Editor: Sam Sam 

Sau khi Vân Hi được Đoạn Dịch ôm lên giường thì nàng ngủ không còn nề nếp gì nữa. Một lát thì lật người, một lúc lại đá chăn ra. Trong chốc lát lật mạnh người một cái, cả người lăn xuống đất.

Nàng ngồi dậy dụi dụi mắt, trước đôi mắt mơ hồ là một nơi vô cùng xa lạ, đây là đâu?

Chẳng qua còn chưa đợi nàng tỉnh tảo trở lại thì Đoạn Dịch đã cầm ngọc ban chỉ trên tay nhanh chóng bắn về phía nàng, lập tức cơ thể Vân Hi ngã xuống đất, hoàn toàn hôn mê rồi.

Đoạn Dịch liếc nhìn Vân Hi ngủ mê man trên đất, thở dài, cứ ngủ như vậy thì nhất định ngày hôm sau sẽ bị bệnh mất.

Hắn lắc đầu một cái rồi xốc chăn ra, ôm Vân Hi đặt lên giường lớn, lại đắp kín mền cho nàng một lần nữa, mình thì ngủ trên giường nhỏ.

Đảo mắt một cái thì trời đã sáng.

Thanh Y xắn tay áo lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu của mình, nàng cúi đầu hơi nhíu mày, đứng trước cửa phòng Đoạn Dịch một hồi lâu nhưng tay trái cùng tay phải không ngừng đánh cuộc với nhau, đi vào? Không vào? Đi vào? Không…

Chu ma má tròn vo cột tạp dề bên hông, một tay chống nạnh một tay cầm chiếc nồi đuổi theo từ phòng bếp, thấy Thanh Y chuẩn bị xông vào phòng thì bà gấp đến mức túm chặt lấy Thanh Y kéo ra xa.

“Ngươi định làm gì?”

Chu ma ma giơ nồi lên, dáng vẻ muốn đánh người, hung dữ nhìn Thanh Y.

Thanh Y giơ tay che đầu mình, đảo mắt nhìn Chu ma ma, “Ma ma, con còn có việc quan trọng phải làm, người đừng làm rộn mà.”

“Ta cũng bận làm việc quan trọng đây, ngươi đừng làm rộn!” Chu ma ma kéo tay áo của Thanh Y, nói gì cũng không để nàng xông vào phòng của Đoạn Dịch.

Phủ Dịch Thân Vương này, từ khi Dịch Thân Vương mười tuổi, bà đã được Thái hậu phái tới hầu hạ cho đứa nhỏ đó, cũng chưa từng thấy có người lạ xuất hiện trong phủ.

Chuyện kể rằng, khi còn bé Vương gia cũng chỉ là một bé trai bình thường, vì sao lúc trưởng thành lại thích nam tử chứ? Nhìn Thái hậu cả ngày buồn bực, chỉ một năm mà tóc đã bạc thật nhanh.

Trong cả Vương phủ, mười mấy nam tử đều to son điểm phấn, ai nấy cũng xinh đẹp không thua kém gì nữ nhân.

Điều này khiến bà vô cùng phiền lòng, mấy năm trước có hai tỳ nữ tới đây là Thanh Thường cùng Thanh Y, thế mà uống rượu, bài bạc, đánh nhau, đùa đao, nói tục không thua bất kỳ nam tử nào.

Trong phủ trừ lão bà này là người bình thường thì chẳng có ai bình thường cả.

Thật vất vả mới tới một – nữ nhân – bình thường, mặc dù ăn mặc như nam tử nhưng bà là ai chứ, một người từng trải quản lý nhà bếp kiêm bà cốt xem tướng, bà đã gặp qua biết bao nhiêu người, xem vô số nữ nhân cho Vương Gia của bà, bởi thế nhìn một cái đã nhận ra – đó là một cô nương yểu điệu xinh đẹp như hoa, tuyệt đối có thể giúp Vương gia nhà bà trở nên bình thường đó.

Cừu non này lại đến ổ sói – a bậy rồi, là phủ Dịch Thân Vương, tuyệt đối không thể để nàng ta chạy đi dễ dàng được.

Nha đầu lỗ mãng Thanh Y lại muốn làm rối chuyện sao? Hừm hừm, nghĩ đến đã thấy bực mà!

Thanh Y vươn tay gỡ ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình của Chu ma ma ra, “Ma ma, cũng đã giờ Thìn hai khắc rồi, nếu tiểu công tử không rời giường thì sẽ hỏng việc.”

“Hỏng việc sao? Chuyện gì chứ? Có thể hỏng việc gì? Ngươi nên biết điều một chút! Hừ, nếu ngươi không đi thì cơm trưa sẽ không có phần của ngươi đâu!”

Đôi mắt như hạt đậu của Chu ma ma nhìn về phía cửa sổ của phòng Đoạn Dịch, tốt, cửa sổ đóng chặt rồi, màn cũng đã được buông xuống.

Thanh Y cong khóe miệng: “Ma ma không cho con ăn, con đi ăn chỗ khác đó, làm sao con có thể đói được?”

“Thanh Y!”

Tiếng la của Đoạn Dịch khiến hai người ngừng cãi vã.

“Vương gia gọi con rồi, người còn ngăn được không?” Thanh Y gỡ tay Chu ma ma ra rồi bước lên trước đẩy cửa đi vào.

Chu ma ma ném chiếc nồi to trong tay lên bàn đá, nhấc váy theo sát Thanh Y đi vào phòng.

Trong phòng Đoạn Dịch đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi cạnh bàn dựa vào ghế đọc thư.

Vân Hi ngủ trên giường lớn, đầu tóc đen xõa ra ngoài, chẳng qua là – mặc nguyên đồ mà ngủ.

Chu ma ma thất vọng xoay người rời đi, trong đêm mà không có động tĩnh gì sao? Thật là tốn công vô ích rồi.

Đoạn Dịch nhìn Thanh Y rồi nói: “Thời gian không còn sớm nên ngươi đánh thức nàng dậy đi, chỗ tửu lâu Duyệt Khách ta đã sắp xếp bảo Thanh Nhị đưa người đi xem chừng rồi, vả lại Cố Phi Mặc bị thương nên sẽ không tìm các ngươi gây phiền toái, các ngươi không sao đâu.”

Lúc này Thanh Y mới nhớ tới một chuyện: “Chủ tử, ngày hôm qua lúc bị quân của Cố Phi Mặc bao vây thì có bốn người che mặt mặc áo đen bay tới giải vây cho nô tỳ, không biết là ai.”

Đoạn Dịch ngẩng đầu rời khỏi bức thư: “Nhìn cách làm việc cùng chiêu thức xuất thủ của bọn họ, chắc là người của Thanh Vân Các.”

Thanh Y trừng mắt nhìn: “Thanh Vân Các sao? Chúng ta chưa từng tiếp xúc với bọn họ, làm sao họ có hảo tâm mà giúp chúng ta chứ? Không sợ kết thù với Cố gia sao?”

Đoạn Dịch khẽ nói: “Thanh Vân Các, giàu có nhất thiên hạ, thương nhân trải rộng mấy đại quốc, chắc chắn Cố gia sẽ không dám đắc tội. Trước giờ họ không tham gia vào mấy vụ phân tranh của hào môn, lần xuất hiện này thật khả nghi, ta sẽ phái người đi điều tra một chút.”

Sau khi Vân Hi trở người thì đã tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn chiếc màn, tại sao lại là màu xanh? Không phải màu tím nhạt ư? Còn nữa, mùi hương của chăn trên giường này cũng không giống bình thường, có chuyện gì xảy ra?

Nàng dụi mắt, đến lúc nhìn kỹ xung quanh thì lập tức cả kinh ngồi bật dậy, quan sát người từ đầu đến chân, mặc nguyên đồ mà ngủ sao?

Nhưng việc đó cũng không sao, mấu chốt là – nàng leo lên giường lớn bằng cách nào?

Nàng nhìn Đoạn Dịch đang ngồi cạnh bàn đọc thư cùng Thanh Y đứng bên cạnh, Thanh Y chớp mắt mấy cái, gương mặt chả biết gì.

Đoạn Dịch buồn bã nhìn nàng: “Ngày hôm qua ta chờ nàng đưa y phục cho ta, đợi đến lúc nước lạnh rồi mà nàng lại leo lên giường ngủ như thế hả?”

