Thẩm Dật Luân và quan viên Kinh Triệu phủ đi rồi, lời thỉnh cầu của Lục Thất không nhận được câu trả lời rõ ràng. Nhưng Lục Thất hiểu, nếu Thẩm Dật Luân là một vị quan có năng lực, tận lực, tất nhiên sẽ ủng hộ thương nhân Trường An tới Hà Tây. Thẩm Dật Luân rõ ràng là một nhân vật không muốn cuốn vào thị phi, cũng chính là không muốn liên quan gì với Lục Thất.
Có lẽ là Tào Vương đã bị hoảng sợ, hôm sau lại nói là ở Trường An nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng Tào Vương lại không nghỉ ở dịch quán, mà đi tới cung Đại Minh. Khi đi cũng đã mời Kỷ Vương và Lục Thất. Lục Thất từ chối, chẳng thích thú gì đi dạo ở cung Đại Minh. Đó chẳng phải là không có chuyện mà đi kiếm chuyện sao? Kỷ Vương thì không thể từ chối được.
Lục Thất chưa từng tới cung Đại Minh, nhưng hắn cũng không rảnh rỗi gì, khởi hành đi nghênh tiếp đội ngũ nhà mình, xem như là một lời giải thích hợp tình hợp lý cho Tào Vương. Rời khỏi thành Trường An 30 dặm, đã đón được đội ngũ nhà mình, yên tâm trở về thành Trường An.
Buổi trưa, đội ngũ đã tới thành Trường An. Bởi vì địa vị của Lục Thất tôn sùng, quan tướng gác cổng cũng không dám kiểm tra quá mức, chỉ thoáng nhìn qua đội xe vào thành Trường An. Vào thành rồi, Lục Thất dặn dò lĩnh quân đưa các tướng sỹ đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Lục Thất cùng Tiểu Điệp và Chiết Hương Nguyệt, cộng thêm mười mấy thuộc hạ đi tới Tây Thị thành Trường An. Tây Thị thành Trường An thời Đường là một khu thương nghiệp giao lưu đông tây nổi tiếng nhất. Năm đó chắc chắn là vùng đất quý tấc đất tấc vàng, cho nên được gọi là Kim Thị.
Vừa tới Tây Thị Trường An, thấy cảnh tượng tiêu điều, rất nhiều cửa hàng đều ở trạng thái đóng cửa, chỉ có một số cửa hàng sắt, cửa hàng vải và cửa hàng rượu đang kinh doanh, không có trung chuyển lưu thông lượng lớn hàng hóa. Tây Thị Trường An biến thành thành phố bình thường.
Đoàn người Lục Thất đi quanh một vòng, đã chọn được sáu cửa hàng lớn, lần lượt là tửu lầu, cửa hàng vải vóc, bảo các, cửa hàng trà, tiệm đồ gốm sứ và xe ngựa. Sau đó đã sai sáu thuộc hạ đi đàm phán mua bán, nói với thuộc hạ nói người mua là huân quý tới từ Kinh Triệu phủ, không cần nói tên, thuộc hạ lĩnh mệnh ra đi.
Lát sau, thuộc hạ lục đục quay về, đều đã đạt thành giao dịch, chủ yếu là Lục Thất không để thuộc hạ ép giá. Hắn đã mua cửa hàng lớn của thành Trường An, chính là một thủ đoạn tuyên truyền hữu hiệu, cộng thêm đội ngũ hàng hóa của hắn từ Hà Tây tới, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của thành Trường An.
Tiếp theo là dùng tiền đổi thành phiếu. Trường An là Kinh Triệu phủ của Chu quốc, có sự tồn tại của tiền trang quan phủ. Lục Thất đích thân đi xử lý việc đổi tiền. Quan lại tiền trang Trường An lệ thuộc Hộ bộ, vừa nghe thấy quan chức của Lục Thiên Phong, quan lại cao nhất liền đích thân tiếp đón Lục Thất xử lý đổi tiền. Lục Thất cầm phiếu sáu mươi nghìn quan tiền Chu đi mua sáu cửa hàng, tiêu dùng hết ba mươi nghìn quan. Cửa hàng của Tây Thị Trường An rẻ hơn Khai Phong phủ rất nhiều.
Mua được cửa hàng rồi, Lục Thất giữ lại ba mươi nghìn quan tiền Chu làm tiền vốn vận hành cửa hàng, chiêu mộ thợ thủ công chuyên làm châu báu và chạm ngọc, thợ thủ công làm túi da, nhân viên cửa hàng, muốn ở lại thì ở lại. Ngoài ra, một phần nhỏ hàng từ Hà Tây mang tới được để lại ở Tây Thị Trường An.
