tạ Vân Hi, tỷ cho rằng che mặt thì ta không nhận ra tỷ sao? Lén lén lút lút trốn ở đây làm gì thế? Đây là ở trong phủ của người ta, thật là không hiểu quy củ.”

Nói xong lại liếc mắt nhìn về nữ tử mặc y phục hoa lệ nhất.

Bốn người đi tới trước mặt Tạ Vân Hi ngăn nàng lại. Tạ Vân Hương chỉ tay vào mặt nàng rồi nói với nữ tử kia, “Đây chính là tam tỷ của ta, Tạ Vân Hi.”

“Ngươi chính là Tạ Vân Hi? Che mặt làm gì? Tỏ vẻ mờ ám sao?” Nàng ta cao ngạo nâng cằm, gương mặt khinh bỉ.

Tạ Vân Dung luôn luôn ít lời cũng mở miệng. “Đứng lại! Thấy Quận chúa cùng nhị tỷ cũng không hành lễ, lại muốn chạy trốn sao?”

“Các ngươi nhận lầm người rồi! Ta chỉ là thị nữ của Cố công tử.” Tạ Vân Hi lạnh lùng trả lời, sau đó nghiêng người chuẩn bị rời đi, nhưng cánh tay lại bị Tạ Vân Hương kéo lại.

Tạ Vân Hương ngẩn ra, tại sao giọng nói lại không giống nhau? Nhưng không thể nào, điệu bộ lúc đi này, không phải là tiện nhân luôn đối đầu với nàng ta khắp nơi thì còn có thể là ai chứ?

Nàng cười lạnh nhìn Vân Hi: “Ngươi còn không biết thẹn, vậy mà làm thị nữ của Cố công tử, trong Kinh thành có nhiều thiếu nữ đều muốn tiếp cận gần gũi với Cố công tử, nhưng chàng không chấp nhận bất kỳ nữ tử nào cả, tại sao ngươi lại làm thị nữ bên cạnh chàng chứ? Có phải đã dùng thủ đoạn gì hay không?”

Tạ Vân Hương nói xong đưa tay định lột khăn che mặt của Vân Hi, nhưng Vân Hi ra tay nhanh hơn nàng, một tay nắm lấy bàn tay càng Tạ Vân Hương, ánh mắt nàng lạnh đi, “Ta nói ta không phải là Tạ Vân Hi thì là không phải, nếu như các người muốn xem mặt ta thì ta có thể để cho các người nhìn, nhưng nếu ta không phải là người kia thì các ngươi cũng nên biết xin lỗi như thế nào chứ?”

“Láo xược, ngươi dám bảo Quận chúa xin lỗi ngươi sao?” Nữ tử mặc y phục hoa lệ quát một tiếng, “Thật là buồn cười, một nữ nhân không có phong hào* nào cũng dám kiêu ngạo như vậy sao?”

* ý chỉ danh phận, chức quyền.

Quận chúa sao? Tròng mắt Vân Hi co lại, trong Kinh Thành chỉ có nữ nhi của Duệ Vương là Đoạn Khinh Noãn được phong làm Quận chúa, chẳng lẽ là nàng ta?

“Quận chúa Khinh Noãn, làm sao ngươi lại gây khó dễ cho một thị nữ như vậy, làm thế sẽ mất đi sự cao quý của thân phận Quận chúa.”

Giọng nói của Đoạn Dịch vang lên sau lưng các nàng, mấy nữ nhân cũng đổi sắc mặt.

Cố Quý phi đang đi về phía kia thì thấy Đoạn Dịch bỗng nhiên xuất hiện bên giàn hoa, ánh mắt bà càng thêm rét lạnh, người có được sự che chở của Đoạn Dịch, nhất định là nha đầu kia, hôm nay ta muốn ngươi nhìn cho thật kỹ.

Tạ Vân Hương cùng Tạ Vân Dung vội hành lễ, “Tham kiến Dịch Thân Vương.”

