Trình Đức Huyền đi rồi, Chiết Hương Nguyệt biết chuyện Lục Thất dùng chiến mã đổi lương thực thì không khỏi oán giận nói:
- Sao lại muốn dùng chiến mã để đổi lương thực, không phải đã nói dùng than đá sao?
Lục Thất mỉm cười giải thích nói:
- Dùng than đá đổi lương thực, Triệu Khuông Nghĩa chưa chắc đã động lòng, còn đối với Hà Tây nhất định phải có lương thực để qua mùa đông.
- Nhưng dùng năm ngàn chiến mã để đổi lương thực là quá nhiều, sẽ khiến cho sức chiến đấu của quân Hà Tây yếu đi rất nhiều. Chúng ta có thể dùng tiền mua một phần được mà.
Chiết Hương Nguyệt tiếc nuối nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Dùng chiến mã đổi lương thực chỉ giải quyết được hơn một nửa vấn đề cần thiết, còn có những thứ cần thiết khác phải dùng tiền đi mua, ví dụ như mua rượu, than đá, vải vóc, dược liệu. Muốn sống yên ở Hà Tây nhất định phải để nhân dân Hà Tây cảm thấy được ăn no mặc ấm, tiện chú ý đến kế sinh nhai của Thạch Châu và Ngân Châu.
- Ồ, ra là chàng nghĩ như vậy.
Chiết Hương Nguyệt ngạc nhiên nói.
Lục Thất gật đầu:
- Nêu muốn Hà Tây trở nên giàu có, nhất định phải phát triển nông nghiệp và buôn bán. Tiền của chúng ra chính là tiền vốn để hấp dẫn thương nhân đến Hà Tây. Phải có nhiều thương nhân đến Hà Tây thì sản xuất mới lưu thông, có lưu thông thì việc sản xuất của Hà Tây mới có giá trị.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu lại nói:
- Tiếc là Phủ Châu không có nhiều lương thực nếu không chiến mã có thể cho Phủ Châu rồi.
Lục Thất nghe thấy vậy mỉm cười, duỗi cánh tay ôm Chiết Hương Nguyệt vào lòng. Hắn dùng chiến mã đổi lương thực đương nhiên là còn có thâm ý sâu xa hơn, chính là tiếp tục làm dã tâm của Triệu Khuông Nghĩa lớn hơn nữa. Tuy nhiên bán chiến mã cho Triệu Khuông Nghĩa cũng có thể gây bất lợi cho Tấn quốc, nhưng lương thực của Triệu Khuông Nghĩa chỉ có thể tư thương với Tấn quốc, mà Tấn quốc cần rất nhiều than đá để luyện kim loại, tinh luyện kim loại không chỉ để chế tạo vũ khí, mà nhu cầu làm thuyền bè cũng rất cấp bách.
Lại năm ngày trôi qua, Lục Thất đột nhiên hạ lệnh cho mười ngàn kỵ binh đi đột kích Túc Châu. Kỵ binh vào Túc Châu bất ngờ phục kích huyện Phúc Lộc, quét sạch mấy ngàn Hạ quân ở huyện Phúc Lộc. Sau đó dẫn theo tù binh và hơn một vạn dân du mục quay về Cam Châu.
Hóa ra, Hạ quân ở huyện Phúc Lộc đang ngăn cản dân cư đổ về hướng ba huyện thuộc Cam Châu, Túc Châu. Từ phía tây hướng sang đông theo thứ tự là huyện Ngọc Môn, huyện Tửu Tuyền và huyện Phúc Lộc. Huyện Tửu Tuyền là châu trị, tiếp giáp với huyện Phúc Lộc và Cam Châu.
Quả nhiên như dự đoán của Lục Thất, sau khi đánh bại ba vạn Hạ quân ở Cam Châu, Thống soái trấn thủ Túc Châu, Sa Châu và Qua Châu bị khiếp sợ đã vội vàng thu nạp nông dân và dân du mục vào quân, cướp đoạt lương thực và bầy dê cừu ở khắp nơi để chuẩn bị cho chiến tranh. Từ bảy vạn trú quân chính quy đã mở rộng ra thành mười hai vạn quân lực.
Điều khiến Hạ quân bất ngờ chính là bọn họ dốc hết lực chuẩn bị cho chiến tranh, vậy mà kết quả là kẻ thù đã chiếm Cam Châu mà không tiến, kẻ địch cứ chiếm mà không tiến chẳng khác nào lặng lẽ đánh cho Hạ quân một đòn, khiến Hạ quân lâm vào tình trạng tổn hao nghiêm trọng.
Mười hai vạn đại quân hao tốn vô cùng, mà kho của Cam Châu cũng không được đầy cho lắm. Hơn nữa, vì cưỡng ép trưng binh mở rộng quân lực cho nên lòng quân rất không ổn định. Đáng sợ hơn là, những tin đồn lan tràn trong quân như ôn dịch.