Chân trước Lục Thất vừa mới mua xong cửa hàng Tây Thị, chân sau đã đưa tới mấy chục người vào mua cửa hàng ở Tây Thị. Giao dịch của cửa hàng Tây Thị bỗng chốc nóng lên. Còn những người vội đến mua cửa hàng đó, đa số là gia quyến của quan lại Kinh Triệu phủ, còn có một số là đại hộ giàu có nghe được phong thanh.
Đèn rực rỡ mới lên, trấn thủ Kinh Triệu phủ Thẩm Dật Luân trong thư phòng, nhíu mày nghe lão quản gia bẩm báo. Quan viên Kinh Triệu phủ lấy Đô úy dẫn đầu, không ngờ lại sai người tới Tây Thị Trường An mua cửa hàng. Nguyên nhân là Lục Thiên Phong lúc trước ở Tây Thị Trường An đã dùng ba mươi ngàn quan tiền mua được sáu cửa hàng lớn.
- Đại nhân, hay là ngài cũng mua một nhà đi.
Lão quản gia thận trọng hỏi.
- Lão phu nếu cũng đi gây náo nhiệt, có lẽ là sẽ rước họa vào thân.
Thẩm Dật Luân nhíu mày nói. Cách làm của Lục Thiên Phong khiến lão có chút đau đầu.
- Đại nhân, mua cửa hàng là chuyện bình thường. Triều đình cũng không có văn bản rõ ràng không cho phép quan lại mua cửa hàng.
Lão quản gia nhỏ giọng nói.
- Vấn đề là dính líu tới Lục Thiên Phong, thì không thể là chuyện bình thường được. Mặc dù Lục Thiên Phong là thần của Đại Chu, nhưng hắn trên thực tế lại chiếm cứ Hà Tây và Bắc Đình tự trị. Nếu lão phu mua cửa hàng Tây Thị, rất dễ khiến cho triều đình sinh lòng ngờ vực. Nghi ngờ lão phu liệu có câu kết với Lục Thiên Phong hay không?
Thẩm Dật Luân nói.
- Đại nhân, nhà chúng ta bỏ tiền ra mua cửa hàng, lại không phải là Lục Thiên Phong tặng.
Lão quản gia không hiểu nói.
- Như thế nào? Ngươi động lòng rồi sao?
Thẩm Dật Luân nói.
- Đại nhân, cửa hàng Tây Thị hiện giờ giá trị thấp hơn nhiều so với cửa hàng của Khai Phong phủ. Nếu quả thực đã phục hồi được thông thương của con đường tơ lụa, Trường An tất nhiên sẽ lại phồn hoa. Nô tài là quản gia, không thể không vì đại nhân mà nghĩ tới chi phí trong nhà được. Đại nhân là quan thanh liêm, mặc dù là Thượng thư, nhưng gia tài lại không nhiều. Bây giờ mấy vị tôn công tử đều đã trưởng thành rồi, lễ vật thành hôn lại không thể keo kiệt được.
Lão quản gia đáp. Tuổi tác của lão ta cũng tương đương với Thẩm Dật Luân, nên nói chuyện cũng không cần e dè quá nhiều.
Thẩm Dật Luân nghe xong trầm ngâm không nói. Lão là một vị quan luôn cẩn thận, cho nên luôn là chính quan, cũng quả thực đã được sự công nhận của Hoàng đế, từng bước trọng dụng lão. Nhưng gia cảnh lại không giàu có. Chức quan Hộ bộ Thượng thư của lão còn không bằng một số thuộc hạ giàu có. Mà gia tộc bành trướng, quan bổng của lão đối với chi phí trong nhà càng ngày càng eo hẹp. Nên nhớ, chi phí của nhà quan thần tiêu tốn nhất là cho con cháu học hành và học võ, tiếp đến là chi phí thành gia.
- Thẩm Đồng, nếu chúng ta mua cửa hàng Tây Thị, ta sẽ dâng tấu từ quan. Ngươi thấy nên lựa chọn thế nào?
Thẩm Dật Luân nói.
Lão quản gia kinh ngạc nhìn Thẩm Dật Luân, nói:
- Đại nhân, có nghiêm trọng thế không?