Đoạn Khinh Noãn thu hồi vẻ kiêu ngạo trên mặt, cúi người hành lễ, “Dịch Thân Vương hảo.”

“Các người nói nàng ta là ai chứ? Tạ Vân Hi, tam tiểu thư của Tạ phủ sao? Làm sao có thể, rõ ràng nàng ta là thị nữ của Cố phủ, nhưng mà hiện tại bổn vương ở Cố phủ, bây giờ nàng ta là thị nữ bên người bổn vương.”

Đoạn Dịch kéo Vân Hi ra sau hắn, mấy nữ nhân kia kinh ngạc chớp mắt liên tục, thật sự chỉ là thị nữ sao? Tạ Vân Hương lập tức nhìn về phía Đoạn Khinh Noãn.

Đoạn Khinh Noãn âm thầm cắn răng, lúc sáng sớm nàng ta tới Cố phủ liền nghe bọn nha đầu nói Phi Mặc thu nhận một thị nữ, không phải chàng không cần thị nữ sao? Tại sao lần này lại phá lệ? Mặc Viên kia chỉ có một mình hắn ở, khuya khoắt cô nam quả nữ, tám phần nữ nhân kia là hồ ly tinh quyến rũ Mặc ca!

Tạ Vân Hương nói chắc chắn người kia là Tam tiểu thư của Tạ phủ, Tạ Vân Hi, mà lần trước nàng vô tình nghe thấy Cố Phi Mặc hỏi thăm tình hình các tiểu thư của Tạ phủ. Tạ Vân Dung thích ca ca của nàng là Đoạn Khinh Trần, Tạ Vân Hương là một thứ nữ, chắc chắn không dám mơ tưởng tới Cố Phi Mặc, như vậy cũng chỉ có Tạ Vân Hi kia thôi.

Dù thế nào thì hôm nay cũng phải làm nhục nàng ta. Chỉ cần nàng ta thừa nhận mình là thị nữ thì sẽ có cơ hội trừng trị!

“Dịch… Dịch Thân Vương, nàng ta che mặt, Khinh Noãn rất tò mò, chỉ muốn nhìn mặt nàng ta trông như thế nào. Vân Hương tiểu thư nói đó là tam tỷ Tạ Vân Hi của nàng ấy, nên chúng ta chỉ muốn xác nhận mà thôi.” Đoạn Khinh Noãn nhẹ nhàng nói, sắc mặt Đoạn Dịch không tốt, trong mắt tràn đầy màu sắc của sự tàn độc, nàng ta có chút sợ hãi, nhưng lại không cam lòng bỏ qua.

Tuổi của Dịch Thân Vương bằng với ca ca của nàng, nhưng tính tình lại khó đoán được, ngay cả phụ vương Duệ Vương cũng không dám xúc phạm tới, ca ca cũng thường xuyên nhắc nhở nàng không nên chọc hắn, nhà nàng cũng chỉ là dòng họ của vua chúa, mà vị này chính là Thân Vương. Bởi thế, khí thế phách lối của nàng nhanh chóng bị hù dọa không còn thấy đâu nữa.

“Nếu như nàng ấy không phải là người các ngươi muốn tìm thì sao?” Đoạn Dịch liếc mắt nhìn Cố Quý phi đang đi tới, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Đoạn Khinh Noãn rồi hỏi, nếu tránh không khỏi, không bằng cứ tương kế tựu kế.

Vân Hi nhìn bóng lưng của Đoạn Dịch, không lên tiếng, nàng biết lúc này nhiều lời thì càng thêm sai lầm.

“Bổn cung lại thấy nàng ta giống một cung nữ chạy ra khỏi Phượng Loan Điện vào tối hôm qua.” Nhóm người của Cố Quý phi tiến tới, mọi người vội vàng kiến lễ.

“Thỉnh an Quý phi nương nương.”