“Ta tự đi sao?” Đầu Vân Hi mờ mịt, sao lại không nhớ gì cả vậy?

“Tiểu thư.” Thanh Y chỉ vào chiếc đồng hồ nhỏ của phương Tây trên bàn rồi nói: “Giờ Thìn đã qua rồi, chúng ta phải nhanh chóng tới tửu lâu Duyệt Khách thôi.”

Vân Hi vén chăn rời giường, hai chân lúc lắc bên cạnh giường, kỳ lạ, giày đâu rồi?

Thanh Y cầm đôi giày ở phía đầu giường rồi đặt trước mặt nàng.

Vân Hi cau mày, tại sao lại đặt xa như vậy? Tối qua nàng lên giường lớn ngủ như thế nào?

Nàng xoa xoa đầu, không nhớ nổi cái gì cả.

Sau khi rửa mặt xong, Vân Hi cùng Thanh Y chuẩn bị ra cửa.

Thanh Y đã ra khỏi phòng, Vân Hi suy nghĩ một chút rồi trở lại đi tới trước mặt Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Quên gì sao?”

Vân Hi nhíu màu, hai tay chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Đoạn Dịch rồi hạ thấp giọng hung tợn hỏi: “Tối qua ta ngủ trên giường, vậy ngài ngủ ở đâu?”

Mặc dù hôm qua nàng để ma ma mập kia tùy ý kéo vào trong phủ Dịch Thân Vương, nhưng bình sinh nếu xảy ra chuyện gì thì nàng cũng phải phảng kháng chạy thoát.

Đoạn Dịch nâng mày ngẩng mặt lên: “Bổn vương bị trọng thương, chẳng lẽ ngủ ở giường nhỏ sao? Dĩ nhiên cũng ngủ trên giường rồi.”

“Sao ngài có thể ngủ trên giường chứ?” Vân Hi cắn răng.

“Đây là giường của ta, ta không ngủ đó thì ngủ đâu? Ngược lại là nàng, tại sao lại bò lên giường ta hả?” Dù bận nhưng Đoạn Dịch vẫn thong thả nhìn nàng. Nữ tử trước mặt lúc thì đỏ mặt, lúc lại đen mặt, thỉnh thoảng lại trắng bệch, sắc thái trên mặt cứ đổi tới đổi lui, ánh mắt cũng cứ liếc tới hắn rồi lại thôi. Trong lòng Đoạn Dịch cũng đang cố nhịn cười.

“Ngài…” Vân Hi nghiến răng, “Ngài có làm… cái đó… với ta không?” Chen lấn cùng giường với hắn nguyên đêm qua, đắp chung một cái mền, lại ở chỗ của hắn…, Vân Hi cảm giác mình muốn điên rồi.

“Cái đó?” Đoạn Dịch khẽ tựa lên ghế, gương mặt tỏ vẻ không hiểu, “Cái gì?”

“Chính là…” Mặt Vân Hi đỏ lên, mặc dù y phục trên người vẫn nguyên vẹn nhưng nàng không dám chắc tay heo của người trước mặt sẽ đàng hoàng cả đêm, “Là… Ách… Ngài vô lễ với ta? Ngài… Có hay không?”

Cở thể Đoạn Dịch lại nghiêng về phía trước, ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của nàng, sau đó mắt hắn di chuyển xuống quét ngang hông nàng, cuối cùng dừng lại trước ngực, lắc đầu một cái: “Cơ thể không nảy nở thế kia, toàn bộ cũng đều là xương, có mấy lạng thịt chứ? Còn không đầy đủ bằng Thanh Nhất.”

Vân Hi nghe vậy đá bay chiếc ghế bên cạnh, tại sao là so sánh nàng với nam tử chứ? Nàng hầm hừ bước ra khỏi cửa, Thanh Y đứng ngoài chờ nàng nãy giờ, thấy mặt nàng sưng lên thì chạy theo sau: “Tiểu thư, người nào chọc giận người rồi.”

Vân Hi dừng chân chỉ tay vào phòng Đoạn Dịch: “Trong phòng tên kia còn có người thứ ba sao? Hắn hắn hắn… Lại dám nói người ta không có mấy lạng thịt! Nói trên người ta toàn là xương!”

