Sau khi lần lượt ngồi xuống, đám tiểu nhị nhanh nhẹn đưa cơm rượu lên, thức ăn là thịt dê và những thứ mà Khai Phong phủ đều có. Những người tham dự nhìn thấy bàn đầy thức ăn ngon, nhìn chén rượu thơm trước mặt, hơn nữa lại còn được ngồi cùng bàn với Hoàng đế thì trong lòng ai nấy đều cảm kích khó nói nên lời.

- Trẫm cạn trước, các khanh tùy ý!

Chu Hoàng Đế bình thản nói, những người tham dự đều nâng chén lên rồi ai ăn, uống của người nấy.

Chu Hoàng Đế nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:

- Hôm nay trẫm cũng có lòng muốn tạ ơn khanh! Tạ ơn khanh đã ứng cứu cho Kỷ Vương và Tào Vương ở huyện Thiên Dương!

- Bệ hạ nói quá lời rồi ạ! Thần cứu hai vị điện hạ cũng là việc nên làm, chỉ có điều lúc đó thần có chút sơ suất không phát hiện ra sớm là trên nóc nhà có thích khách khiến cho Tào Vương điện hạ rơi vào nguy hiểm. Trên thực tế, cũng may là có Chỉ huy sứ Triệu Trác phản ứng kịp thời, bất chấp hiểm nguy đẩy Tào Vương điện hạ tránh được đao sắc, lúc đó thần hoảng loạn vô cùng.

Lục Thất đáp lại với giọng điệu đầy hối hận, sợ hãi.

Chu Hoàng Đế nghe xong hơi giật mình, lập tức gật đầu, nói:

- Khanh nghĩ rằng lai lịch của tên thích khách đó ra sao?

Lục Thất sững sờ, hắn cảm thấy Hoàng đế không nên điều tra lai lịch của thích khách trong trường hợp này. Nhưng Lục Thất không thể không trả lời, hắn nghĩ một chút rồi nói:

- Khởi bẩm bệ hạ! Thần đã nhìn thấy thích khách nhưng không phát hiện ra bất cứ chứng cớ nào. Chỉ là lúc đầu khi thần nhậm chức ở Thạch Châu cũng từng có thích khách giả mạo Trấn quân Mạnh Môn quan, lúc đó thần cũng thiếu chút nữa đã trúng chiêu.

Chu Hoàng Đế hơi giật mình, nói:

- Khanh cũng từng bị ám sát ở Thạch Châu sao?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Thưa vâng! Nhưng có lẽ là đồng đảng của Trưởng sử cũ ở Thạch Châu.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nâng chén lên, đám người Lục Thất cũng nâng chén ‘hưởng ứng’. Đặt chén rượu xuống, Lục Thất khẽ cười nói:

- Bệ hạ! “Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi” (*) của cổ nhân, có thể nói là khiến người ta uống vào thấy sảng khoái, khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng trên thực tế, người Hà Tây thích nhất đó là rượu làm từ ngũ cốc, khi thần còn ở Hội Châu, ở cùng Kỷ Vương điện hạ thì thần và điện hạ hay uống loại rượu này.

(*)Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi: Câu thơ trong Lương Châu từ, rượu bồ đào, chén dạ quang.

Chu Hoàng Đế mỉm cười gật đầu, quay đầu hiền từ nhìn Kỷ Vương nói:

- Hi Cẩn mới mười lăm tuổi, ở Hội Châu chắc đã làm phiền khanh phải chăm sóc rồi!

- Những lời này của bệ hạ khiến thần cảm thấy thật hổ thẹn! Kỷ Vương điện hạ ở Hội Châu luôn xử lý mọi việc ổn thỏa, luôn có cái nhìn tổng thể về việc quân. Thần mười bảy tuổi vào quân đội, vậy mà điện hạ mới mười lăm tuổi đã trải qua những khổ nạn và sát phạt nơi sa trường, trong lòng thần cảm thấy vô cùng kính phục.

Lục Thất trả lời rất tự nhiên.

- Khởi bẩm phụ hoàng! Thiên Phong ở Hội Châu đã quan tâm chăm sóc nhi thần, cũng dạy cho nhi thần rất nhiều điều, con thật sự rất cảm kích!

Kỷ Vương chân thành đáp lại.

Lục Thất mỉm cười nhìn Kỷ Vương, nói:

- Điện hạ! Có một số việc, không phải quan tâm là có thể làm được! Mười bảy tuổi thần vào quân, một tháng sau đã phải trải qua trận chiến đầu tiên. Sau trận đổ máu đó, thần sợ hãi hơn chục ngày mới làm xua tan đi ác mộng máu tanh. Trận chiến sông Thanh Thủy, điện hạ luôn đứng ở chiến tuyến sát phạt, sau mỗi trận chiến đều tự mình tìm tướng sĩ thăm hỏi trong đám xác chết đó. Đó là điều không dễ gì làm được đâu.

Kỷ Vương với vẻ mặt ngưng trọng, nói:

- Đó là việc ta nên làm mà! Các tướng sĩ đổ máu vì nước, mặc dù ta cũng cảm thấy sợ hãi nhưng ta nhất định phải an ủi các tướng sĩ phần nào chứ!

Lục Thất gật đầu, nói:

- Những việc nên làm thực sự rất nhiều nhưng có thể để đó không làm! Điện hạ đi tuần tra ở Hội Châu, đi tuần Hà Hoàng mà luôn cưỡi ngựa.

Kỷ Vương ngẩn ra, nói:

- Ta không nên cưỡi ngựa sao?

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Cưỡi ngựa rất vất vả, đặc biệt là ở Tây Bộ, gió rất lớn, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh khủng khiếp.

Kỷ Vương nghe xong như thoáng chút suy nghĩ, Chu Hoàng Đế nhìn con với ánh mắt hiền từ. Lục Thất nâng chén lên kính một chén, đặt chén xuống, hắn mỉm cười nói:

- Điện hạ! Điện hạ có biết tại sao thần lại tiến cử Trung Phi làm Đô hộ Bắc Đình không?

Kỷ Vương ngẩn ra, nói:

- Thiên Phong hãy nói rõ hơn!

- Nguyên nhân rất đơn giản! Bởi vì Trung Phi rất giống với điện hạ! Khi đến Thạch Châu, Trung Phi việc gì cũng tự làm, y tự mình chải chuốt ngựa, tự mình sắp xếp quân tư trang, mỗi ngày đều tuân thủ khổ luyện kỷ luật quân đội, y thật sự đã biến mình thành một tướng sĩ thông thường. Nếu như y thể hiện ra bản tính công tử của mình thì thần sớm đã “đá” y ra khỏi Thạch Châu rồi. Sau đó, Trung Phi tự mình lên chiến trường sông Thanh Thủy, sau khi dẫn quân tiến lấy Hà Hoàng thì cũng biết chăm sóc, nghĩ cho các tướng sĩ thật không dễ dàng gì. Vì vậy, thần mới tiến cử y làm Đô hộ Bắc Đình.

Lục Thất bình thản nói.

Thật ra những người ở Lãm Nguyệt các đều đang đứng nghe mọi người nói chuyện, rất nhiều người sau khi nghe thấy thì quay sang nhìn Thạch Trung Phi. Thạch Trung Phi bị nhìn nên cúi đầu xuống, lặng lẽ uống rượu, rõ ràng là có chút ngượng ngùng, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm kích. Đúng là Đại tướng quân đang “quảng bá” thanh danh cho y.

Kỷ Vương gật đầu, Lục Thất lại bình thản nói:

- Điện hạ xuất thân Thiên gia, không cần vất vả chải chuốt cho ngựa của mình, nhưng điện hạ có thể cưỡi ngựa xuất hành thì cũng là biến mình thành tướng sĩ trong quân, đó là làm gương cho binh sĩ. Chỉ có việc làm gương cho binh sĩ mới có thể có được sự thừa nhận và kính trọng của lòng quân. Điện hạ mới mười lăm tuổi đã có thể cưỡi ngựa vất vả đường dài, thật là không dễ dàng gì.

Kỷ Vương nghe xong, vẻ mặt có chút bối rối, lập tức giận dỗi nói:

- Những chuyện bình thường như vậy mà ngươi nói như lên trời vậy. Đâu có ai lại nói lung tung như ngươi vậy, uống rượu thôi!

- Vâng! Uống rượu!

Lục Thất mỉm cười nâng chén kính Chu Hoàng Đế, Chu Hoàng Đế cũng mỉm cười nâng chén. Lục Thất tiếp đó vòng lại kính Kỷ Vương và Vân Cẩm Đông.

Đặt chén xuống, Chu Hoàng Đế nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:

- Nghe nói khanh ở Kinh Triệu phủ cũng mua được sáu cửa hàng.

- Thần ở chợ phía Tây của Kinh Triệu phủ, mua sáu cửa hàng chủ yếu là muốn xây dựng thương lộ từ Hà Tây đến Khai Phong phủ. Thần quay về Khai Phong phủ, sau khi mua được tửu lầu thì cũng mua một cửa hàng quần áo, cửa hàng ngọc, cửa hàng trà và cửa hiệu thuốc ở gần đó. Tửu lầu thần hôm nay khai trương, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người có danh vọng với dụng ý là muốn xây dựng lợi ích chung với thương phẩm. Thần có thể cung cấp sản phẩm từ Hà Tây, cũng thu mua các sản phẩm của Khai Phong phủ như đồ sứ, lá trà, tơ lụa.

Lục Thất đáp.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Thật không ngờ, khanh thân là võ tướng thiện chiến mà lại giỏi việc buôn bán như vậy.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Không giấu gì bệ hạ! Thần từ nhỏ đã chơi ở một cửa hiệu mà tiên phụ mua mấy năm, vì vậy từ nhỏ thần đã có hứng thú với nghề buôn bán này. Thần ở trong quân Giang Nam trở về quê hương liền mua một cửa hiệu thuốc rồi lại đầu tư tiền xây dựng một phường chế tạo giấy.

- Ồ! Khanh còn biết chế tạo giấy sao?

Chu Hoàng Đế mỉm cười nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Thần biết phương pháp chế tạo giấy, hơn nữa cũng có dự định là xây dựng phường chế tạo giấy ở Thọ Châu, sau đó giao cho người trong gia tộc quản lý.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nâng chén uống một ngụm, Lục Thất cũng nâng chén theo. Hai người uống rượu bồ đào, nói những chuyện bình thường, nói tùy ý như bạn cũ thế giao. Cảnh tượng này đều thu vào mắt của các thực khách xung quanh, phần lớn đều cảm thấy may mắn vì đã đến, vừa có phúc cùng uống rượu ngon với Hoàng đế bệ hạ, vừa không đắc tội với Lục Thiên Phong.

Chu Hoàng Đế ở lại Lãm Nguyệt các nửa giờ rồi khởi giá rời đi. Sau khi cung kính tiễn Hoàng Đế bệ hạ, những người khách ở lại lầu Tây Phong mới như trút được gánh nặng, thật sự vui vẻ thưởng thức, náo nhiệt như đón tết Nguyên Tiêu.

Lên xe, Chu Hoàng Đế có chút mệt mỏi nhắm mắt dựa vào sau để nghỉ ngơi. Kỷ Vương ngồi ở đối diện, vẻ mặt lo lắng nhìn phụ hoàng. Y biết sức khỏe của phụ hoàng không được tốt, rất dễ mệt mỏi.

- Hi Cẩn! Con nhìn nhận thế nào về Lục Thiên Phong!

Sau khi xe đi được một lúc, Chu Hoàng Đế mở to mắt hỏi.

Kỷ Vương ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mới nói:

- Khởi bẩm phụ hoàng! Lục Thiên Phong là kỳ tài, chắc có thể so sánh với Gia Cát Lượng thời xưa. Hắn là người giỏi quân chính, cũng là một danh tướng thiện chiến.

- Lục Thiên Phong có tài của Gia Cát! Con cảm thấy, hắn có được phẩm chất của Gia Cát Lượng không?

Chu Hoàng Đế hỏi.

Kỷ Vương nhìn Chu Hoàng Đế, chần chừ một chút, nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần cảm thấy, nhân phẩm của Gia Cát Lượng chỉ là người đời sau ca tụng mà nên. Gia Cát Lượng không đoạt được Trung Nguyên, nhưng nếu như lấy được Trung Nguyên thì “Gia Cát Lượng” nhất thống thiên hạ có lẽ sẽ chẳng khác gì Vương Mãng. Vương Mãng không mang tiếng soán ngôi nhà Tiền Hán, là người có danh tiếng hiền lương hơn cả Gia Cát Lượng nữa.

Ánh mắt Chu Hoàng Đế có phần bất ngờ, nhìn mấy giây mới ôn hòa nói:

- Con có biết dụng ý phụ hoàng hỏi con câu đó không?

- Nhi thần cảm thấy, phụ hoàng muốn trông cậy vào sự phò trợ của Lục Thiên Phong!

Kỷ Vương đáp.

- Con nghĩ có thể trông cậy vào không?

Chu Hoàng Đế ôn hòa hỏi.

Kỷ Vương nhìn Chu Hoàng Đế, đáp:

- Nhi thần cảm thấy, hiện giờ cần phải trông cậy vào hắn. Bởi vì Đại Chu cần Tây Bộ được yên ổn, Tây Bộ yên ổn mới có thể ổn định lòng dân, cũng có thể khống chế thế lực của quân thần.

Chu Hoàng Đế im lặng, yên tĩnh trong chốc lát, Kỷ Vương lại nói:

- Phụ hoàng đích thân đến lầu Tây Phong, nhi thần thấy chính là đặc ân cho Lục Thiên Phong.

Chu Hoàng Đế nhìn Kỷ Vương, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play