Sáng sớm, gió đông bắc thổi qua dao động mặt sông Đại Giang, không tính là cấp thấp, thổi vào người cũng hàn ý thấu xương.

Cửa Cửu Giang, nơi dòng nước hồ Bàn Dương chảy vào Đại Giang, nghìn chiếc thuyền đậu ở đây, liếc mắt một cái khó có thể nhìn hết. Bên bờ sông, tướng sĩ Ngụy quốc đang ùn ùn lên thuyền, bảy vạn Ngụy quân sau khi lên thuyền, chín trăm thuyền buồm bắt đầu xuất phát, ngược hướng Đại Giang đi về phía Kinh Châu.

Ngày hôm sau, vẫn gió đông bắc, đến gần trưa, bốn trăm nghìn Chu quân ở Tương thành, cũng bắt đầu vượt Hán Thủy tiến công Kinh Châu, gió đông bắc không mạnh có lợi cho Chu quân, mà hướng gió chính là tín hiệu tiến công đã ước định giữa Ngụy quốc và Chu quân.

Hai ngày trước, thánh chỉ của triều đình Chu quốc đã tới Tương thành, bổ nhiệm Phan Mỹ là Tuyên phủ sứ Sơn Nam, tổng quản Tương Châu và chiến sự ở Kinh Châu, Triệu Khuông Nghĩa làm tiền phong Chế trí sứ phụ giúp việc quân chính, Lục Thiên Phong làm tiền phong Giám sát sứ, cùng giám sát quân chính.

Sau khi nghe xong thánh chỉ, Lục Thất cho người thông báo với Phan Mỹ, phối hợp cùng nhổ trại đi về hướng đông, nói là đi hạ du Hán Thủy tìm nơi tiến công, Chu Hoàng đế đã bí mật dặn dò Phan Mỹ, không cần tiếp tục tìm cách giam Lục Thiên Phong, cho nên tùy Lục Thiên Phong mang quân đi xa.

Cho dù là Hoàng đế không hủy bỏ mệnh lệnh, Phan Mỹ cũng không làm gì được Lục Thiên Phong, y không thể chủ động dùng binh đao đấu tranh nội bộ, ý tứ của Hoàng đế rất rõ ràng, không được tạo thành tiếng xấu của triều đình đối với Lục Thiên Phong. Cho dù là muốn bí mật giam Lục Thiên Phong, cũng phải chờ sau khi đại quân đi tiếp quản Hà Hoàng và Lũng Tây, đối với Triệu Khuông Nghĩa cũng như vậy, giam Triệu Khuông Nghĩa, hợp nhất quân lực Tương Châu, sau đó Hoàng đế sẽ điều Triệu Khuông Nghĩa và Lục Thiên Phong đều quay về Khai Phong phủ làm quan, chính là muốn đoạt lấy quân quyền chứ không muốn tính mạng.

Phan Mỹ thật sự rất uất ức, sự tỉnh táo của Lục Thiên Phong khiến y rất bất ngờ, trên thực tế y rất muốn bắt Lục Thiên Phong, Phan Mỹ vô cùng ghen ghét Lục Thiên Phong. Phan Mỹ ghen ghét không phải là vì chuyện ở Hà Hoàng, mà là vì việc ở Hà Tây, năm đó y là một trong những chủ soái tiến công Hà Tây, kết quả thất bại thảm hại, mười nghìn tướng sĩ dưới trướng chỉ còn không đến hai nghìn người, bây giờ y nghe nói về tin tức của rất nhiều tướng sĩ bị bắt làm tù binh năm đó, kia chẳng khách gì là vạch trần vết sẹo sỉ nhục của y.

Cái gọi là tìm nơi tiến công của Lục Thất, trên thực tế chính là vì tránh Chu quân, một ngày trước khi Chu quân phát động tiến công Kinh Châu, hắn đã vượt qua Hán Thủy, đặt chân lên đất Kinh Châu, ba vạn tướng sĩ thì ở lại phía bắc Hán Thủy, do Tiểu Điệp thống lĩnh, hắn và Tiểu Thanh qua Hán Thủy, gặp mặt với Thanh Văn và Quan Xung đến đón trước.

Gặp mặt, Quan Xung có chút kích động chào theo nghi thức quân đội bái kiến Lục Thất, Lục Thất mỉm cười nâng Quan Xung dậy, thân thiết nói chuyện, sơ lược hiểu được tình hình Kinh Châu, Kinh Châu bây giờ chỉ có bảy vạn quân Tấn, dân chúng đã dời đi hơn phân nửa, còn gần một nửa không chịu rời khỏi quê hương, Thanh Văn hạ lệnh không bắt buộc bọn họ.

Lục Thất thay đổi một thân quân giáp Giáo úy, cùng Thanh Văn đi Giang Hạ, Quan Xung quay về chủ trì quân vụ, năm vạn quân lực sẽ ở lại Hán Thủy chống đỡ một chút, sau đó rút quân, còn hai vạn quân lực ở Giang Hạ, cũng sẽ đợi lúc Ngụy quân tiến công, rút lui khỏi thành Giang Lăng, từ thành Giang Lăng đi thuyền xuôi nam.

Vừa ngồi vào xe có rèm che, Thanh Văn liền nhào vào ngực Lục Thất, có chút ủy khuất khóc ô ô, Lục Thất trong lòng thấy áy náy, yêu thương bế Thanh Văn lên, hắn biết rằng Thanh Văn không những chịu nhiều khổ sở, lại còn chịu áp lực và lo lắng cực lớn, Tiểu Thanh ngồi phía đối diện cũng nước mắt lưng tròng.

Thật lâu sau, Thanh Văn mới bình ổn được cảm xúc, bình tĩnh đứng dậy ôm lấy cánh tay phải của Lục Thất, u oán nói:

- Chàng đã về rồi cũng đừng đi nữa, mọi người rất lo lắng.

- Thanh Văn, ta không thể không quay lại, Hà Tây và Hà Hoàng cần ta quản lí, hẳn là không bao lâu nữa chúng ta có thể đoàn tụ.

Lục Thất ôn hòa trả lời.

- Lão gia, thiếp cảm thấy, đợi diệt xong Ngụy quốc, lão gia cũng không cần phải đi mạo hiểm nữa, thực lực của chúng ta đủ để đánh bại Chu quốc.

Thanh Văn khuyên can nói.

- Thanh Văn, ta nếu buông tha thế lực ở Hà Tây, sau này Tấn quốc và Chu quốc đánh nhau lâu dài, mười năm, hai mươi năm, mỗi năm đều hao tổn rất nhiều vì chiến tranh, liền giống như Tam quốc thời Hán Mạt, đánh nhau không ngừng nghỉ.

Lục Thất giải thích nói.

- Lão gia nếu lại quay về, thì vẫn luôn gặp nguy hiểm, Chu quốc sớm hay muộn cũng phát hiện ra thân phận thực sự của lão gia.

Thanh Văn lo lắng nói.

Lục Thất mỉm cười lắc đầu nói:

- Nếu quay về, cũng không còn gặp nguy hiểm nữa, ta đã đặt một nhuyễn đao ở trong Chu quốc, chỉ cần có hành động thì Chu quốc sẽ tan rã.

- Nhuyễn đao? Cái gì nhuyễn đao?

Thanh Văn khó hiểu nói.

- Nhuyễn đao chính là uy vọng vô hình, thông qua Phật giáo, buôn bán, quân thế, quan vọng, đi trước một bước cướp lấy lòng dân Chu quốc, Chu quốc là một quân thần cao to lực lưỡng, nhưng linh hồn bên trọng lại yếu ớt nhiều bệnh tật, rất dễ linh hồn phân cắt tạo thành chiến loạn trong nội bộ. Mà ta, đã trở thành một bộ phận của linh hồn Chu quốc, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, là có thể chế ngự được thân hình cao to lực lưỡng này, ít nhất, sự đấu tranh nội bộ tranh giành Trung Nguyên sẽ không khiến lòng dân Chu quốc sinh ra cực đoan căm thù.

Lục Thất giải thích.

- Ý lão gia là, sau này tiến đánh phương bắc, chỉ thích hợp dùng quân lực của Hà Tây.

Thanh Văn nói.

- Cũng không nhất định, nhưng dùng quân Hà Tây tiến đánh Trung Nguyên, có thể so với việc xuất binh từ Giang Nam dễ dàng lấy được thắng lợi hơn. Chiến tranh nội bộ, khiến cho một bộ phận lòng người và thế lực của Chu quốc đứng một bên nhìn, cũng dễ dàng khiến bọn họ quy thuận. Nếu Giang Nam xuất binh, sẽ khiến cho lòng người Chu quốc cùng chung một mối thù, chiến tranh nội bộ cũng giống như huynh đệ tranh giành chức gia chủ, nô bộc cùng thân tộc trong lòng đứng nhìn xem kết quả, nếu có người ngoài đến cướp, toàn gia sẽ cầm đao liều mạng với người ngoài.

Lục Thất mỉm cười nói.

Thanh Văn hiểu được gật đầu, nói:

- Lão gia nếu lại quay về Chu quốc, có thể kiến công bao lâu, thật sự không có nguy hiểm sao?