Thanh Y nhìn ngực nàng một chút, lại nhìn “bức tường” của mình, chớp mắt mấy cái, “Nhưng còn nhiều hơn tỳ nữ đó, làm sao không có thịt chứ?”

Chu ma ma trốn sau mấy đám hoa nghe vậy thì nhếch miệng cười một tiếng, ha ha, cũng không phải là không có tiến triển nha, đã sờ qua rồi, chuyện tốt chuyện tốt.



Vân Hi cùng Thanh Y đến tửu lâu Duyệt Khách rồi vào phòng đã nói trước với Tạ Tuân cùng Triệu Điển hôm qua. Nàng vẫn đeo mặt nạ da người như cũ, mặc áo dài của nam nhi.

Cố Phi Mặc bị Đoạn Dịch đả thương nên sẽ không tới gây sự, trong lòng Vân Hi an tâm một chút, nhưng Thanh Y không an lòng, bởi vậy gọi Thanh Thường tới cùng.

Thanh Thường tới lại làm kinh động đến Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương. Kết quả là hai nha đầu đứng ở ngoài cửa, hai nha đầu đứng ở bên trong, tất cả đều mặc y phục của nam tử, bọn họ còn trang điểm bôi trét vài thứ lên mặt để che dáng vẻ của nữ nhi.

Sau đó Tạ Tuân cùng Triệu Điển lần lượt đến tửu lâu. Hai người đều dặn dò nhất định Vân Hi phải trả lại đúng hạn.

Vân Hi nhét yêu bài màu đen bằng sắt mà Tạ Thành hay mang bên người  vào trong ngực mình, bắt đầu mở mật hàm ra, trong đó có viết tên của ba mươi hai người, có người nhậm chức ở Kinh Thành, có người nhậm chức ở ngoài, cũng có mấy người còn học ở viện Cam Lâm.

Ba mươi hai tên trong mật hàm này chính là những cái tên mà Nguyên Vũ Đế muốn Triệu Hoài cùng Nam Cung Thần âm thầm triển khai, chiếm lấy ba mươi hai chức vị này.

Chiếm lấy sao? Trong thiên hạ đều là đất đai của vua chúa, khắp nơi đều là Vương thần. Không phải những người này đều là hạ thần của Nguyên Vũ Đế sao? Tại sao lại nói phải chiếm lấy?

Nhưng câu nói sau cùng của mật hàm này khiến nàng chú ý, muốn Triệu Hoài cùng Nam Cung Thần phải đưa những người nằm vùng kia vào đúng chỗ trước khi cơ thể Cố Thái sư bình phục.

Nhìn đến đây, Vân Hi đã hiểu sơ lược mọi chuyện, chẳng lẽ phần lớn triều thần là người của Cố Thái sư, mà Hoàng Thượng không hài lòng, lại chẳng muốn chọc giận Cố Quý phi nên mới âm thầm hành động sao?

Nàng sao chép lại toàn bộ mật hàm. Còn yêu bài kia thì tìm người làm giả, thật để chỗ mình, giả thì trả lại cho Tạ Tuân.

Tạ Tuân cùng Triệu Điển thấy quả nhiên nàng trả đồ đúng hẹn, đồ của hai bên đều còn nguyên vẹn không sai sót gì cả, họ còn không ngừng cảm tạ ân đức của Vân Hi.

Rời khỏi tửu lâu Duyệt Khách, Vân Hi cùng Thanh Y lại chuyển thành bộ dạng nữ nhi để đến thăm Triệu Ngọc Nga.

Hai người đi tới Thiên viện của Triệu gia thì Vân Hi nghe thấy phía bên kia vách tường, Lâm di nương cùng Triệu Hoài đang bàn bạc chuyện của Triệu Ngọc Nga.

Nàng liền đứng lại lắng nghe.

Lâm di nương nói: “Tạ phủ thật đúng là ghê tởm, Tạ Ngọc Nga là người của Triệu gia, vậy mà Tạ lão bà kia lại muốn đón về sao? Còn muốn lấy hết đồ cưới của Tạ Viện? Lão gia, bọn người đó thật quá đáng! Tuyệt đối không thể để Triệu Ngọc Nga về lại Tạ gia.”

Triệu Hoài cũng hừ lạnh nói: “Triệu Ngọc Nga là do cơm gạo của Triệu gia nuôi lớn, trả lại cho Tạ gia sao? Ngu xuẩn!”

Vân Hi cười lạnh, người của Triệu gia không thả Triệu Ngọc Nga một là nhắm tới đồ cưới mà Tạ Viện để lại, hai là muốn phần đồ cưới mà trong Bạch gia, nhà chồng tương lai của Ngọc Nga mang tới.

Lại nghe Lâm di nương nói: “Lão gia, người của Bạch gia ở Giang Nam cũng tới, nếu chuyện của Ngọc Nga cùng Đông Bình Hầu thành công, chỉ sợ Bạch gia sẽ không bỏ qua, một nữ hứa gả cho hai nhà, chỉ sợ chúng ta sẽ chọc giận Thượng Quan Sở.”

“Ý của nàng là…”

Lâm di nương hừ lạnh một tiếng, “Vừa đúng nhân cơ hội này từ hôn với Bạch gia. Gì mà Giang Nam thủ phủ chứ, đưa sính lễ cũng chỉ có ba ngàn lượng, trả lại cho hắn là được. Để Ngọc Nga vào trong phủ Đông Bình Hầu thì tính sơ sơ đã hơn như vậy rồi.”

Vân Hi nghe vậy thì cong môi, hài cốt của Tạ Viện còn chưa tiêu tan hết mà Triệu Hoài cùng tiểu thiếp đã bắt đầu tính toán đến nữ nhi!



Trong Thiên viện của Triệu gia, Triệu Ngọc Nga đang khóc lóc ở linh đường, lúc này, nha đầu bên cạnh Lâm di nương lại đến tìm nàng.

“Đại tiểu thư, lão gia bảo tiểu thư đến Tiền viện, nói là có chuyện muốn bàn bạc.” Triệu Ngọc Nga được nha đầu đỡ dậy, nàng lau nước mắt: “Biết rồi, ta sẽ qua ngay.”

Đau lòng vì mất mẫu thân, mới mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã gầy đi rất nhiều, nàng lau sạch nước mắt rồi đi về phía Tiền viện.

Nha đầu mở cửa một gian phòng rồi xoay người nói với Triệu Ngọc Nga: “Đại tiểu thư, người ngồi chờ ở đây một lát, nô tỳ đi mời lão gia.”

“Được, vậy ta đi vào trước.” Bởi vì phụ thân tìm nàng nên Triệu Ngọc Nga không suy nghĩ nhiều, cất váy bước vào trong.

Nha đầu tiện tay đóng cửa lại rồi nhanh chóng chạy đi tìm Lâm di nương.

Vân Hi đến Thiên sảnh tìm Triệu Ngọc Nga, ma ma của Ngọc Nga ta nói lão gia tìm tiểu thư nên đã được nha đầu của Lâm di nương đưa đi. Vân Hi thầm nghĩ chuyện xấu, Triệu Hoài cùng Lâm di nương chỉ muốn đưa Triệu Ngọc Nga vào phủ Đông Bình Hầu, mà lúc nàng tới Triệu phủ thì thấy Đông Bình Hầu được tùy tùng của Triệu Hoài đưa tới Hậu viện rồi.

Vân Hi cùng Thanh Y hỏi người xung quanh, bọn họ đều nói không nhìn thấy, tới lúc gấp rút đến mức không biết làm sao thì phát hiện có một nha đầu lén lén lút lút vừa đi vừa nhìn chung quanh, bước ra từ một gian phòng trong tiểu viện.

Nàng nháy mắt với Thanh Y, Thanh Y lấy khăn tay ra che mặt, cơ thể nhảy một cái đã đến trước mặt nha đầu kia, tiểu đao trong tay đặt lên mặt người kia lóe lên, nàng thấp giọng quát: “Nói mau, Triệu đại tiểu thư ở đâu? Nói dối thì ta sẽ cắt mũi của ngươi.”

Khóe miệng Vân Hi cong lên, thật là chủ sao thì tớ vậy, Đoạn Dịch uy hiếp người ta chỉ thích làm hại mặt người đó, cho nên Thanh Y cũng không khác hắn là mấy.

