Đặt bát xuống, Vương Kế Ân nói:

- Phò mã gia, Bệ hạ điều quân lực của Phò mã gia đi đóng quân ở Thấp Châu, theo nô tài đoán, hẳn là nhằm tạo nên tác dụng uy hiếp và kiềm chế, kiềm chế Thái Nguyên, uy hiếp Cấm quân Khai Phong Phủ.

- Theo lời ngươi, Bệ hạ không phải thực sự muốn đối phó với Triệu Khuông Dẫn, mà chủ yếu là dụ dỗ.

Lục Thất nói.

- Muốn đối phó với Triệu Khuông Dẫn nói dễ hơn làm, giữa Bệ Hạ và Triệu Khuông Dẫn, người nào động thủ trước, người đó liền lâm vào tình thế xấu, Bệ hạ nếu xuống tay trước, sẽ khiến cho quân tâm Đại Chu rối loạn không ổn định, hậu quả là Đại Chu sụp đổ, Triệu Khuông Dẫn nếu khởi binh tạo phản, giống nhau sẽ dẫn tới quân tâm phỉ nhổ, hậu quả hai hổ tranh chấp sẽ khiến cho người khác được hưởng lợi, nhưng Bệ hạ nếu là băng hà, Triệu Khuông Dẫn kia tám phần sẽ tạo phản, nhi tử của Bệ hạ không có một người có thể nhận được quân thần tôn sùng, Kỷ Vương điện hạ nhìn là có năng lực, nhưng tuổi trẻ không áp chế được nhiều người, nếu Bệ hạ có thể sống thọ thêm năm năm nữa, Kỷ Vương điện hạ tự nhiên có thể trưởng thành.

Vương Kế Ân nói.

Lục Thất gật đầu, nghĩ một chút nói:

- Nếu tám vạn quân lực rời khỏi Lũng Hữu, khẳng định sẽ tạo thành nguy cơ cho Lũng Hữu, ta chỉ có thể điều bốn vạn quân đi Thấp Châu, sau đó ở Thạch Châu và Ngân Châu gom góp thêm binh lực, cũng gọi là tám vạn quân.

Vương Kế Ân gật đầu, nói:

- Phò mã gia biến báo như vậy, hẳn là cũng được.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, lấy bát rượu cùng uống với Vương Kế Ân một nửa, Vương Kế Ân đặt bát xuống, nói:

- Nô tài không giấu Phò mã gia, Triệu Khuông Dẫn đã từng thu mua nô tài.

- Ồ, Triệu Khuông Nghĩa không phải luôn ở Tương Châu sao?

Lục Thất nói.

- Người là ở Tương Châu, nhưng Triệu Khuông Nghĩa thâm nhập rất sâu đối với Khai Phong Phủ, Triệu Khuông Nghĩa không giống với Triệu Khuông Dẫn, Triệu Khuông Dẫn quả thật vũ dũng trọng nghĩa, làm việc cũng rất quân tử, cho nên rất được quân tâm sùng kính, mà Triệu Khuông Nghĩa lại sở trường nhất là giở âm mưu, thường lấy lợi ích thu mua thế lực quy thuận, theo nô tài đoán, chuyện độc đan kia, tám phần là Triệu Khuông Nghĩa làm đấy, không phải cách làm của Triệu Khuông Dẫn.

Vương Kế Ân nói, sắc mặt đã có chút say.

- Ngươi là nói, Triệu Khuông Nghĩa là một người, vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn.

Lục Thất nói.

- Đúng đúng, chính là loại người này, Triệu Khuông Nghĩa làm việc chính là không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể thu mua, bạc, nữ nhân, chức quan, y tuyệt đối rất hào phóng, Phò mã gia không biết đâu, năm đó Triệu Khuông Dẫn cùng với Bệ hạ, quả thật là thân như huynh đệ, nhưng từ sau khi Triệu Khuông Nghĩa được cho tới Tương Châu, thế lực của Triệu Thị càng ngày càng lớn, cũng dần dần cùng Bệ hạ nghi kỵ đối địch lẫn nhau.

Vương Kế Ân nói.

Lục Thất gật đầu, mỉn cười nói:

- Ngươi cùng ta nói những lời này, chẳng lẽ là có ý kiến gì?

Vương Kế Ân gật đầu, nói:

- Nô tài có ý nghĩ, muốn ngày sau hầu hạ Phò mã gia.

- Ngươi không góp sức cho Triệu Khuông Nghĩa sao?

Lục Thất bình tĩnh nói.

- Nô tài từng thu bạc giao hảo của Triệu Khuông Nghĩa, nhưng nô tài từ trước đến giờ chưa từng làm qua việc gì phản bội Bệ hạ.

Vương Kế Ân nghiêm mặt nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Nếu ngươi là người trung tâm, vậy thì đừng nên có suy nghĩ khác.

- Phò mã gia không giống với Triệu Khuông Nghĩa, nô tài cũng là nô tài của Công Chúa điện hạ.

Vương Kế Ân cung kính nói.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Vì sao ngươi xem trọng ta như vậy? Thế lực của ta hẳn là không bằng Triệu Thị.

- Không giấu Phò mã gia, nô tài từng tìm Hình Vân, nghe Hình Vân nói, sở dĩ Phò mã gia cứu ông ta, là vì trước đây Hình Vân đã từng giúp Phò mã gia, chiếm được nữ nhân yêu thích trong cung, mà Phò mã gia cũng cho Hình Vân một lời hứa hẹn.

Vương Kế Ân nhỏ giọng nói.

Lục Thất hơi giật mình, Vương Kế Ân lại nói:

- Là nô tài tò mò, không kìm được đi hỏi.

- Ngươi ngược lại là có tâm.

Lục Thất ôn hòa nói.

Vương Kế Ân cung kính nói:

- Nô tài sở dĩ không muốn làm việc cho Triệu Khuông Nghĩa, một là không muốn phản bội Bệ hạ, hai là không nghĩ rơi vào kết cục qua cầu rút ván.

Lục Thất im lặng, qua một lúc mới nói:

- Được rồi, ngày sau nếu ngươi quy thuận ta, ta có thể trọng dụng ngươi, cho ngươi vẫn giữ địa vị như hôm nay.

Vương Kế Ân vội đứng dậy, Lục Thất giơ tay ngăn lại nói:

- Hiện tại ngươi là khách của ta, về sau ngươi quy thuận ta lại lễ bái, ngồi đi.

Vương Kế Ân gật đầu lại ngồi xuống, Lục Thất nâng bát mỉm cười nói:

- Nào, uống rượu đi.

Vương Kế Ân nâng bát hưởng ứng, uống xong đứng dậy rót rượu, hai người ở trong soái trướng tiếp tục nói chuyện, sau khi nói chuyện sâu, Lục Thất mới biết Vương Kế Ân không ngờ lại hiểu rõ quân sự, rất tường tận đối với điều lệ dẫn quân.

Uống rượu một trận, Vương Kế Ân say rượu, được cận vệ đỡ đi nghỉ ngơi, Tiểu Điệp tiến vào soái trướng, tay bưng canh giải rượu, Lục Thất tuy rằng chỉ say có bốn, năm phần, lại không thể làm trái với sự quan tâm của Tiểu Điệp.

Uống xong canh giải rượu, Tiểu Điệp dịu dàng nói:

- Không tưởng được Lý quốc chủ sẽ bị độc chết.

Lục Thất lắc đầu, nói:

- Bài Ngu Mỹ Nhân kia của y, bất kỳ Hoàng Đế nào nghe xong đều sẽ tức giận, đã thành kẻ tù tội, muốn mạng sống thì phải có bộ dạng thuận theo, nếu đã không cam tâm làm thần, vậy lúc đầu hà cớ gì đầu hàng, không có cốt khí còn không biết thận trọng.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại thương xót nói:

- Y thật không bằng vị gia chủ của Vũ Văn thị kia, thà rằng một thân hoàng bào tự thiêu cầu chết, cũng không muốn quỳ gối sống tạm.

Tiểu Điệp gật đầu, lại nói:

- Nhưng Lý quốc chủ này vừa chết, bài từ Ngu Mỹ Nhân kia tất nhiên sẽ thành thất truyền, khiến hậu thế tiếc nuối.

Lục Thất ngây người, lập tức gật đầu nói:

- Hẳn là sẽ như vậy, vì từ mà chết, ngược lại sẽ khiến cho bài từ đó làm cho người tưởng nhớ, có chút giống với Bá Nha đập cầm.

- Ví von với Bá Nha đập cầm, dường như có chút không thỏa đáng.

Tiểu Điệp dịu dàng nhẹ giọng nói.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Ta không phải là văn hào đại gia, dùng sai điển cố cũng không có gì.

Tiểu Điệp cười, chuyển đề tài nói:

- Tên Vương Kế Ân kia quy thuận Thất Lang, sẽ không có lừa gạt gì chứ, hay là Chu hoàng đế mưu đồ cái gì?

Lục Thất nói:

- Ta đang muốn điều binh về phương bắc, dù Chu hoàng đế có ý đồ, cũng hợp với chiến lược của ta.

Tiểu Điệp gật đầu, nói:

- Công văn báo cáo về chiến dịch tiến đánh Cao Ly thiếp xem qua rồi, thương vong bốn vạn tướng sĩ, có phần quá tàn khốc, nước Cao Ly kia rất khó đánh chiếm sao?

