Chu Hoàng Đế nghe xong lời của Triệu Phổ, nhìn thượng thư trong tay im lặng, một lát sau, Tiết Cư Chính chắp lễ nói:

- Bệ hạ, nếu đã công nhận Thủ ngự Hội Châu, thần cho rằng nên sai sứ quy trị, không nên để cho Lục Thiên Phong độc quyền.

Chu Hoàng Đế ngẩng đầu, bình thản đáp:

- Hội Châu mới giành được, lại là vùng đất mà người Đảng Hạng làm chủ, Lục Thiên Phong đối phó với người Đảng Hạng rất có nghề, tạm thời không nên cho người tiếp quản Hội Châu, tuy nhiên phụ quan sẽ cần triều đình bổ nhiệm.

- Bệ hạ muốn bổ nhiệm Lục Thiên Phong làm Thứ sử Hội Châu?

Tiết Cư Chính hỏi.

- Không, Hội Châu tạm thời không bổ nhiệm Thứ sử, Thứ sử Thạch Châu của Lục Thiên Phong không thay đổi, có thể giao cho phán xử chuyện ở Hội Châu, cơ bản có chức Đô chỉ huy sứ cấm quân, quân lực ở Hội Châu có thể quy về biên chế của cấm quân, ngoài ra ba vạn cấm quân tới Hội Châu chi viện cũng thuộc Lục Thiên Phong tiết chế.

Chu Hoàng Đế bình thản trả lời.

Chúng thần ngạc nhiên, đây là điều quá sức tín nhiệm Lục Thiên Phong, quả thực sẽ nuôi hổ thành họa, chợt Chu Hoàng Đế nói tiếp:

- Trẫm để cho Kỷ Vương làm Tuyên Phủ Sứ, tới Hội Châu quản lý quân chính Tuyên Phủ.

Chúng thần nghe xong rất nhiều người đều kinh ngạc, đều nhạy cảm suy đoán, cái gọi là Tuyên Phủ Sứ trên thực tế chính là thay mặt Hoàng đế đi quản lý quân chính một vùng, thậm chí có quyền bổ miễn nhiệm quan viên, quyền lực cao hơn Thứ sử và Tiết độ sứ, giống như Tiết độ sứ trước đây cát cứ một phương, nhưng Tuyên Phủ Sứ không phải chức thường.

- Bệ hạ, Kỷ Vương điện hạ tuổi còn trẻ, Hội Châu lại là vùng đất biên chiến khổ cực, thần cho rằng không nên.

Lễ bộ Thượng thư lập tức can gián.

- Bệ hạ, thần đệ tuổi trẻ, nhi thần nguyện thay cho Lục đệ tới Hội Châu.

Tào Vương ra mặt cầu xin.

- Tâm ý của ngươi rất đáng khen, trẫm đã quyết định để ngươi tới rèn luyện trong quân ở phương bắc.

Chu Hoàng Đế bình thản trả lời.

Tào Vương ngạc nhiên, thi lễ nói:

- Phụ hoàng, Lục đệ từng nói muốn tới trong quân phương bắc.

- Ngươi không nên tới Hội Châu, Hội Châu mới giành được, lại là chỗ ở của bọn mọi rợ, cần nhất là lũng tâm quy trị, nếu ngươi ở cùng với Lục Thiên Phong, tám mươi phần trăm hắn sẽ không nhân nhượng con, một khi gây nội chiến, chỉ có thể là hậu quả mất nhiều hơn được.

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

Tào Vương nhíu mày, Thái Tử bỗng nhiên nói:

- Ngũ đệ, phụ hoàng nói rất chí lý, được mất ở Hội Châu không quan trọng, quan trọng là không thể vì chuyện được mất ở Hội Châu mà tổn binh hao tướng, Lục đệ và Lục Thiên Phong coi như là thân thiết, hai người ở cùng nhau có thể nhường nhịn nhau một chút.

Tào Vương miễn cưỡng mỉm cười, thi lễ đáp:

- Đệ thụ giáo.

Nhìn Tào Vương quay về chỗ, Chu Hoàng Đế nhã nhặn nói:

- Đợi Lục Thiên Phong dâng thư tới, trẫm sẽ để Kỷ Vương cai quản Hội Châu, Nguyên Châu, Khánh Châu, Diên Châu, Vị Châu.

Chúng thần chấn động, Hoàng đế lại để Kỷ Vương cai quản nắm vùng đất biên quân, trên thực tế chính là tiết chế quân lực và tài lực của năm châu vực, còn đối với Tào Vương chỉ nói hai chữ rèn luyện, rèn luyện chính là làm tướng trong quân, chứ không được là đại soái cai quản binh quyền.

Chúng thần rời đi, chỉ còn lại Triệu Phổ cùng Chu Hoàng Đế đi dạo, đi được một lát, Chu Hoàng Đế bình thản nói:

- Trẫm đã biết, Lục Thiên Phong tới Nguyên Châu sẽ không an phận.

- Lục Thiên Phong đoạt được Hội Châu, bệ hạ nên vui mừng mới phải.

Triệu Phổ mỉm cười trả lời.

Chu Hoàng Đế mỉm cười, gật đầu đáp:

- Trẫm muốn giành được Hội Châu, có được Hội Châu rồi sẽ có thể đẩy Hạ Quốc vào thế bị động, chỉ có điều Hội Châu có một vạn kỵ binh của quân Hạ, trẫm không thể địch được.

Triệu Phổ gật đầu nói:

- Hội Châu có một vạn kỵ binh và một vạn bộ quân, bộ quân thủ thành, kỵ binh cơ động tấn công địch, nhưng không ngờ, Lục Thiên Phong lại có thể dụ kỵ binh quân Hạ đuổi theo vào Lục Bàn Sơn.

- Kế sách tương tự, Lục Thiên Phong chỉ là dùng lại, có điều dùng xuất thần nhập hóa hơn, trẫm cũng rất phục hắn.

Chu Hoàng Đế cảm khái nói.

Triệu Phổ gật đầu, lại nghe Chu Hoàng Đế nói:

- Trẫm thực tế không muốn Kỷ Vương đi tới Hội Châu, ở đó quá nguy hiểm.

- Thẩn hiểu, tuy nhiên cũng quả thật chỉ có Kỷ Vương điện hạ có thể hòa thuận với Lục Thiên Phong, nếu là Tào Vương điện hạ đi, hoặc sai trọng thần đến đều sẽ đặt tư cách muốn áp chế Lục Thiên Phong, hậu quả rất dễ bức phản Lục Thiên Phong, nếu Kỷ Vương điện hạ đi, sau này Lục Thiên Phong có thể bị triệu hồi về kinh thành.

Triệu Phổ nói.

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ, Lục Thiên Phong có thể sẽ khống chế Kỷ Vương tạo phản.

Chu Hoàng Đế bình thảnh hỏi.

- Có khả năng đó, tuy nhiên đối với Lục Thiên Phong, kể cả hắn lại tiến cứ vào Lan Châu và Hà Hoàng, cũng không có khả năng chống lại Đại Chu, còn bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ, loại người như Lục Thiên Phong nên mạo hiểm dùng.

Triệu Phổ nói lên kiến giải của mình.

Chu Hoàng Đế gật đầu, bình thản nói:

- Kỷ vương đã đi Hội Châu, hẳn có thể tạo dựng được uy vọng thống trị của Đại Chu, cũng có thể từng bước đối phó với Hạ Quốc, không có giám quân Tuyên Phủ của Kỷ Vương thì quân sư của Diên Châu và Nguyên Châu tám mươi phần trăm sẽ ngồi xem quân Hạ đột kích Hội Châu.

- Bệ hạ thánh minh.

Triệu Phổ nịnh nọt.

- Khanh có thể chọn một số quan lại tới Hội Châu nhậm chức, cố gắng là người Tây bắc, trẫm không muốn vì sự kỳ thị địa vực mà dẫn tới hỗn loạn.

Chu Hoàng Đế căn dặn.

- Vâng, thần sẽ làm tốt.

Triệu Phổ trả lời.

Chu Hoàng Đế gật đầu, chợt có người bước tới, đó là Tào Vương, Tào Vương bước lại gần, cung kính nói:

- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.

- Có chuyện gì sao?

Chu Hoàng Đế nhẹ nhàng hỏi.

- Phụ hoàng, nhi thần muốn đi rèn luyện trong quân ở Giang Nam.

Tào Vương cung kính đáp.

Chu Hoàng Đế nghe xong bình tĩnh, ôn hòa hỏi:

- Ngươi muốn đi cùng với Triệu Khuông Dẫn?

- Vâng, Triệu thúc thúc là vị danh tướng, có thể cho nhi thần mở mang kiến thức, nhi thần không quen với các danh tướng phương bắc, chỉ sợ với nhi thần chỉ là tôn kính từ xa.

Tào Vương nói.

Chu Hoàng Đế im lặng, một lát sau gật đầu nói:

- Được, ngươi đi Giang Nam đi, ngày mai có thể đi được, tuy nhiên không được can thiệp tới quyết sách quân sự.

- Vâng, tạ ơn phụ hoàng, nhi thần cáo lui.

Tào Vương hớn hở đáp lại, thi lễ cáo từ.

Chu Hoàng Đế im lặng cất bước, Triệu Phổ đi theo vài bước, chợt nhẹ nhàng nói:

- Bệ hạ không nên để Tào Vương điện hạ đi Giang Nam.

- Trẫm muốn để y đi tới chỗ Dương Nghiệp, cùng đồng cam cộng khổ một phen với các tướng sĩ, y không muốn đi, trẫm cũng kệ y.

Chu Hoàng Đế nhã nhặn đáp.

Triệu Phổ im lặng, tản bộ một lát, Chu Hoàng Đế chợt dừng lại, bình thản nói:

- Khanh rất đắc lực, còn Khuông Dẫn thì một bước lên mây, mấy năm nay, khanh cũng vô cùng tận tâm với trẫm.

- Bệ hạ, Triệu đại nhân là người trung nghĩa, sẽ không làm điều ngỗ nghịch.

Triệu Phổ bác biện.

- Khuông Dẫn sẽ không ngỗ nghịch, nhưng Triệu Khuông Nghĩa lại nuôi dã tâm, uổng công trẫm tín nhiệm huynh đệ y nhiều năm.

Chu Hoàng Đế lạnh lùng trả lời.

Triệu Phổ cung kính nói:

- Bệ hạ, có lẽ Triệu Khuông Nghĩa chỉ có tội vơ vét của cải.

- Tội vơ vét của cải, có lẽ thế.

Chu Hoàng Đế lạnh nhạt nói.

Triệu Phổ im lặng, Chu Hoàng Đế quay đầu nhìn xa xăm, yên lặng chốc lát mới bình thản nói:

- Trẫm cho rằng Tấn Quốc Công sẽ đột kích Thạch Châu, kết quả không phải, trẫm xuất binh tấn công Ba Thục và Giang Nam, nhưng Tấn Quốc Công vẫn không làm gì, trẫm không hiểu, tại sao y vẫn cực kỳ nhẫn nại.

- Bệ hạ, Tấn Quốc Công hẳn là hiểu được, hậu quả y tạo phản sẽ là tự chuốc lấy tai họa.

Triệu Phổ hồi đáp.

- Khanh không nói thật.

Chu Hoàng Đế lạnh nhạt nói.

Triệu Phổ cười gượng, cung kính nói:

- Thần còn cảm thấy, Tấn Quốc Công có lẽ đang chờ đợi thời cơ.

- Thời cơ nào?

Chu Hoàng Đế hỏi.

- Nội loạn.

Triệu Phổ khẽ đáp.

Chu Hoàng Đế gật đầu, bình thản nói:

- Không chỉ là Tấn Quốc Công đang chờ, rất nhiều người đều đang chờ.

- Thần cảm thấy, bệ hạ nói quá lời rồi.

Triệu Phổ cung kính bác bỏ.

- Có lẽ thế.

Chu Hoàng Đế không nổi giận, chỉ khẽ tự giễu.

Triệu Phổ im lặng, một lát sau, Chu Hoàng Đế bình thản nói:

- Vua của Tấn Quốc quả thật là một nhân vật lớn, lại có thể nhẫn nại lấy tĩnh chế động, binh lực chiếm ưu thế cũng không chịu chủ động cầu thành.

- Chiến sự ở Giang Nam quả thật đã có bất lợi, Tấn Quốc bao vây nhưng không đánh ở Nhuận Châu, trái lại để cho quân ta rơi vào thế bị động, quân ta nếu chủ động xuất kích, tất nhiên tổn thất rất lớn, quân lực xuất kích nhiều thì dễ mất đi Nhuận Châu và rơi vào vòng vây khốn mới, quân lực xuất kích ít lại sẽ bị xơi tái, đáng nhẽ Tấn Quốc nên chủ động đột kích Nhuận Châu, thống nhất phía nam Đại Giang.

Triệu Phổ đáp lại.

- Nghe nói Vương Văn Hòa của Đường quốc đã đầu hàng Tấn quốc, được phong làm Thái sư, chiến thuật lấy tịnh chế động có thể là do Vương Văn Hòa chủ đạo, người khiến cho Lục Thiên Phong tôn sùng, hẳn không phải người tầm thường.

Chu Hoàng Đế nói.

- Vương Văn Hòa đúng là danh tướng thiện chiến, hơn nữa làm người biết cũng biết tiến thoái, từng chủ động từ bỏ mười vạn cường quân quyền bính, do đó ly gián giết Lâm Nhân Triệu dễ, giết Vương Văn Hòa rất khó.

Triệu Phổ đáp.

Chu Hoàng Đế cười nhạt một tiếng, ôn hòa nói:

- Trẫm đã chuẩn bị nhiều năm cho cuộc chiến lần này, hao tốn bao tâm sức của trẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play