Cái gì mà Lục Thiên Phong là Phật quang chuyển thế, có được kim cương bảo vệ bách chiến bách thắng, cùng với các loại chiến tích thắng lợi của Lục Thiên Phong, hơn nữa Lục Thiên Phong sở dĩ có thể bất bại là vì bên cạnh có một vị Đại Vu thần thông quảng đại.
Nghe nói năm vạn đại quân Linh Châu tiến công huyện thành Bình Cao, chỉ có mấy trăm người thủ thành. Lúc đại quân công thành, vừa lúc vị Đại Vu kia có ở trong thành, kết quả thi pháp gọi đến vô số ác quỷ, tung bay trên tường thành, cứ có người leo lên tường thành thì đều bị nuốt hết hồn phách, cuối cùng năm vạn đại quân bị hù sợ đến mức phải bỏ đi.
Còn liên quan đến Lục Thiên Phong rất kính Phật, cứ là người kính Phật dù là người Đảng Hạng hay người Hồi Hột hắn đều xem như huynh đệ. Hơn nữa, Lục Thiên Phong còn cưới con gái quý tộc Đảng Hạng, và cưới Quận chúa của nước Hồi Hột đã mất nước làm phu nhân.
Còn có các phương sách trị chính của Lục Thiên Phong, cái gì mà vào quân sẽ được cho ruộng đất, quân hưởng nhiều, được ăn no nê có thịt. Đối với dân chăn nuôi thuế chỉ còn ba phần so với ban đầu. Hơn nữa, Lục Thiên Phong có sự ủng hộ hùng mạnh của Chu quốc ở đằng sau, cho nên vũ khí và vật chất rất đầy đủ.
Đủ loại tin đồn, giống như một đao vô hình mổ vào trái tim phân cách lòng của số Hạ quân vốn không tình nguyện tham chiến. Hơn nữa Qua Châu, Sa Châu và Túc Châu vốn là vùng đất sinh tồn của Hồi Hột, là Hạ quốc đã diệt vong dân tộc Hồi Hột ở Hà Tây, khiến người Hồi Hột trở thành nô lệ bị chèn ép. Còn rất nhiều Chu quân bị bắt giữ năm đó cũng phần nhiều ở tại ba châu phía tây Hà Tây, sự tiến binh của Chu quân dấy lên ý chí, khát vọng chiến đấu của số tù binh Chu quân bị nô dịch mười nắm.
Đối mặt với tin đồn mang tính ăn mòn sắc bén như vậy, Thống soái của Hạ quân ở ba châu phía tây cũng có những ý kiến không đồng nhất. Thống soái Hạ quân Túc Châu yêu cầu chủ động tấn công Cam Châu, nhưng Thống soái Qua Châu và Sa Châu lại cho rằng nên chờ lệnh của triều đình Hạ quốc, phải cùng phản công với đại quân của triều đình. Nếu mạo hiểm tiến công Cam Châu, khả năng thắng lợi là rất nhỏ. Bọn họ cho rằng, Lục Thiên Phong chiếm Cam Châu mà không tiến chính là đang chờ bọn họ tiến công. Mà kỵ binh của ba châu bọn họ đang ở cùng một chỗ mới được mười một ngàn kỵ binh.
Vấn đề là, Lục Thất chiếm Cam Châu được một tháng thì Hạ quốc lại không hề phát động chiến sự phản công Lương Châu. Lục Thất không biết vì sao Hạ quốc lại không điên cuồng vồ đến. Hắn đoán có ba khả năng, một là trong Hạ quốc xảy ra tình huống chia rẽ nghiêm trọng, hai là Hạ quốc đang e sợ sự an nguy của Hưng Khánh phủ. Ba là, hắn tiến vào Hà Tây và Hội Châu, đã ngăn cản mối liên hệ giữa triều đình Hạ quốc với ba châu ở tận cùng phía tây và Hà Hoàng.
Thời gian một tháng cũng không dài lắm nhưng đã tạo thành binh biến trên quy mô lớn ở ba châu tận cùng phía tây. Lấy binh biến của người Hồi Hột và tù binh Chu quân làm chủ đạo, dẫn đầu trước tiên ở Qua Châu, Hạ quân tạo phản đã quy hàng cờ hiệu của Lục Thiên Phong, giết tướng soái cao cấp của Hạ quốc, sau đó hành quân về phía Túc Châu.
Thống soái Hạ quân Túc Châu hoảng hốt ngăn chặn, không ngờ đại quân của chính mình cũng xuất hiện tình trạng tan vỡ, quân lực sở thuộc chạy trốn, từng hàng từng hàng sụp đổ, còn có người chủ động trở giáo giết lại. Sau một hồi đại hỗn chiến, hơn một vạn người đã chết. Thống soái Hạ quân Túc Châu và toàn bộ thân quân của y bị giết.
Lão binh ẩn núp phi ngựa cấp báo cho Cam Châu. Lục Thất lập tức đích thân dẫn mười ngàn kỵ binh cấp tốc đi huyện Tửu Tuyền, Túc Châu, xử lý nghĩa quân tạo phản. Trong khi xử lý, thống soái Hạ quân trấn thủ Sa Châu phái sứ giả đến tỏ ý muốn quy hàng Lục Thiên Phong, đồng ý giao quân lực của Sa Châu, chỉ cần bảo toàn mấy trăm thân quân và tài sản y đồng ý rời khỏi Hà Tây đến Hội Châu.
Lục Thất nghe xong không bất ngờ, vì thống soái Hạ quân của Sa Châu là quý tộc Phòng Đương thị cũng xem như là thân thích của hắn. Nhưng cũng là thống soái Phòng Đương thị kia sáng suốt, nếu còn không đầu hàng, cứ cho là thuộc hạ không tạo phản thì cũng khó mà cản đại quân tây chinh tấn công.
Hạ quân của ba châu ở tận cùng phía tây bị cuộc chiến quân tâm của Lục Thất làm cho suy sụp. Thời gian và hình thức quy thuộc của ba châu phía tây lại nằm ngoài dự liệu của Lục Thất. Hắn cho rằng thời khắc hai quân giao nhau mới dẫn đến tác dụng vỡ quân.
Tiếp theo, Lục Thất dùng mười ngày để chỉnh đốn lại hàng binh, không muốn ở lại trong quân, thì cho phép rời quân làm dân thường, đồng ý ở lại trong quân, sẽ tiến hành khảo hạch mộ quân, đào thải người già yếu trở về làm dân thường, cuối cùng lấy được sáu vạn quân. Phân biệt trú ở ba châu phía tây, nhưng mỗi châu đóng hai vạn quân, chỉ có hai ngàn kỵ binh, số ngựa còn lại đều vận chuyển đến Lương Châu.
Vì Trình Đức Huyền đã có hồi âm, đồng ý lấy chiến mã đổi lương thực. Nhưng Trình Đức Huyền xoay xở lương thực cũng không được thuận lợi cho lắm, sau khi hắn gấp gáp quay về Tương Châu, thông qua liên hệ tư thương, đã bị tư thương phía nam Hán Thủy từ chối. Nhưng mới qua một ngày, tư thương phía nam Hán Thủy lại bỗng nhiên đổi ý đồng ý bán gạo, nhưng thêm một vài điều kiện, cuộc mua bán mặc cả cuồi cùng cũng thành.
Đương nhiên là Trình Đức Huyền không biết ẩn tình trong đó, ẩn tình chính là tư thương phía bắc Hán Thủy lúc tiếp xúc với tư thương phía nam Hán Thủy đã từng tiết lộ người mua nhiều gạo như vậy chính là Lục Thiên Phong, còn nói Lục Thiên Phong đã chiếm cứ hành lang Hà Tây.
Kết quả, tư thương phía nam Hán Thủy đã báo cáo lên nội đình, nội đình rất nhanh đã lệnh cho tư thương phía nam Hán Thủy có thể nhận cuộc mua bán này, lại làm cho tư thương phía nam Hán Thủy rất khó hiểu. Lương thực bị cấm tuyệt đối tư thương cùng Chu quốc, sao quan phủ lại bán cho Chu quốc nhiều lương thực như vậy. Đương nhiên là họ không biết, Lục Thiên Phong chính là Tấn vương thống trị cao nhất của Tấn quốc.
Trình Đức huyền lại rất vui mừng, y cho rằng Tấn quốc cần nhiều than đá hơn nữa, mới đồng ý bán lương thực. Còn đông chủ Triệu Khuông Nghĩa của y thì kinh sợ với sự thật Lục Thiên Phong có thể tiến chiếm Hà Tây, sau khi nghe chuyện chiến mã đổi lương thực đã do dự không quyết.
Đương nhiên Trình Đức Huyền hiểu Triệu Khuông Nghĩa lo lắng điều gì, là lo lắng Lục Thiên Phong ở Hà Tây sau này sẽ thành họa lớn. Y khuyên bảo thẳng Triệu Khuông Nghĩa, Lục Thiên Phong dùng chiến mã đổi lương thực sẽ khiến cho quân lực của hắn tổn thất lớn. Hơn nữa, nếu không cùng Lục Thiên Phong đổi lương thực, vậy Lục Thiên Phong có thể sẽ làm cuộc giao dịch với Tấn quốc công. Nếu Tấn quốc công có được năm ngàn kỵ binh chỉ e còn nguy hơn mối họa Lục Thiên Phong.
Cuối cùng, Triệu Khuông Nghĩa cùng đồng ý dùng chiến mã đổi lương thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT