Bảy vạn đại quân vây khốn thành Ngân Châu, nhưng khiến đại quân Hạ quốc cáu giận bất đắc dĩ chính là, bọn họ ở dưới này vây thành, không ngờ trên tường thành lại nhóm lửa bắt đầu nướng thịt dê, mắt thấy thủ quân trên đầu thành tay trái cầm đùi dê, tay phải cầm túi rượu, mỗi người thảnh thơi rượu thịt vào miệng.
Đại quân Hạ quốc trơ mắt nhìn, nhìn trên thành rượu thịt thừa thãi, còn bọn họ đa số chỉ có cháo loãng lót bụng, tình hình như vậy còn tiếp tục đi vây thành thì có ý nghĩa gì? Có thể thấy rõ thức ăn trong thành không hề thiếu, mà bọn họ ở trong quân lại vô cùng thiếu thốn cái ăn.
Lục Thất cũng không lỗ mãng đi quấy rối Hạ quân vây thành, lúc này hắn không muốn quá huênh hoang, ngược lại càng trở nên khiêm tốn. Trước đó, hắn đã giao cho Chiết Duy Trung đảm nhiệm nhân vật chính trong sự kiện chiếm đoạt Ngân Châu, còn hắn chỉ là xuất phát từ trách nhiệm của một tướng quân trấn thủ biên cương. Hắn là vì hỗ trợ cho Chiết thị, cho nên xuất lực, cũng đã được hồi báo bằng chiến lợi phẩm. Thành Ngân Châu là Chiết thị tiến vào chiếm cứ, hắn chỉ là một khách mời phối hợp diễn mà thôi.
Thông qua thăm dò, Lục Thất phát hiện Hạ quân vây thành chỉ có bốn năm vạn, điều này thật khiến hắn không ngờ, chẳng lẽ Hạ quân còn để lại quân lực đối phó Lân Châu. Chờ bắt được tù binh, hắn mới biết được chuyện gì xảy ra, không khỏi cười gượng. Theo như Chiết Duy Trung nói, thành Lân Châu chỉ còn có năm ngàn quân lực, vậy mà bây giờ thu được hai vạn hàng tốt, cũng là đại thu hoạch nhân họa đắc phúc. Ở Tây Bắc thiếu nhất đúng là nhân khẩu, đặc biệt là nhân khẩu tráng đinh.
Năm vạn quân lực vây thành, nếu không có nội ứng, căn bản là công không được thành Ngân Châu. Hiện giờ quân lực trong thành Ngân Châu có hơn phân nửa là Lục Thất điều tới từ Thạch Châu, có bốn ngàn tù binh dũng mãnh đã bị cạo đầu thu nạp vào biên chế đi Thạch Châu, cho nên Lục Thất không lo lắng thành Ngân Châu sẽ bị công phá vì nội loạn.
Lục Thất căn cứ vào tình hình biến đổi, sau khi cân nhắc, hắn mệnh lệnh Thạch Châu xuất một ngàn quân, áp tải một ít lương thực và thịt dê cừu đưa đi Lân Châu. Hắn lệnh người đưa tin nói với Lân Châu Dương thị, đây là lễ vật, nếu cần thêm, hắn có thể bán lương thực cho Lân Châu, có thể lấy khoản nợ của Thanh Phong cư thế chấp, nói cách khác, nợ nần mà Lục Thất thiếu tiền trang khi mua Thanh Phong cư, sẽ chuyển thành phủ Định quốc công gánh vác.
Thạch Châu nhận lệnh chấp hành, Lục Thất không yên lòng cho nên đi đón một ngàn quân tống lễ vật, tự mình đưa qua địa giới Hiến Châu, thẳng đến sông Quật Dã mới để cho quân tống lễ tự đi. Trên đường tự nhiên là có gặp trấn quân Hiến Châu, nhưng thấy là hai ngàn quân của quân đội triều đình, trấn quân Hiến Châu không dám ngăn trở, huống chi, trấn quân trấn thủ Hiến Châu vẫn luôn co đầu rụt cổ trấn giữ ở phụ cận, rất ít khi ra ngoài tuần quân.
Đại quân Hạ quốc vây thành chỉ vây trong năm ngày, liền không thể không rút quân đi về phía tây đến Hạ Châu, bởi vì thức ăn thật sự thiếu thốn, một vạn quân đóng ở huyện Phủ Ninh cùng với quân lực Tuy Châu tự cấp cũng rất khó khăn rồi. Kết quả, trên đường đi thậm chí có một vạn binh tan rã trốn về thành Ngân Châu đầu hàng.