- Cũng khoảng một hai năm, lần này tiêu diệt Ngụy quốc, là có thể tập kết quân lực đi tiêu diệt Ba Thục Hán quốc, mà trước đó, triều đình Chu quốc đã cho quân lực ở Hà Tây tiếp quản mấy Châu ở Lũng Tây, đợi sau khi chiến sự Kinh Châu kết thúc, mười nghìn kị binh ta để lại ở phía bắc Hán Thủy, sẽ đi về phía tây trước, trực tiếp chiếm cứ Tần Châu, từ Tần Châu có thể đánh về phía đông là thành Trường An, phía tây chính là Ba Thục.

Lục Thất đáp lại.

Thanh Văn gật đầu nói:

- Lão gia nếu chiếm cứ Tần Châu và Thành Châu, mà Tấn quốc tiến công lấy Kiếm Các Ba Thục, vậy có thể có một thông đạo hẹp, thậm chí có thể tiếp tục chiếm lấy Hán Trung, vậy hoàn toàn tạo thành thãnh thổ Tấn quốc hợp nhất rồi.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Xem ra nàng đã từng tìm hiểu về địa lí Lũng Hữu và Ba Thục, nhưng Hán Trung tạm thời không thể chiếm, Hán Trung ở trong tay Chu quốc, là có thể kiếm chế quân Chu quốc, có quân Chu quốc đóng ở đấy, mới có thể hạn chế bị hoài nghi, bởi vì nếu liền nhau, quân lực của Hà Tây và quân lực Tấn quốc không thể không xảy ra một chút chiến tranh nào.

Thanh Văn gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Ta quay trở về Chu quốc, cũng sẽ không đi Khai Phong phủ nữa, bởi vì ta đi Khai Phong phủ bề ngoài thể hiện là thần tử Chu quốc, cho nên ta sẽ ở lại Hà Hoàng, lấy việc phòng ngừa Thổ Phiên để mượn cớ cự tuyệt lại đi Khai Phong phủ.

Thanh Văn gật đầu dịu dàng nói:

- Vậy thiếp yên tâm hơn rồi.

Lục Thất cười, giơ tay vuốt ve mái tóc của Thanh Văn, Thanh Văn lại u oán nói:

- Lão gia bây giờ là cửu ngũ chí tôn, thật sự không nên tự mình đi mạo hiểm.

Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:

- Ta bản thân chính là một thám báo, am hiểu nhất là xâm nhập vào lòng địch chặt đầu giành thắng lợi, ta cũng cần bản thân có lòng dũng cảm, tận lực đoạt lấy sự huy hoàng của nhân sinh, đến một ngày ta sợ chết rồi, cũng chỉ có thể thành cái gọi là cửu ngũ chí tôn, tránh ở trong thâm cung quản lí giang sơn, khiến cho mấy chục vạn tướng sĩ dùng sinh mạng để đổi lấy sự huy hoàng của ta.

- Lão gia nghĩ như vậy là không đúng.

Thanh Văn hoảng sợ nói.

- Chẳng có gì là không đúng cả, bởi vì ta xuất thân vốn là người ti tiện, cho nên thương tiếc số mệnh ti tiện của người khác, Hán Vũ Đế xuất thân là quý tộc, cho nên y chỉ có thể sợ chết tránh trong thâm cung quản lí giang sơn, nhưng ta biết rằng, có lẽ mười mấy năm nữa, ta cũng sẽ thành Hán Vũ Đế, rất khó lại một lần nữa xung phong sa trường nữa rồi.

Lục Thất cười nhạt nói.

Thanh Văn lắc đầu nói:

- Thiếp cảm thấy, lão gia nói, có chút thiên vị, làm một Hoàng đế đương nhiên phải quý trọng sinh mạng.

Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:

- Nàng nói cũng có đạo lí, chỉ là ta không muốn mất đi lòng dùng cảm quá sớm, thật ra, ta bây giờ đã rất quý trọng sinh mạng rồi, không vì bản thân mình cũng phải vì các nàng và các con chứ.

- Thiếp vẫn chưa có nhi tử nhưng Tuyết Tâm lại có nhi tử rồi.

Thanh Văn u oán đáp lại.

Bàn tay to của Lục Thất vuốt ve cặp môn đầy đặn, mờ ám khẽ cười nói:

- Tối nay ta có thể trồng.

Thanh Văn ngượng ngùng quay người kề sát người Lục Thất, Tiểu Thanh ở đối diện tư thế ngồi nghiêm túc nhưng khuôn mặt lại choáng váng nhìn trộm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play