Editor: Sam Sam

Vốn là Tạ Vân Hương bị Vân Hi đánh ngất, cơ thể nằm trên giường vẫn không hay biết gì. Đột nhiên cảm giác đau đớn khiến nàng ta giật mình tỉnh dậy, cả người run rẩy, dùng sức muốn đẩy An Cường đang nằm ở trên người ra, nhưng tại sao cơ thể không thể cử động? An Cường mập như vậy, có thể nặng gấp ba nàng.

Tên mập kia không thương hoa tiếc ngọc một chút nào, hắn gặm nhấm môi nàng như heo, còn phát ra âm thanh chụt chụt nghe thật ghê tởm, nước bọt thì chảy tới cằm của Vân Hương.

Nàng ta không thể nào hô hấp, càng không thể khóc được, cơ thể đau đớn, trong lòng cảm giác bị sỉ nhục, Tạ Vân Hương chỉ muốn chết. Nàng ta không thể thốt nên lời, muốn nhúc nhích cũng không được.

Tạ sao lại như vậy? Không phải là tiện tỳ đáng chết Tạ Vân Hi ở cùng với An Kiệt sao? Tại sao lại là mình?

Đúng rồi, vừa rồi là Tạ Vân Hi đánh nàng ta ngất xỉu, là tiện nhân kia hại nàng, nhất định nàng sẽ không bỏ qua!

Sau tấm bình phong, Vân Hi tò mò nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên Đoạn Dịch đứng bên cạnh vươn tay che hai tai nàng lại, đồng thời vùi đầu nàng vào ngực mình.

Vân Hi không còn sức để phản kháng, nàng chỉ có thể tức giận trừng mắt với hắn, tên điên này muốn làm gì? Nàng khó chịu sắp chết rồi.

Đoạn Dịch cũng không để ý đến nàng, chỉ kéo chặt nàng lại. Hắn dùng mật âm nói, “Nếu nàng còn cử động nữa thì bình phong sẽ ngã xuống, nàng muốn người bên ngoài thấy chúng ta trốn ở đây sao?”

Đoạn Dịch dùng nội lực phát ra giọng nói nhỏ như tiếng muỗi bay, Vân Hi có đôi tai không thua kém gì tau của mội người võ công cao thủ. Quả nhiên, Vân Hi nghe xong không dám cử động nữa.

Sau khi đứng im, tai nàng lại nghe thấy một loạt các âm thanh kỳ lạ từ ngoài bình phong truyền vào. Tiếng thở dốc hổn hển của nam nữ, tiếng giường gỗ rung động kêu cót két, thỉnh thoảng còn có tiếng thét chói tai của Tạ Vân Hương.

Vân Hi bị Đoạn Dịch bịt tai nên rất khó chịu, có phải tên kia muốn nàng tức đến chết không?

Tay chân nàng vô lực, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngửa đầu ra, giùng giàng cố gắng thoát khỏi ngực hắn.

Mặt Đoạn Dịch đã sớm đen lại. Trong tai nghe thấy âm thanh không trong sáng, trước mặt lại là nữ nhân mềm mại đang ngọ nguậy trong ngực, hết lần này tới lần khác Vân Hi nhích tới nhích lui khiến mặt Đoạn Dịch ửng đỏ, lan đến tận tai.

Vốn là Tạ Vân Hương muốn chết nhưng sau đó lại suy nghĩ, mặc dù dáng dấp của An Cường quá mập, thế nhưng hắn cũng không xấu xí gì, còn là một Thế tử được An phu nhân vô cùng cưng chiều, trong nhà có tiền có thế. Nàng lại làm chuyên vợ chồng với hắn, gả cho An Cường là tình thế bắt buộc, theo như quan hệ hai nhà Tạ và An, nhất định vị trí Thế tử phi là của nàng.

Cảm giác khó chịu đã không còn mãnh liệt như lúc vừa bắt đầu, trong lòng nàng ta bắt đầu cảm thấy thoải mái. Tạ Vân Hương thản nhiên hưởng thụ trận hoan ái này, vô ý đụng ngã bình phong bên cạnh.

Mắt thấy bình phong sắp ngã xuống người bọn họ, Đoạn Dịch ôm Vân Hi nhảy vào trong phòng. Vân Hi tò mò nhìn hai người nọ.

Sắc mặt Đoạn Dịch thoáng chốc tối sầm lại, còn không đợi Tạ Vân Hương thấy hai người, hắn đã nhanh chóng đá một cước vào nàng ta, lập tức Tạ Vân Hương ngất đi.

An Cường mơ mơ màng màng thấy người trong ngực không còn, hắn đưa tay sờ soạng chung quanh, lẩm bẩm: “Vân Hi tiểu bảo bối, nàng đừng đi mà.”

Đoạn Dịch bay lên, nhanh chóng đá phía dưới của An Cường, giương mặt hằm hằm sát khí, “Dám nói xằng bậy, gia khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”

Vân Hi đang kinh ngạc không hiểu vì sao Đoạn Dịch lại thù ghét An Cường như vậy thì cửa của tiểu tạ lại bị đẩy ra, một nữ tử mặc áo đỏ chạy vào, chẳng qua nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì Đoạn Dịch đã nhấc chân đá vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh, người kia còn chưa kêu la đã ngã xuống mặt đất.

Nữ tử áo đỏ đó chính là Triệu Cận. Nàng ta cũng tham gia vào âm mưu này sao?

“Vương gia.” Giọng nói của Vân Hi yếu ớt, “An đại thiếu gia hại muội muội ta, phải làm sao bây gườ?”

Đoạn Dịch nói với “không khí”: “Thanh Nhất, cắt của quý của An Cường.”