- Rất khó, Cao Ly là đất hoang, không giống Trung Nguyên và Giang Nam từ xưa đã là một chỉnh thể, ta tiến chiếm Hà Tây vì sao không bị làm phản kịch liệt, một là thủ đoạn thống trị thích đáng, hai là trước đây có người xưa gây dựng nền móng, người Hà Tây không bài xích người từ Trung Nguyên vào làm chủ thống trị, bởi vì Hà Tây ở thời kì Hán triều và Đường triều đã quy thuận, triều đình Trung Nguyên thống trị, đặc biệt là Đường triều, người Hà Tây lấy việc là dân Đường triều làm quang vinh.

Lục Thất nói.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại chuyển đề tài nói:

- Bá phụ còn không có hồi âm sao?

- Không có, thiếp thân lo lắng bá phụ không chịu đi làm chuyện kia.

Tiểu Điệp lo âu nói.

- Ta đây là cho bá phụ cơ hội kiến công, nhưng bá phụ nếu không làm, ta chỉ có thể cử người khác đi làm thôi.

Lục Thất cau mày nói.

Tiểu Điệp gật đầu, nói:

- Đợi mười ngày nữa, nếu vẫn không có hồi âm, Thất Lang cử người khác đi làm thôi.

Lục Thất lắc đầu, nói:

- Chuyện kia không thể kéo dài nữa, chỉ có thể đợi thêm ba ngày.

Tiểu Điệp gật đầu, nói:

- Thất Lang tính toán để thân nhân ở Thọ huyện đi làm.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ta chi ra lương thực, chính là gián tiếp dùng cho cứu tế, ta muốn vạn dân ở khu thiên tai biết, là Lục Thiên Phong dưới sự thỉnh cầu của Kỷ Vương, cho lương thực cứu mạng không cần hoàn lại.

- Thiếp hiểu được rất quan trọng, như vậy đi, Thất Lang hiện tại đưa tin đến Thọ huyện, nhiều người đi tuyên truyền, có thể nhanh một chút truyền ra.

Tiểu Điệp nói, Lục Thất gật gật đầu.

Lục Thất ngồi ở bàn cầm bút viết thư, viết xong thư chợt nhớ đến cái gì, nói:

- Tiểu Điệp, trước kia dường như ta có nghe qua, Lại bộ Thượng thư Đường quốc Từ Huyễn làm Thứ sử ở Thanh Châu.

- Đúng vậy, thiếp cũng nhớ như vậy.

Tiểu Điệp trả lời.

Lục Thất gật đầu, lại lấy giấy viết một bức thư cho Tiêu Tri Lễ ở Hà Châu, Tiểu Điệp nói:

- Thất Lang muốn cho Từ Huyễn kia trợ giúp việc tuyên truyền sao?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Thân nhân ở Thọ huyện chỉ có thể ở dân gian đồn đại, lực ảnh hưởng có hạn, nếu Từ Huyễn đồng ý lên tiếng, rất nhanh sẽ truyền rộng đấy, huống hồ có độ tin cậy không thể nghi ngờ.

Tiểu Điệp gật đầu, đem thư thu tốt, sai người đưa đi, Lục Thất lại viết hai phần lệnh điều quân, một là cho Dương Côn, điều ba vạn bộ quân và một vạn kị quân, năm sau xuất phát đi Thấp Châu, một phần gửi về Tấn Quốc, lựa chọn mười vạn quân lực, tướng sĩ cao cấp phải là tướng sĩ từ Ninh Quốc quân, năm sau xuất phát đi Ba Thục, sau đó từ Ba Thục luân phiên đến Giai Châu, lại yên lặng đi Hà Tây đồn trú ở vùng thảo nguyên.

Cách làm của Lục Thất hiển nhiên là phòng họa khi chưa xảy ra, mặc kệ xuất hiện bất cứ một nguy cơ quân sự trong hay ngoài nào, đều có thể có quân lực dự bị để ứng đối, mà ba mươi vạn Ba Lăng quân vừa mới trở về Giang Nam, Lục Thất cũng không cần lo lắng chiến sự Giang Nam sẽ thua trận.

Ngày kế, Vương Kế Ân rời khỏi, lại qua ba ngày, các phu nhân ở Hà Tây đều đến Giai Châu, mang đến con cái của từng người, Nhã Lan sinh con trai, Quận chúa Hạ quốc Thải Tuyết sinh con gái, A Y Na và A Cổ Lan trước kia vì trẻ tuổi không được Lục Thất cho phép có thai, Vương Dao Như cũng không có viên phòng với Lục Thất.

Tiêu Tam tiểu thư, Bạch Linh Nhi và Lưu Châu cũng tới, Bạch Linh Nhi đã sinh con trai, Lưu Châu cũng sinh con gái, Tiêu Tam tiểu thư cũng sinh cho A Á một đệ đệ, A Á rất đáng yêu, hồn nhiên nói chuyện với Lục Thất, phụ thân nữ nhi hưởng thụ nửa ngày niềm vui thú gia đình ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play