Cố Quý phi dịu dàng cười một tiếng, ý bảo chúng nữ tử đứng dậy, ánh mắt quét trên người Đoạn Dịch một vòng rồi cuối cùng rơi vào người Vân Hi: “Ngươi lại dám tự tiện chạy khỏi cung! Bây đâu, mang nàng ta đi!”

Hàng mi dài của Vân Hi khẽ động, tại sao Cố Quý phi lại nói nàng trốn ra khỏi cung? Chẳng lẽ đối tượng của trận địa ngày hôm nay là nàng sao? Nàng đang muốn mở miệng giải thích thì Đoạn Dịch đã ngăn trước người nàng.

“Nương nương nói nàng là cung nữ của Phượng Loan Cung, nhưng có chứng cứ gì? Rõ ràng nàng ta chỉ là thị nữ mà Cố Phi Mặc mới thu được, tại sao nương nương lại chắc chắn nàng ta là cung nữ của Phượng Loan Cung?” Giọng nói của Đoạn Dịch không nhanh không chậm, thế nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm không thể khinh thường.

Mấy nữ nhân bị dọa sợ đến mức không dám thở ra.

Ánh mắt của Cố Quý phi lạnh đi, gọi thị nữ bên cạnh, người được cho là biết Vân Hi: “Tứ Hỉ, ngươi đến đây nói đi, nàng ta là cung nữ của Phượng Loan Cung đúng chứ? Người nào tự ý chạy ra khỏi Phượng Loan Cung thì đều xử tử tại chỗ!”

Đuôi mày của Tứ Hỉ nâng lên, giọng nói vang lên lanh lảnh: “Nương nương, đương nhiên nàng ta là cung nữ của Phượng Loan Cung, bên khóe môi trái còn có một nốt ruồi đen, da trắng, mắt to.”

Ánh mắt Tạ Vân Hương sáng lên, theo lời nói thì không phải là Tạ Vân Hi sao, toàn bộ Kinh Thần này chỉ có nữ tử chết bằm đó có nốt ruồi ở khóe môi. Nàng ta nhanh chóng nháy mắt với Đoạn Khinh Noãn. 

Đoạn Khinh Noãn hiểu ý, đắc ý cong môi, quả nhiên đó là Tạ Vân Hi, nàng ta lại còn đắc tội với Quý phi nương nương sao? Hôm nay không thể sống được rồi.

Vân Hi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Cố Quý phi, hận thù trong lòng lan ra, chính nữ nhân này là người cùng phe với nhóm người giết cha mẹ của nàng sao? Không chỉ cùng An thị giết mình ở kiếp trước, kiếp này không thù không oán với nàng, thế mà cũng không muốn buông tha cho mình.

Cố Quý phi cũng nhìn nàng chằm chằm, lá gan của tiểu nha đầu kia không nhỏ, lại dám nhìn thẳng bà.

Đột nhiên Đoạn Dịch mở miệng: “Các ngươi vẫn chưa nói, nếu không phải là người các ngươi muốn tìm thì nên bồi thường cho nàng thế nào?”

“Cùng lắm thì để mấy nha đầu kia dập đầu tạ lỗi với nàng ta là được.” Cố Quý phi dịu dàng cười một tiếng.

“Khoan đã, thị nữ của bản công tử, há có thể để cho các người muốn nhìn thì nhìn sao?” Cố Phi Mặc chống gậy đi tới. Mặc dù vết thương khiến hắn không tiện đi lại, nhưng gương mặt vẫn hiện lên sự kiêu ngạo.

Cố Phi Mặc kéo tay Vân Hi đến bên người mình: “Khó khăn lắm bản công tử mới gặp được một thị nữ vừa ý, thế nào? Từng người các ngươi nhìn không vừa mắt nên bắt nạt nàng ta sao? Ức hiếp thị nữ của bản công tử thì sẽ không yên đâu!”

