Lục Thất đi tới phủ Vệ Quốc Công, ngẩng đầu liếc nhìn cửa phủ cao lớn một chút, lập tức có một người trung niên ăn mặc theo lối quản gia, bước nhanh xuống bậc thềm chạy vội đến Lục Thất, xoay người cung kính nói:

- Lục đại nhân, ngài đã tới, nô tài dẫn đường cho ngài.

- Thạch Vượng, là ngươi à.

Lục Thất mỉm cười nói, là Thạch Vượng đưa thiếp cưới cho Lục Thất.

- Là nô tài, mời đại nhân vào.

Khuôn mặt Thạch Vượng tươi cười cung kính mời, rất rõ ràng đã xem Lục Thất như là thượng khách.

Lục Thất gật đầu, thuận tay đem lễ vật đưa cho Thạch Vượng, cất bước lên bậc thềm đi vào phủ Vệ Quốc Công. Thạch Vượng cầm lễ vật, đi theo hướng dẫn Lục Thất, trực tiếp dẫn Lục Thất đi đến một phòng khách lịch sự tao nhã, để Lục Thất ngồi một mình cạnh một cái bàn vuông, sau đó có tỳ nữ dâng trà, trên bàn còn có bánh ngọt.

Lục Thất thưởng thức trà yên lặng chờ. Hôm nay Thạch Trung Phi thành thân, chủ nhân của phủ Vệ Quốc Công tất nhiên là bận rộn tiếp đãi không ngừng, có lẽ sau một lúc nữa sẽ có chủ nhà đến chào hỏi, tuy nhiên trong sảnh còn sắp sẵn ba cái bàn vuông nữa, mỗi bàn đều có ba bốn người ngồi, chỉ có hắn ngồi một mình, những người đó liếc nhìn Lục Thất một cái sau đó không còn chú ý nữa, ai ai cũng đều làm ra vẻ lịch sự nói chuyện phiếm.

Một lát sau, bỗng nhiên Thạch Vượng cung kính dẫn người tiến vào phòng. Lục Thất nhìn thấy là một nam một nữ, nam khoảng hai mươi tuổi, là một vị công tử khôi ngô có tác phong nhanh nhẹn, phía sau là một cô gái mặc váy màu xanh ngọc, tuổi khoảng mười sáu mười bảy, khuôn mặt thanh tú đẹp dịu dàng.

- Triệu tứ công tử, ngài và tiểu thư trước hết ở trong này đi.

Thạch Vượng dẫn người tới bàn nơi Lục Thất đang ngồi, cung kính nói.

- Được, ngươi cứ đi đi.

Triệu tứ công tử hiền hoà nói.

- Tứ công tử, nô tài xin giới thiệu một chút, vị này chính là Lục Thượng thư đại nhân.

- Lục đại nhân, vị này chính là tứ công tử của quận Vương Giang Ninh.

Thạch Vượng cung kính giới thiệu một chút.

Lục Thất và Triệu tứ công tử đều ngẩn ra, Lục Thất đứng dậy chắp tay, mỉm cười nói:

- Lục Thiên Phong chào Triệu công tử.

- Không dám, Triệu Đức Phương bái kiến Lục đại nhân.

Triệu Đức Phương vội cung kính đáp lễ, dầu gì Lục Thất cũng là quan Thượng thư.

- Triệu công tử mời ngồi.

Lục Thất mỉm cười nói, nói xong ngồi trước, bởi vì chức quan của hắn lớn, Triệu Đức Phương sau khi tạ lỗi liền cùng với cô gái cùng nhau ngồi xuống, Thạch Vượng xoay người cáo từ mà đi.

Sau khi ngồi xuống, có tỳ nữ dâng trà, Triệu Đức Phương nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:

- Thật là không thể tưởng được có thể ngồi cùng với Lục Thượng thư, đại danh của Lục Thượng thư tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Danh tiếng của ta, so với quận Vương Giang Ninh kém hơn rất nhiều, nếu Triệu công tử không ngại cứ gọi ta là lão huynh, ta gọi lão đệ, gọi mãi chức quan thật mệt tâm.

- Được, Lục lão huynh thật là người sảng khoái.

Triệu Đức Phương mỉm cười đáp lại.

- Lão đệ cũng là người sảng khoái.

Lục Thất mỉm cười nói, trong lòng lại hoài nghi việc ngồi cùng với Triệu Đức Phương là do ai sắp xếp.

- Tây Phong lầu của lão huynh tôi đã từng nghe nói qua, khi nào rảnh thật muốn đi mở mang tầm mắt một phen.

Triệu Đức Phương nói.

- Nếu lão đệ đi đương nhiên là ta rất vui rồi.

Lục Thất mỉm cười đáp lại, hai người ngươi một câu ta một câu, xã giao lẫn nhau.

Một lát sau chợt Thạch Vượng lại đưa khách tới, Lục Thất vừa thấy chính là Kỷ Vương, vì thế đứng dậy nghênh đón. Triệu Đức Phương và cô gái đương nhiên cũng đứng lên, những người khác trong phòng cũng đều đứng dậy, xem ra người biết Kỷ Vương rất nhiều.

- Thiên Phong, ngươi tới cũng sớm.

Không đợi Lục Thất thi lễ, Kỷ Vương lại vui vẻ mở miệng nói trước, trong khi nói chuyện cũng đã đi tới.

- Thần bái kiến Kỷ Vương điện hạ.

Lục Thất cung kính chào, những người khác cũng đều thi lễ.

- Được rồi, các vị tự nhiên, đều ngồi đi.

Kỷ Vương ôn hòa đáp lại nói.

Lục Thất mời Kỷ Vương vào chỗ ngồi, Kỷ Vương ngồi rồi những người khác trong phòng mới ngồi xuống, nhưng rất nhiều người bắt đầu chú ý đến Lục Thất bên này, kinh ngạc trộm nhìn kỹ Lục Thất và Kỷ Vương.

Kỷ Vương uống ngụm trà, ngẩng đầu cười nói:

- Tiến vào đây thật không dễ dàng, Trung Phi thành thân còn náo nhiệt hơn cả việc mừng năm mới.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Kỷ vương nhìn Triệu Đức Phương, ôn hòa nói:

- Ngươi là Đức Phương tứ huynh sao?

- Vâng, điện hạ có thể nhận biết thần, thần thật vinh hạnh.

Triệu Đức Phương cung kính đáp lại.

- Năm ấy tứ huynh thành thân, ta có cùng đi với phụ hoàng, đối với tứ huynh ấn tượng rất sâu.

Kỷ Vương nói.

- Thần thành thân, bệ hạ tự mình tới là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời này của thần.

Triệu Đức Phương cảm động nói.

Kỷ Vương gật đầu, chợt cười nói:

- Kỳ thật ta khi đó chính là muốn nhìn tứ tẩu một chút, cho nên đối với tứ huynh ấn tượng rất sâu.

Lục Thất nghe xong mỉm cười, Triệu Đức Phương cũng mỉm cười, nói:

- Phu nhân của thần đã đến phía sau thỉnh an nội tổ rồi.

Kỷ Vương cười quay đầu nhìn cô gái, ôn hòa nói:

- Ngươi là tỷ tỷ của Triệu gia sao?

- Vân Nương thỉnh an điện hạ.

Thiếu nữ đứng dậy hành lễ.

- Được, mời tỷ tỷ ngồi.

Kỷ Vương mỉm cười nói, khuôn mặt son của cô gái thoáng ngượng ngùng ngồi xuống.

Lục Thất nhìn buồn cười. Kỷ Vương thiếu gia đối với các cô gái thật là có lực sát thương, tuyệt đối sẽ là ‘'Khuynh quốc khuynh thành ", ngay từ lúc mới bắt đầu y đã cố ý không có phản ứng đối với cô gái kia. Trong lòng của Lục Thất hiện giờ đối với phụ nữ giống như đã rất bão hòa, mà khi hắn từ trong quân trở về nhà đối với phụ nữ rất tham lam, có thể nói là giống như đói, khi đó đối với phụ nữ tham muốn giữ lấy rất mạnh, mà hắn hiện giờ muốn mười ngàn mỹ nữ cũng không phải là việc khó gì.

Dường như Kỷ Vương cũng có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:

- Thiên Phong, việc ngươi nói ta không thể giúp được, xin lỗi.

- Điện hạ không cần để ý, thần chỉ là không tiện từ chối nên mới thoái thác cho điện hạ, hiện giờ người ấy ở tại cửa hàng, dĩ nhiên đã thoát khỏi cảnh khốn đốn vì thiếu tiền uống rượu.

Lục Thất ôn hòa hồi đáp.

Kỷ Vương gật đầu, nói:

- Ngươi cầu chỉ là chuyện nhỏ, cho nên ta mới phải xin lỗi.

- Điện hạ đã giúp thần một chuyện, đó mới là chủ yếu.

Lục Thất hồi đáp.

Kỷ Vương gật đầu, lại quay đầu nhìn Triệu Đức Phương, ôn hòa nói:

- Tứ huynh hiện giờ đã có chức gì chưa?

- Bẩm điện hạ, thần vẫn còn nhàn rỗi, tuy nhiên Thạch thúc thúc có nói sẽ cầu bệ hạ cho thần đi nơi nào đó rèn luyện một phen, hoặc là trở thành người hầu của Thái tử.

Triệu Đức Phương cung kính hồi đáp.

