Trong quân doanh, sắc mặt Anh Vương cực kì khó coi, bên cạnh y là Anh Vương Tư Mã và mười mấy hộ vệ, Anh Vương không có ở trong soái trướng, mà là bên ngoài, ý định của y là tạo thành tội danh ám sát cho Tần Hạo, hoặc là khiến cho Tần Hạo biến mất, để có thể ứng phó với chất vấn của Trấn Nam quân, nhưng Tần Hạo lại phát hiện ra có điều không ổn, không có tiến vào soái trướng.

Anh Vương hối hận rồi, sớm biết Tần Hạo tỉnh táo như vậy, y đã căn dặn hộ vệ bên ngoài không nên động thủ, những lời Tần Hạo nói trước khi chết, chẳng khác gì lời nguyên ác độc dành cho y.

Bên ngoài quân doanh của Anh Quân, dưới bóng đêm, Địch Bình và ba thuộc hạ quay sang nhìn nhau, Địch Bình quyết đoán khoát tay, vội vã bỏ chạy.

- Đại nhân, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Ba thuộc hạ hoảng sợ hỏi, trên thực tế, Tần Hạo vừa mới đi xa, Địch Bình liễn dẫn theo ba thuộc hạ đuổi theo y, kết quả nghe thấy sự tình đáng sợ này.

- Ta muốn đến đầu quân cho Tấn quốc.
Địch Bình trả lời.

Ba thuộc hạ quay sang nhìn nhau, một người trong đó nói:
- Nghe nói Lục đại nhân ở lại Chu quốc làm phò mã, bây giờ đại quân Chu quốc tấn công Giang Nam, chúng ta có thể đầu quân cho Lục đại nhân.

Địch Bình cười khổ, gã biết Lục Thất là Ngô vương, nhưng lại không dám nói ra ở đây, bằng không một khi bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ làm hại Lục Thiên Phong ở Chu quốc.

- Đi Tấn quốc đi, sau này ta sẽ dẫn các ngươi quy phục Lục đại nhân, bây giờ không thể đi được, bởi vì Chu quốc tấn công Giang Ninh, không hẳn là có liên quan đến Lục đại nhân.
Địch Bình nói.

Ba thuộc hạ gật đầu, Địch Bình đương nhiên không thể đi như vậy, gã vội vã đi tìm Đông Quang trong quân, bảo Đông Quang loan tin Chu Lệnh Vân và Tần Hạo bị Anh Vương giết chết, gã không dám làm việc này.

Đông Quang nghe xong trong lòng mừng rỡ, đây là cơ hội tốt để gã lập công cho Tấn quốc, lập tức sau người loan tin, một giờ sau, Trấn Nam quân xuất hiện bạo động, từng tốp tướng sĩ chạy đến chỗ Ạnh Vương, yêu cầu kiểm chứng xem đại soái của họ có được an toàn hay không, kết quả trên đường tiếp cận quân doanh Anh Vương, phát hiện được hai thi thể, một là hộ vệ của Chu Lệnh Vân.

Phát hiện ra thi thể hộ vệ, kế tiếp lại ở một vũng nước gần đó, phát hiện ra một lượng lớn thi thể, trong đó có thi thể của Chu Lệnh Vân, cái chết của Chu Lệnh Vân được kiểm chứng, tướng sĩ Trấn Nam quân không đến quân doanh Anh Vương dò hỏi nữa, mà quay lại trong quân thảo luận.

Lúc này, ba mươi vạn đại quân xuất hiện rối loạn, rất nhiều quân doanh bắt đầu nhổ trại trong đêm, một tin tức theo đó truyền ra, Anh Vương bất nhân, vì muốn cướp lấy quân quyền mà giết hại Chu Lệnh Vân đại soái, đúng là đáng hận, thay vì bán mạng cho Anh Vương, chi bằng đến Tấn quốc mưu cầu quan vị phú quý.

Có người dẫn đầu nhổ trại rời đi, rất nhiều tướng sĩ xuất hiện dao động, thậm chí còn xuất hiện những kẻ mù quáng nhổ trại, tướng sĩ xuất thân từ Khang Hóa quân và Ninh quốc quân, là hưởng ứng nhất, sau đó Trấn Nam quân cũng từng tốp từng tốp nhổ trại, trong vòng một đêm, ba mươi vạn đại quân rời đi hơn hai mươi vạn, đều là chạy đến Tấn quốc.

Trời sáng, nhìn quân đội chỉ có hơn bốn vạn người, sắc mặt Anh Vương tái nhợt như sắp ngất, đêm qua y đã sai người ngăn cản, nhưng không có kết quả, tướng sĩ đã nhổ trại, đều sợ Anh Vương sau này tính sổ, cho nên nhổ trại rồi thì không được hối hận, mà hai mươi vạn đại quân rời đi, là do đủ loại nhân tố chồng chất tạo thành.

Nhân tố thứ nhất là trong quân có người kích động, đây là nhân tố chủ yếu nhất, nhân tố thứ hai là Tấn quốc đãi ngộ tướng sĩ tốt hơn Đường quốc rất nhiều, nhân tố thứ ba là tướng sĩ không đủ niềm tin vào việc có thể đánh thắng Chu quốc, chủ yếu là không có niềm tin vào Anh Vương, các tướng sĩ không biết Anh Vương sẽ để Vương Văn Hòa chủ trì, nếu biết sẽ là Vương Văn Hòa chủ trì chiến sự, chí ít có thể lưu lại trên mười vạn quân lực, nhân tố thứ tư là oán giận về việc Chu Lệnh Vân bị giết.

Hai ngày sau, Vương Văn Hòa suất lĩnh đại quân bảy vạn quân lực đến Tuyên Thành, cùng quân lực Anh Vương hội hợp, Vương Văn Hòa đã biết việc vỡ quân phản bội, vị đại soái hơn năm mươi tuổi, dung mạo bình thường này cung kính hành lễ với Anh Vương.

Anh Vương hổ thẹn đỡ Vương Văn Hòa, sau khi cho lui tất cả mọi người, cũng hành một lễ với Vương Văn Hòa, hổ thẹn nói:
- Vương tướng quân, ta bị kẻ gian khích bác, kẻ gian đó nói Chu Lệnh Vân đã phái người đến Tấn quốc và Ngụy quốc, ta trong lúc hoảng loạn, lại đắn đo Chu Lệnh Vân và Vương tướng quân không hợp, cho nên mới làm chuyện hồ đồ, tạo thành hậu quả vỡ quân.

Vương Văn Hòa bĩnh tĩnh lắng nghe, nói:
- Điện hạ không cần quá tự trách, kì thực chuyện vỡ quân, là do có người trù tính lâu dài tạo thành, người đó đối với quân lực Đường quốc, ảnh hưởng rất lớn.

Anh Vương ngẩn ra, hỏi:
- Tướng quân nói ai?

- Thần chỉ đưa ra ví dụ như vậy, ý là Tấn quốc rất giỏi chiến thuật công tâm.
Vương Văn Hòa chuyển chủ đề nói.

Anh Vương nghe xong gật đầu, nói:
- Hơn hai mươi vạn đại quân đều đã chạy đến Tấn quốc, Tấn quốc hẳn là đã trù hoạch rất lâu.

Vương Văn Hòa gật đầu, hỏi:
- Điện hạ có dự định gì không?

Anh Vương ngẩn người, hành lễ nói:
- Ta chỉ có thể nhờ vào tướng quân, đi cứu Giang Ninh.

Vương Văn Hòa lắc đầu, nói:
- Chỉ dựa vào quân lực bây giờ, đi cũng là vô dụng, ngược lại còn tặng lễ cho Chu quân.

Anh Vương vội nói:
- Tướng quân, ta đã phái người bảo Thường Châu Trương thị xuất binh rồi.

Vương Văn Hòa lắc đầu, nói:
- Vô dụng thôi, Thường Châu Trương thị sẽ không xuất binh.

Anh Vương ngẩn ra, nói:
- Không thể nào, Chu quốc tấn công Giang Nam, nếu lập túc, đối với Trương thị cũng sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn, trừ phi Trương thị có lòng đầu hàng Chu quốc.

Vương Văn Hòa nghe xong trong lòng không khỏi thở dài, thầm nghĩ người đó là muốn mượn tay Chu quốc tiêu diệt Đường quốc, người đó nếu không lo ngại tội danh thí quân sẽ có hậu quả không tốt, sớm đã có thể binh tiến Đường quốc, Tấn quốc bây giờ trên cơ bản là quốc thái dân an, quốc thế từng bước đi vào ổn định, hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ và tranh hùng.

- Điện hạ, không thể kì vọng vào Trương thị, bây giờ điện hạ chỉ có hai sự lựa chọn mà thôi.
Vương Văn Hòa nói.

- Xin tướng quân chỉ bảo.
Anh Vương lễ phép hỏi.