Đoạn Dịch lại kéo Vân Hi ra sau hắn: “Bổn vương luôn luôn đồng tình với Cố Phi Mặc công tử, bởi vậy cũng đồng tình với thị nữ của hắn.”

Nhóm nữ tử lập tức kinh ngạc, rốt cuộc là nữ tử kia như thế nào mà được hai vị này che chở?

Đoạn Khinh Noãn cố làm vẻ thẹn thùng khoát tay áo với Cố Phi Mặc, nũng nịu nói, “Không phải đâu Mặc ca, không phải như thế, chẳng qua là bọn muội tò mò mà thôi. Vân Hương nói người mang khăn che mặt là Tạ Vân Hi, tỷ tỷ của nàng ta, nên muội muốn nhìn xem có phải hay không thôi.”

“Xem có phải không à.” Gương mặt của Cố Phi Mặc lạnh đi, giọng nói ngoan tuyệt, hắn cười lạnh: “Nhưng nếu không phải là Tạ Tam tiểu thư như các người nói, thì các người cứ đến trước cửa phủ dập đầu ba cái với thị nữ của ta, nói tiếng xin lỗi!”

Đã dập dầu mà còn đến trước cửa phủ sao? Nhóm nữ tử hít vào một hơi lạnh, Đoạn Khinh Noãn hơi do dự.

Nhưng Đoạn Dịch không để cho nhóm người kia lùi bước, bỗng dưng lột màn sa che trước mặt Vân Hi ra, “Không phải người các ngươi muốn tìm, tự mình nhìn đi.”

Khăn che mặt của Vân Hi bị lật ra, gương mặt của nhóm nữ tử kinh ngạc. Tim Tạ Vân Hương như rơi bộp xuống đất, tại sao lại không phải? Gương mặt kia chỉ giống Tạ Vân Hi hai ba phần, không có nốt ruồi, da mặt cũng đen hơn nhiều, đôi mắt lại nhỏ hơn vài phần.

“Mọi người nói biết ta, nhưng ta không biết các người.” Vân Hi mở miệng nói, gương mặt không giống nhau, giọng nói lại càng không giống. Còn nữa… Bộ răng cao thấp không đều cũng vàng khè.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Vân Hi biết nàng vượt qua rồi. Tài hóa trang của Đoạn Dịch có thể khiến một người biến thành hình dạng của người khác.

Lông mày Cố Quý phi hơi nhíu lại, tại sao lại là một nữ tử xấu xí như vậy? “Có phải nàng ta hay không?” Bà ta quát lớn.

Mà cung nữ Tứ Hỉ được gọi tên cũng ngạc nghiên sợ hãi há to miệng, sắc mặt bị dọa nên trắng bệch: “Thần… Nàng ta…” Làm sao lại hoàn toàn khác nhau như thế? Còn nữa, với bộ dạng như vậy thì không thể nào được tuyển vào cung, gì chứ…

Đoạn Dịch cũng không bỏ qua sắc mặt của những người kia, “Nương nương, xem ra đại cung nữ trong cung của người cũng không nhớ rõ người dưới mình trông như thế nào, theo luật lệ chọn thị nữ cho Hoàng thất của Đại Lương ta thì những nữ nhân xấu xí như thế này không thể nào được chọn vào làm cung nữ trong cung.

Nếu như ai cũng đều không có nhận thức như thị nữ này thì ngày mai bổn vương thay đổi y phục, có thể nào sẽ cho rằng bổn vương là thái giám quét sân ở Phượng Loan Cung, bắt bổn vương đi quét sân hay là đánh chết tại chỗ hay không? Loại người mắt mù này mà giữ lại thì không phải sẽ làm nhục nhã danh dự của nương nương hay sao?”

Thì ra là do đại cung nữ kia gây ra, nếu Cố Quý phi không diệt trừ thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

“Ngu xuẩn!” Cố Quý phi giơ tay lên, cung nữ được gọi là Tứ Hỉ liền bị đánh bay ra ngoài, đụng vào một khối đá trên ngọn núi giả nên bể đầu chảy máu, chết ngay tại chỗ. Nha đầu kia làm mất mặt bà trước mọi người! Làm sao bà không tức?