Kỷ Vương gật đầu, Triệu Đức Phương lại nói:

- Điện hạ có thể giúp thần nói tốt với bệ hạ một chút được hay không, thần muốn đi một nơi để rèn luyện một phen.

- Ngươi cầu ta cũng vô dụng, Thiên Phong cầu ta sắp xếp cho một viên Chỉ huy sứ có được thực chức trong ban trực, kết quả là phụ hoàng cũng không đồng ý, ta nói giùm tứ huynh chỉ e là cũng không được đồng ý, ngươi chỉ có thể hy vọng vào Vệ Quốc Công đi nói.

Kỷ Vương bình thản nói lời cự tuyệt.

Triệu Đức Phương gật đầu, Kỷ Vương quay đầu nhìn Lục Thất, nói:

- Thiên Phong, nghe nói bệ hạ không cho ngươi hồi hương phải không?

- Đúng vậy, bệ hạ nói để cho thần ở lại phủ Khai Phong mừng năm mới, xem chừng đã sắp đến cuối năm, thần hồi hương sẽ không quay về kịp.

Lục Thất hồi đáp, Kỷ Vương ngẩn ra, lập tức hiểu được những điều quanh co trong câu nói.

Không quá lâu, Vệ Quốc Công Thạch Thủ Tín tự mình tiến đến tiếp đón Kỷ Vương và Lục Thất. Vệ Quốc Công mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, vừa tiến đến liền chạy vội đến bàn của Lục Thất, trước tiên chào hỏi Kỷ Vương, sau đó lại cùng với Lục Thất thân mật chào hỏi, Lục Thất cũng dùng lễ của một vãn bối đáp lễ.

- Tốt, Thiên Phong, thằng nhỏ Trung Phi kia có thể đi vào đường ngay là công lao của ngươi, lão phu tạ ơn ngươi.

Vệ Quốc Công thẳng thắn nói lời cảm tạ.

- Thành tựu hiện giờ của Trung Phi, vãn bối không dám nhận công lớn, đó là tự bản thân Trung Phi có thiên phú võ tướng, còn có sự trọng dụng của Kỷ Vương điện hạ mới khiến cho Trung Phi lấy được cơ hội lập công.

Lục Thất mỉm cười thổi phồng nói.

Thạch Thủ Tín sung sướng mỉm cười, vừa định nói nữa, chợt bên ngoài phòng có tiếng chân người vội vã, vừa tiến vào liền hô:

- Cha, Thái tử điện hạ và Tào Vương điện hạ tới rồi.

Mọi người lập tức nhìn chăm chú, Thạch Thủ Tín vội chắp tay với Kỷ Vương, nói:

- Điện hạ, thần đi lễ nghênh.

- Thúc thúc mau đi đi.

Kỷ Vương ôn hòa đáp lại, Thạch Thủ Tín sau đó gật đầu, xoay người vội vàng đi, Thái tử Đại Chu đến chẳng khác nào là nửa Hoàng đế giá lâm, hơn nữa Thái tử điện hạ rất có thể mang đến lời chúc mừng của Hoàng đế.

- Đi, chúng ta cũng đi ra gặp.

Thạch Thủ Tín vừa đi, Kỷ Vương cũng nói thêm, người ở trong sảnh theo sau Kỷ Vương và Lục Thất, rời khỏi phòng khách.

Trong lòng Lục Thất không muốn cùng nhau náo nhiệt, bởi vì hắn có thể sẽ trở thành nhân vật gây sự chú ý, phần lớn quan viên và gia quyến ở phủ Khai Phong chưa từng gặp qua hắn, một khi hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người tò mò nhìn ngó, như vậy sẽ làm bẽ mặt của Thái Tử Đại Chu, cho nên khi đi trên đường hắn lấy cớ đi ngoài mà tránh né.

Tới giờ lành, Thạch Trung Phi cưỡi con ngựa cao to nghênh đón kiệu hoa trở về, cổ nhạc trỗi lên, không khí vui mừng tràn ngập, năm sáu đứa trẻ mặc áo gấm nhảy nhót hoan hô, tiếp theo là nghi thức vào phủ, làm lễ bái đường. Lục Thất trong đám người hỗn loạn mỉm cười nhìn, thấy được tình cảnh của Thạch Trung Phi đang ngập tràn vui sướng.

Nhìn bộ dáng vui sướng của Thạch Trung Phi, suy nghĩ của Lục Thất theo bản năng nhớ lại lúc thành hôn với Tân Vận Nhi, khi đó hắn cũng vô cùng vui sướng. Đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng, một hộ quân Huyện Úy nho nhỏ cùng với Tân Vận Nhi tình ý kéo dài, khiến hắn vô cùng đắc ý vì có được cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn.

Đậu đỏ sinh ở phương nam,

Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.

Xin chàng hãy hái cho nhiều,

Vật ấy rất gợi tình tương tư.

(Tương tư – Vương Duy)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play