- Lựa chọn thứ nhất là cứ thủ Tuyên Châu, điện hạ có thể lập tức điều thủy quân chiến thuyền Trì Châu đến Tuyên Châu, sau đó cứ thủ Tuyên Châu hô ứng Giang Ninh.
Vương Văn Hòa nói.

Anh Vương gật đầu, thần sắc cũng có chút hối hận, y vì chiếm cứ ưu thế tiến quân Hấp Châu, cũng điều đi Khang hóa quân Trì Châu, nếu Khang hóa quân toàn bộ lưu lại Trì Châu, hoặc là có thể kịp thời xuất động thủy quân chiến thuyền ngăn cản chiến thuyền Chu quốc vượt sông, Khang Hóa quân chính là quân lực đội thủy phòng ngự Đại Giang.

- Điện hạ không cần hối hận, Đường quốc không có Giang Châu Hồ Khẩu quân, trên cơ bản không thể ngăn cản Chu quốc tấn công.
Vương Văn Hòa khuyên giải nói.

Y từng viết thư cho Lý Quốc Chủ, bảo Lý Quốc Chủ tăng cường phòng ngự Đại Giang, chuẩn bị thật nhiều hỏa công, nhưng Lý Quốc Chủ không nghe theo lời khuyên của y và Lâm Nhân Triệu, một lòng muốn đối phó Hấp Châu, Vương Văn Hòa cũng không biết làm thế nào.

Anh Vương gật đầu, hỏi:
- Tướng quân, lựa chọn thứ hai là gì?

- Lựa chọn thứ hai, chính là quy thuận Tấn quốc, với quân lực của điện hạ, có thể yêu cầu chức vị quận vương.
Vương Văn Hòa nói.

- Cái gì? Bảo ta quy thuận Tấn quốc.
Anh Vương khó tin nói.

- Đúng vậy, điện hạ bây giờ quy thuận Tấn quốc, có thể giành được địa vị tôn quý, thần nói như vậy chỉ là kiến nghị, thần cho rằng, Đường quốc bây giờ đã bị Chu quốc xâm lược, điện hạ muốn chiến bại Chu quân, trên cơ bản là không thể, cũng chính là nói, sau này có thể nhất quyết thắng bại, là Chu quốc và Tấn quốc.
Vương Văn Hòa nói.

Sắc mặt Anh Vương khó coi, lắc đầu, nói:
- Không, ta không đầu hàng Tấn quốc.

- Thần nói rồi, chỉ là kiến nghị.
Vương Văn Hòa nói.

- Vương tướng quân, nếu quy thuận, thà không bằng quy thuận Chu quốc.
Anh Vương có chút kích động nói.

- Người đứng đầu Chu quốc trước giờ kị phong vương tước, nếu như điện hạ quy phục Chu quốc, cùng lắm chỉ được phong chức quận công, tước phong của Chu quốc chỉ có thể là huân bổng, không quyền chưởng binh, ngoài ra huynh trưởng điện hạ đã ở Chu quốc, sau này Tấn quốc và Chu quốc tranh hùng, bất luận ai thắng ai thua, huynh đệ hai người đều có thể hỗ trợ một chút.
Vương Văn Hòa nói.

Anh Vương im lặng, Vương Văn Hòa lại nói:
- Đây chỉ là kiến nghị của thần, thần đã sống hơn một nửa đời người, cũng sớm muốn làm nông dân, điện hạ nếu lựa chọn cứ thủ Tuyên Châu, thần nguyện trợ giúp.

Anh Vương suy nghĩ một chút, hỏi:
- Tướng quân, nếu ta dùng biện pháp xưng thần Đường quốc để xưng thần với Tấn quốc, nhờ Tấn quốc xuất binh tiến đánh Chu quân, liệu có ổn không?

Vương Văn Hòa lắc đầu, nói:
- Đường quốc đã là nước phụ thuộc vào Chu quốc, bây giờ Chu quốc cũng không dung nổi Đường quốc, nếu điện hạ có ý tưởng này, chỉ có thể là mất nhiều hơn được, cuối cùng cơ hội sống sót sẽ trở nên rất ít, ngoài ra điện hạ cũng không có tư cách, thay thế bệ hạ xưng thần với Tấn quốc.

Sắc mặt Anh Vương thoáng biến, nghĩ một chút, đột nhiên hành lễ với Vương Văn Hòa nói:
- Ta muốn cứ thủ Tuyên Châu đánh cược một lần, nhờ tướng quân giúp ta.

Vương Văn Hòa gật đầu, nói:
- Nếu Điện hạ đã lựa chọn, thần sẽ tận tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play