Đối mặt với “Hạ quân” đến đầu hàng ở dưới thành, Chiết Duy Trung vẫn sáng suốt không dám tiếp thu, y chỉ đưa cho một ít thức ăn, đồng thời lệnh người đi thông báo với Lục Thất tới tiếp nhận hơn một vạn hàng tốt này. Lục Thất nghe xong có chút do dự, nhưng vẫn sai người đi thu nạp, tuy nhiên hắn đều đưa đến Lân Châu giao cho Dương thị.
Lân Châu Dương thị dĩ nhiên hữu hảo đáp lại, cảm tạ Lục Thất kịp thời cứu viện. Sở dĩ Lục Thất đem hơn một vạn hàng tốt giao cho Lân Châu Dương thị, nguyên nhân lớn nhất là sợ dẫn sói vào nhà, Thạch Châu không thể tiếp nhận thêm hàng tốt Hạ quốc được nữa.
Thứ nhì là hắn không muốn khiến cho triều đình Chu quốc không thể dung hắn, quân lực Thạch Châu bành trướng quá nhanh, tất sẽ dẫn phát Chu quốc khủng hoảng. Mà làm cho Lân Châu Dương thị và Chiết thị trở nên hùng mạnh, sẽ dời đi tầm mắt của Chu quốc. Cách làm của Lục Thất là tạo thành mối uy hiếp cho cả Chu quốc và Hạ quốc.
Lân Châu Dương thị sau khi tiếp nhận hơn một vạn hàng tốt, cũng lại chuyển giao cho Phủ Châu Chiết thị nhận lấy. Lục Thất không dám tiếp thu, Lân Châu Dương thị cũng không dám tiếp thu. Thu nạp hai vạn hàng tốt, đối với Lân Châu Dương thị mà nói, đã là “rắn nuốt voi” rồi, chẳng những phải chấp nhận nguy cơ bị phản bội, mà việc cấp dưỡng cũng hết sức khó khăn, may là có Lục Thất xuất lực giúp đỡ.
Lục Thất trở về Thạch Châu, ngoại trừ hộ tống quân nhu cấp Lân Châu, hắn sẽ không đi đâu nữa, thành thành thật thật trị chính giáo quân, đồng hóa sự quy thuận của hàng tốt. Mà Hạ quân sau mấy lần đại bại, cũng nhất thời vô lực đi thu phục Ngân Châu. Ngược lại, Phủ Châu Chiết thị sau khi thu được một vạn hàng tốt, lập tức phát binh một vạn tới Ngân Châu trấn thủ, Thống soái của một vạn quân là phụ thân của Chiết Duy Trung.
Phụ tử sau khi hợp binh, liền phát động tiến công huyện Phủ Ninh, trục xuất Hạ quân, hoàn toàn chiếm cứ Ngân Châu. Ứng với lời yêu cầu trước đó của Lục Thất, phụ tử Chiết Duy Trung không có thừa thắng xông lên chiếm cứ Tuy Châu. Hơn nữa Chiết Duy Trung đáp lại thư tín của Lục Thất, nói rõ quân lực Ngân Châu trong tay y tuyệt đối sẽ trường cửu phụ thuộc Lục Thất, sẽ không tùy ý Chiết thị điều đi hoặc giải tán.
Lục Thất xem thư rất vui mừng, hắn không quá để ý sự được mất của quân lực Ngân Châu, trọng yếu nhất là ba trăm nỏ quân đã triệu hồi Thạch Châu, nhưng Chiết Duy Trung tỏ thái độ cũng biểu lộ Chiết Duy Trung là một người trọng nghĩa.
Chiến cuộc đã định, Lục Thất dâng thư lên triều đình Chu quốc, kể rõ về chiến sự phát sinh vào mùa đông tại Tây Bắc. Hắn cố ý hạ thấp chiến tích huy hoàng của bản thân trong chiến sự Tây Bắc, trận chiến Mạnh Môn quan, hắn viết thành giết địch năm ngàn, bắt giữ tù binh hai ngàn, trận chiến Ngân Châu, hắn nói thành xuất ba ngàn quân đi phụ trợ Chiết thị, đương nhiên, hắn viết như vậy đều đã thông báo qua Chiết Duy Trung.