Thanh Nhất lách mình đi vào trong, Vân Hi chỉ kịp thấy một tia sáng vụt qua tay hắn, sau đó có một vật gì đó nhanh chóng bị Thanh Nhất ném xuống hồ nhỏ.

Sau đó hắn thản nhiên cầm dao găm đang có máu nhỏ từng giọt xuống nền nhà, Vân Hi mở miệng nói: “Kính xin tráng sĩ Thanh Nhất giúp ta một chuyện.”

Đầu óc Thanh Nhất khẽ chấn động, hắn đứng thẳng trước mặt Vân Hi, “Hi tiểu thư, xin phân phó.”

Vân Hi cong môi, lần trước thấy tiểu tử này bôi son trát phấn, ai ngờ lúc cầm dao lại ngoan tuyệt lạnh lùng thế này. Nàng chỉ tay vào nữ tử áo đỏ: “Đặt dao vào tay của nàng ta. Sau này ta sẽ tặng ngươi một con dao găm tốt hơn.”

Thanh Nhất đặt dao găm còn dính máu vào tay Triệu Cận sau đó cười hì hì với Vân Hi: “Đa tạ Hi tiểu thư.”

Khóe miệng Đoạn Dịch co quắp: “Đi thôi, nàng trúng độc rồi, phải nghĩ cách để nhanh chóng giải độc cho nàng.”

Ba người ra khỏi tiểu tạ, đi qua một chiếc núi giả thì Vân Hi thấy có người đang dựa vào ở bên trong hang núi (giả).

Thanh Nhất xin lỗi gãi đầu: “Ta thấy tiểu tử này cứ lén la lén lút nhìn tiểu tạ nên đánh ngất.”

Đoạn Dịch cũng không thèm nhìn tới, “Toàn những kẻ không ra gì.”

Ánh mắt Vân Hi trầm xuống, trong tay người kia có một miếng vải có hoa văn màu vàng hơi đỏ, vài viên ngọc màu xanh đính lên trên, vải gấm màu hồng đỏ, vật kia nhìn rất quen mắt. “Thanh Nhất, phiền ngươi lấy vật trong tay người kia đến đây cho ta.”

Đoạn Dịch cũng đành dừng lại: “Có vấn đề gì sao?”

Vấn đề lớn như bầu trời rồi! Thứ Thanh Nhất lấy đươc chính là túi hương, phía trên còn ghi một chữ “Hi” rất rõ ràng. Còn không đợi Vân Hi nhận lấy thì Đoạn Dịch đã rút kiếm bên hông ra chém thành mảnh vụn, hắn liếc mắt nhìn nàng: “Bị nam nhân khác cầm rồi, nàng không sợ bẩn sao?”

Vân Hi, “…”

Người này lại lên cơn sao?

“Thanh Nhất!” Đoạn Dịch đen mặt, “Cầm chiếc yếm của nữ nhân rơi trên mặt đất ở trong phòng, nhét vào tay tiểu tử này.”

Ánh mắt Thanh Nhất sáng lên, “Dạ!” Sau đó hắn ta vui mừng chạy vào trong tiểu tạ. Bên trong, sau khi Vân Hi rời đi không bao lâu thì Tạ Vân Hương đã tỉnh dậy. Thấy cảnh tượng trong phòng thì giật mình. Chỉ thấy An Cường – người đã hoan ái cùng mình cách đây không lâu – đang khỏa thân, hạ thân lại chảy thật nhiều máu, hiển nhiên nơi nào đó đã không còn nữa.

Mà bên cạnh hắn, Triệu nhị tiểu thư Triệu Cận ngã xuống đất, trong tay còn đang nắm một con dao găm, trên đấy còn dính máu tươi.

Tạ Vân Hương bị dọa sợ đến mức run người, thừa dịp không có ai nàng vội vàng mặc quần áo lên người.

Mộng thành Thế tử phi đã bay lên chín tầng mây, An Cường đã như vậy, làm sao nàng có thể gả cho hắn chứ? Nàng phải nhanh chóng chạy đi, không thể để ai biết nàng đã tới đây. Nàng không muốn gả cho một nam nhân “không còn là nam nhân”.

Nàng che giấu sự lo lắng trong lòng chạy đến nơi nghỉ ngơi cho nữ quyến của Tạ gia, lúc đó tiệc đã tàn, Tạ lão phu nhân đang ngồi nói chuyện với mấy vị lão phu nhân khác, thấy nàng vào cũng không để ý.

Tạ Vân Hương tự rót một ly nước cho mình, sau khi uống cạn một hơi, sự hốt hoảng trong lòng cũng đã được đè xuống.

Ở chỗ Tạ Viện, Triệu Hoài chạy tới hỏi: “Triệu Cận đâu? Đi bao lâu rồi?”

Tạ Viện nói: “Vừa rồi nghe nha đầu kể là thấy An đại công tử vào Thấm Phương Tạ, Cận nhi cũng vào đó rồi, ước chừng đã hơn nửa canh giờ.”

Triệu Hoài thong thả bước đi, “Thuốc kia có tác dụng rất mạnh, nam nhân uống vào sẽ không thể cự tuyệt nữ nhân nào cả, nhưng Cận nhi còn nhỏ, An Cường cũng trẻ tuổi chưa biết thế nào, đừng để thân thế của hắn khiến Cận nhi phải uất ức, nàng mau gọi Tạ lão phu nhân đến Thấm Phương Tạ đi.”

Tạ Vận gật đầu một cái, “Được.”

Lúc Tạ Viện đi tới chỗ của Tạ lão phu nhân cũng là lúc An thị, An phu nhân và An lão phu nhân đi tới, mấy người đó đang cười cười nói nói, cuối cùng muốn đi tới Thấm Phương Tạ để xem cảnh hồ ngày đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play