“Còn các ngươi nữa, không phải nói nàng ta là Tam tiểu thư của Tạ gia sao, dáng dấp của tam tiểu thư như thế này à?” Cố Phi Mặc cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nhìn về phía mấy nữ tử kia.

Tạ Vân Hương bị dọa sợ nên cơ thể run lên không ngừng, Tạ Vân Dung cùng Cố Diên không dám lên tiếng. Gương mặt của Đoạn Khinh Noãn trắng bệch, “Không phải đâu, Mặc ca…”

“Không phải vừa rồi mấy người vẫn cứ ầm ĩ như vậy sao? Mong muốn được thua cuộc là do các ngươi cố ý.” Cố Phi Mặc không để ý đến các nàng chút nào, gọi tùy tùng Nguyễn Thất đứng bên cạnh mình.

“Đưa các vị tiểu thư đến trước cửa phủ đi. Sao thị nữ của bản công tử có thể để người khác tùy ý bắt nạt? Không phải có câu nói thế này sao? Gọi là đánh…” 

Lời còn chưa dứt thì lại nhận được ánh mắt không tốt đẹp gì của Đoạn Dịch, ngươi dám nói chữ kia ra đi! Khóe miệng Cố Phi Mặc cong lên, “Đánh người làm tức là đánh vào mặt của chủ nhân! Hừ! Ba cái khấu đầu cũng không được thiếu!”

Người ta gọi Cố Phi Mặc là Tiểu Bạo Long*, tính khí nóng nảy nói một không hai, hắn đã xác nhận điều gì thì cũng sẽ không thay đổi.

Đoạn Khinh Noãn bị dọa sợ đến muốn khóc, nàng là Quận chúa đó, làm sao Cố Phi Mặc ca ca lại muốn nàng đến trước cửa phủ Thái sư dập đầu xin lỗi một thị nữ, sau này nàng còn mặt mũi nào đến nơi đây chứ?

Cố Diên sợ hãi nói: ‘Ca, muội chưa nói nàng ta là tam tiểu thư của Tạ gia mà, muội chỉ đi theo mấy người này vào vườn hoa chơi thôi. Là hai tiểu thư của Tạ phủ nói thị nữ của ca là tam tỷ của bọn họ, muội không ngăn được.” Tạ Vân Hương kia thật đáng ghét, thiếu chút nữa khiến nàng đắc tội với đường ca.

Vân Hi nhìn Cố Phi Mặc gật đầu một cái, quả thật nàng ta chưa nói, chỉ có hai tiểu thư của Tạ gia cùng Quận chúa Khinh Noãn là không khách khí với nàng.

Cố Phi Mặc nhận được ánh mắt của Vân Hi, “Quả thật muội chưa nói, muội không cần dập đầu.”

Cố Diên thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Khinh Noãn lập tức cầu cứu Cố Quý phi: “Quý phi nương nương, chúng thần… cũng chỉ là nói đùa thôi! Người mau nói với Mặc ca ca giùm thần đi!”

Cố Quý phi đang tức giận, lại bị một thị nữ hại mình mất mặt như thế, còn trước mặt đông người thế này, “Chuyện của mình thì tự xử lý đi.” Bà bỏ lại một câu rồi mang người rời đi.

Đoạn Dịch quạt gió thổi lửa, “Khả năng xử lý chuyện của Cố công tử có điểm chưa tốt. Hi Hi đang bị uất ức đó.”

Cố Phi mặc hừ một tiếng, “Nguyễn Thất! Lập tức mang ba người kia đi!”

“Vâng, công tử!” Nguyễn Thất chen ra khỏi đám người, mỗi tay mang một người, nhanh chóng đưa ba người họ đến trước cửa phủ Thái Sư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play