Nha đầu kia bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cắt mũi thì sẽ rất xấu xí đúng không? Còn đáng sợ hơn giết nàng đó! Nàng ta run rẩy chỉ tay về một tiểu viện phía trước, “Ở trong đó.”

“Đưa ta đi tới đó, nếu ngươi gạt ta, ta sẽ cắt mũi của ngươi.” Thanh Y hung hãn nói.

“Được… Ta dẫn ngươi đi.”

Thanh Y vẫn đặt dao lên mặt nha đầu kia, hai người đi tới một căn phòng trong tiểu viện, quả nhiên, bên trong phòng có một người đang bị ngất, chính là đại tiểu thư của Triệu gia, Triệu Ngọc Nga.

Thanh Y gật đầu một cái với Vân Hi đang núp sau lùm cây, Vân Hi đưa tay chỉ nha đầu kia, Thanh Y hiểu ý lại hỏi: “Tại sao ngươi lại đưa Triệu đại tiểu thư đến đây?”

“Là Lâm di nương bảo nô tỳ đưa tới, không phải là chủ ý của nô tỳ đâu.”

Vân Hi ra dấu “chém” với Thanh Y, Thanh Y nâng tay chưởng một cái, nha đầu kia liền ngã xuống đất.

Vân Hi bước vội tới: “Trước tiên giấu nha đầu này đã.”

Thanh Y xé một miếng vải trên y phục của nha đầu rồi nhét vào miệng người nọ, sau đó trói tay lại, giấu nàng ta ở phía sau một đống củi trong viện. 

Vân Hi đẩy cửa phòng ra, chân mới bước vào đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ: “Tiểu thư coi chừng, trong phòng có khí gây mê.”

Thanh Y lôi nàng ra ngoài, còn mình thì che mũi chạy nhanh vô trong, ôm Triệu Ngọc Nga ra khỏi phòng.

Chỉ thấy sắc mặt Triệu Ngọc Nga ửng hồng, cặp mắt sưng lên, cơ thể mềm nhũn như bùn. Vân Hi thầm nghĩ không ổn, Triệu Ngọc Nga bị người ta hạ dược. “Thanh Y, chúng ta nhanh rời khỏi đây đi. Lâm di nương lừa tỷ ấy đến đây, chỉ sợ không có ý tốt.”

Thanh Y gật đầu rồi cõng Triệu Ngọc Nga né người trong phủ chạy đi, còn Vân Hi chạy về Thiên viện.

Lý ma ma cùng nha đầu Lệ Nhi thấy lúc Triệu Ngọc Nga đi ra ngoài còn rất khỏe mạnh, bây giờ trở về lại ngây ngốc không tỉnh táo, bọn họ bị dọa sợ đến khóc lên.

Vân Hi nói: “Tỷ ấy không sao, chỉ là có người muốn hãm hại nên hạ xuân dược lên người. Các ngươi đi chuẩn bị nước lạnh lau mặt cho tỷ ấy là được.”

Lúc này Lý ma ma mới tức giận: “Phu nhân đáng thương vừa mới qua đời, ai muốn hại tiểu thư chứ?”

“Bất kể là ai muốn hại tỷ ấy, ta cũng sẽ không để họ vui vẻ!” Vân Hi lạnh lùng nói, lại dặn dò Lý ma ma cùng nha đầu Lệ Nhi phải giấu Triệu Ngọc Nga đi, không thể để bọn người kia lại gạt tỷ ấy đi lần nữa.

Hai người kia đều do Tạ Viện lúc còn sống dạy bảo, bởi vậy vô cùng trung thành với Triệu Ngọc Nga, đồng loạt gật đầu: “Tam tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ trông đại tiểu thư thật kỹ.”

Cùng Thanh Y ra khỏi linh đường của Thiên viện, mắt Vân Hi bỗng sáng lên, “Thanh Y, Lâm di nương muốn hại Ngọc Nga tỷ, ta muốn ăn miếng trả miếng.”

Thanh Y hỏi: “Tiểu thư muốn làm gì?”

Vân Hi cười lạnh: “Xách Lâm di nương vào phòng đó đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play