Thẩm Dật Luân gật đầu, nói:
- Rất nghiêm trọng. Lục Thiên Phong là nhân vật hùng nhân chiếm cứ Hà Tây. Hắn ở Hà Tây đã nắm giữ mấy trăm nghìn binh, cho nên hắn có khả năng tạo phản. Nếu hắn tạo phản, bất kỳ người nào có liên quan tới hắn đều bị liên lụy. Ta tuổi đã cao rồi, không đáng rước lấy họa diệt môn đó.
Lão quản gia gật đầu, nói:
- Đại nhân, vậy hay là không mua cửa hàng cũng được.
Thẩm Dật Luân nghe xong lại thoáng suy nghĩ, lát sau mới lên tiếng:
- Ngươi chọn một cửa hàng mua đi, lão phu làm quan này cũng đã đến lúc nên từ rồi.
- Đại nhân, sao lại phải từ quan?
Lão quản gia kinh ngạc nói.
- Từ quan sớm chút có thể tránh họa, Kinh Triệu phủ từ xưa đến nay chính là nơi binh gia tranh chấp. Lão phu tới Kinh Triệu phủ trấn thủ chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, vừa phải băn khoăn lo nghĩ sự nghi kỵ của triều đình, lại vừa phải cẩn trọng ứng đối việc trị lý của Kinh Triệu phủ, có thể rời khỏi cũng tốt.
Thẩm Dật Luân nói.
Lão quản gia gật đầu, Thẩm Dật Luân lại cười nói:
- Lão phu bây giờ còn phạm phải một sai lầm, chính là không nên để Tào Vương và Kỷ Vương vào cung Đại Minh đi dạo. Đó là chuyện tối kỵ, chỉ là lão phu không dám đắc tội với Tào Vương.
- Vậy cũng không thể trách được đại nhân, Tào Vương là thân vương, đại nhân là hạ thần, nếu đại nhân ngăn cản thân vương vào cung Đại Minh ngắm cảnh, đó chẳng phải là bất kính sao? Triều đình cũng chưa có nói qua, thân vương không thể vào cung Đại Minh.
Lão quản gia nói.
Thẩm Dật Luân nghe xong liền lắc đầu, nói:
- Có chút đạo lý không thể nói được bằng lời, bây giờ chỉ có thể viện cớ án ám sát của huyện Thiên Dương, dâng tấu lên triều đình thỉnh tội từ quan mới có thể hóa bị động thành chủ động. Nếu không sẽ dễ bị sa vào tổn thương do miệng lưỡi.
Lão quản gia gật đầu, Thẩm Dật Luân lại suy nghĩ một hồi, chợt nghiêm mặt nói:
- Thẩm Đồng, ngươi đi điều tra kỹ xem người trong gia tộc có ai bất ngờ trở nên giàu có hay không?
Lão quản gia giật mình, nói:
- Đại nhân, chủ chi chắc chắn là không phạm điều cấm kỵ, bàng chi nếu đi điều tra liệu có dẫn tới bất hòa không?
- Đi tra, ta lo Triệu Khuông Nghĩa đã động tới chủ ý của bàng chi rồi. Lão phu không thể vì sơ suất mà bị dìm xuống nước được.
Thẩm Dật Luân uy nghiêm nói.
- Vâng, nô tài sẽ đi điều tra.
Lão quản gia đáp.
- Sáng mai đi điều tra, nếu tra ra kết quả, ta sẽ viết vào tấu thỉnh tội.
Thẩm Dật Luân dặn dò.
Lão quản gia chỉ có thể gật đầu nghe theo. Thẩm Dật Luân có chút mệt mỏi dựa người vào ghế, khẽ nói:
- Trước đây ta bước chân vào con đường làm quan Đại Chu, là Triệu Khuông Dẫn đại nhân đề bạt. Bây giờ lại là mối họa chí mệnh, có lẽ Hoàng đế Bệ hạ sớm đã muốn bãi đi chức quan trấn thủ Kinh Triệu phủ của ta rồi.
- Lùi một bước trời cao biển rộng, đại nhân chủ động từ chức, có lẽ có thể tránh được họa.
Lão quản gia khẽ nói.
- Chủ động từ chức sẽ có thể đắc tội với Triệu Thị, tả hữu đều là họa, khó quá.
Thẩm Dật Luân cười chua xót nói.
Lão quản gia cũng cười chua xót, Thẩm Dật Luân khoát tay nói:
- Đi nghỉ đi, chuyện cửa hàng, để người khác đi làm.
- Vâng, nô tài cáo lui.
Lão quản gia cung kính từ lễ, quay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT