Thương nghiệp ở khu vực phố Mã Hành long ngư hỗn tạp, có các sạp hàng bán các loại hàng hoá một cách vất vả, cũng có các cửa tiệm thuộc đẳng cấp cao.
Thanh Phong tửu lâu nằm ở khúc giữa của phố Mã Hành, hướng phía nam dựa phía tây, là một toà tửu lâu (nhà hàng) có địa thế rất tốt. Lục Thất không biết Thanh Phong tửu lâu tại sao lại sang nhượng, giá bán hình nghe nói tới mười vạn quan tiền, mà vàng hắn đem đến, đổi thành phi phiếu giá chỉ ba vạn quan thôi.
Lục Thất tuy là vua của Tấn quốc, nhưng ở Chu quốc, dùng vàng đổi thành tiền đồng, lại có cảm giác là đang chịu thiệt thòi lớn. Một lượng vàng đổi thành ba quan tiền đồng, khiến cho giá trị lợi dụng của vàng thấp hơn Đường quốc rất nhiều. Trị giá vàng của Chu quốc thấp, có quan hệ rất lớn với việc quan phủ không cho tự ý lén hoán đổi là rất lớn. Trên thực tế thì Chu quốc khích lệ người dân sử dụng tiền đồng.
Ba vạn quan tiền đương nhiên không thể mua Thanh Phong tửu lâu, mà giá của cửa tiệm nội thành lại cao hơn ngoại thành gấp đôi, thậm chí là ba đến bốn lần. Lục Thất đến mua Thanh Phong tửu lâu, trên thực tế thì có thể dùng áp khế để mua, cũng giống như vay tiền mua nhà của thời hiện đại vậy, tiền trang của quan phủ cung cấp dịch vụ áp khế. Đương nhiên, Lục Thất cũng có thể thương lượng với người bán dùng nợ khế để mua.
Đi đến bên ngoài Thanh Phong tửu lâu, tiểu nhị đứng cửa vội mời khách vào. Qui mô của Thanh Phong tửu lâu không thua kém gì Tuý Vân tửu lâu ở Giang Ninh, chỉ là không được trang trí tao nhã như Tuý Vân tửu lâu thôi, trông có vẻ đơn giản hơn nhiều.
Lục Thất đi lên lầu hai bước vào trong nhã gian. Tiểu nhị đi theo vào, hỏi xem khách cần gì. Lục Thất mỉm cười nói: - Ta nghe nói tửu lâu này có ý muốn chuyển nhượng lại, nên mới qua đây xem thử. Ngươi đi gọi bốn món nổi tiếng nhất của quán, rồi mời chưởng quỹ đến đây một lát.
Tiểu nhị kinh ngạc nhìn Lục Thất, chần chừ một chút rồi nói: - Ngài muốn mua tửu lâu này sao?
- Nghe nói giá tiền cũng hợp lí, nên qua đây hỏi xem sao. Lục Thất mỉm cười đáp. Sự thật là hắn không giỏi gì mấy vụ mua bán, nhưng cũng không thể mặc cho người khác chặt chém. Tiền là chuyện nhỏ, danh tiếng mới là chuyện lớn.
- Nghe giọng của ngài, không giống là người ở gần đây. Tiểu nhị hỏi.
- Ta là người huyện Thọ, là võ quan trong quân ngũ. Lục Thất bình thản đáp.
- Ồ, xin ngài đợi một lát, tiểu nhân đi mời chưởng quỹ ngay. Tiểu nhị đi ra ngoài.
Không lâu sau, một người trung niên thân mặc áo bào bước vào. Người trung niên có thân hình hơi béo, mắt nhỏ mày nhỏ, trông rất là hoà khí.
- Nghe nói quí ngài đây muốn mua cửa tiệm này. Chưởng quỹ vừa vào, đứng hành lễ một cái rồi hỏi với nét mặt hoà khí.
- Đúng vậy, mời ông chưởng quỹ ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện. Lục Thất mỉm cười đáp.
Ông chưởng quỹ ngồi xuống, nhìn Lục Thất, hoà nhã nói: - Nghe người ban nãy nói, ngài đây là người Thọ Châu, nhưng nghe giọng của ngài, lại giống như là người đất Ngô.
Lục Thất biết, người Chu quốc xưng Đường quốc là đất Ngô, rất ít khi xưng người ở đó là người Đường quốc. Hắn mỉm cười nói: - Ta từng lớn lên ở Đường quốc, bây giờ mới trở về Khai Phong Phủ.
Ông chưởng quỹ gật đầu, nói với vẻ hoà khí: - Người ban nãy nói ngài là võ quan, không biết có thể cho tại hạ xem thân bài được không?
Lục Thất lấy tướng bài đưa ra. Đây là chứng minh thư hợp pháp của hắn tại Chu quốc, không có cái này, chắc chắn sẽ gặp rắc rối, thậm chí là rước hoạ vào thân. Vì giọng của hắn là giọng Giang Nam đất Ngô. Đó cũng là lí do vì sao hắn không thể cho người thâm nhập Chu quốc để thám thính, khuôn mặt và khẩu âm là nguyên nhân chủ yếu khiến họ khó mà lẫn vào đây. Cho dù thám báo có lẫn vào trong đây được, cũng rất khó thám thính được tình hình thực tế. Nếu tình báo trong tay không chính xác, sẽ gây ra những quyết định sai lầm.
Ông chưởng quỹ nhìn qua tướng bài rồi đem trả lại cho Lục Thất. Y lại đứng dậy hành lễ: - Tướng gia là “Trí quả giáo uý”, tiểu nhân thất kính.
Lục Thất cười cười. Năm xưa hắn rời ngũ về quê, có được quan chức “Trí quả giáo uý”, Bây giờ Hoàng đế Chu quốc cũng phong cho hắn chức quan “Trí quả giáo uý”. Theo lí mà nói, nếu Hoàng đế Chu quốc biết hắn chiếm Hấp Châu rồi, thì chắc là sẽ có phản ứng khác, ít nhất cũng là chức “Tướng quân” mới đúng chứ. Hoặc có lẽ, ông Hoàng đế Chu quốc đó nghĩ rằng mười vạn quân của hắn là một bọn ô hợp không chịu nổi một kích, nên mới không để tâm đến vậy.
- Tướng gia, địa thế của tửu lâu này thì khỏi phải nói rồi, không biết tướng gia có thể ra bao nhiêu? Chưởng quỹ hỏi.
- Ta muốn mua một số bất động sản ở Khai Phong Phủ. Tửu lâu này nằm trong nội thành, ta ra ba vạn quan tiền có được không?
Chưởng quỹ ngẩn ra, ôn hoà nói: - Tướng gia nói đùa rồi, ba vạn quan sao mua được toà tửu lâu này.
- Ta dùng tiền hỏi thăm qua, nghe nói giá rao bán cũng chỉ có năm vạn quan, cho nên ta thật sự rất có thành ý. Lục Thấtđiềm đạm trả lời.
Sắc mặt chưởng quỹ có chút không tự nhiên, lắc đầu nói: - Tướng gia nhất định là bị lừa rồi, giá của Thanh Phong tửu lâu, không thấp hơn bảy vạn quan đâu.
Lục Thất cau mày: - Bảy vạn? Mắc như vậy sao?
- Chắc như đinh đóng cột. Chưởng quỹ nói một cách nghiêm túc.
Lục Thất lắc đầu, nói: - Vậy thì ta không mua được rồi. Ta chỉ có ba vạn quan, đành ra ngoại thành mua thôi.
Chưởng quỹ gật đầu, đứng dậy hành lễ: - Tướng gia còn chuyện gì khác nữa không?
- Không, làm phiền ông chưởng quỹ rồi, chỉ cần lên mấy món ta gọi là được. Lục Thất cười nói.
- Xin tướng gia đợi một lát, tiểu nhân cáo lui. Nói rồi ông đi ra ngoài.
Nhìn ông chưởng quỹ đi ra ngoài, Tiểu Điệp nhẹ giọng hỏi: - Không mua nữa sao?
- Muội không phát hiện, tửu lâu này hơi vắng sao? Vả lại còn có rất nhiều chỗ vừa được tu sửa lại, nhất là cầu thang. Lục Thất nói nhỏ.
- Muội thấy rồi, ở đây nhất định là đã từng xảy ra chuyện, tám phần là từng có người chết. Tiểu Điệp cũng nhỏ tiếng đáp lại. Lục Thất gật đầu.
Một lát sau, tiểu nhị mang thức ăn và rượu tới. Lục Thất và Tiểu Điệp bắt đầu ăn. Lục Thất uống một li rượu, cười nói: - Rượu của phương bắc, đúng là mạnh hơn của phương nam rất nhiều. Nếu Vương Bình đại ca đến đây, nhất định sẽ thích cho xem.
Tiểu Điệp mỉm cười gật đầu, nhỏ tiếng nói: - Muội rất thích đậu hũ của huyện Thọ.
- Đậu hũ Bát Công Sơn của huyện Thọ, đó mới là đỉnh. Lục Thất cười nói.
... ... ... .
Tán gẫu ăn cơm xong, Lục Thất và Tiểu Điệp đi ra khỏi nhã gian. Vừa xuống tới lầu một, thì thấy chưởng quỹ đi tới, hành một lễ, nói: - Tướng gia, ngài có thật lòng muốn mua tửu lâu này không?
- Đương nhiên là thật rồi. Lục Thất trả lời.
- Tướng gia, tiểu nhân đã hỏi qua ông chủ. Nếu tướng gia thật lòng muốn mua, ít nhất cũng phải năm vạn quan, không thể thấp hơn được nữa. Chưởng quỹ nói với vẻ bất đắc dĩ.
Lục Thất trầm ngâm một lúc, rồi nói: - Khế ước sáu vạn, ta cần đặt cọc ba vạn quan, để lại một vạn quan trang hoàng lại. Ngoài ra người làm ở đây không được tự ý rời khỏi trong vòng một năm, kể cả ông, ta không thể để tửu lâu này ngừng làm việc được.
Chưởng quỹ ngẩn ra, nói: - Tiểu nhân chỉ sợ là không thể ở lại đây.
- Nếu ông không ở lại, vậy ta kiếm người nào giúp ta kinh doanh chỗ này bây giờ. Người ở đây nhất định phải ở lại một năm. Lục Thất bình thản nói.
Chưởng quỹ nói: - Để tiểu nhân đi hỏi ông chủ đã.
- Đi hỏi đi. Lục Thất nói
Lục Thất dừng chân ở lầu một, tiểu nhị vội dâng trà lên. Đợi chừng nửa giờ, chưởng quỹ quay về cùng một người đàn ông trung niên mặc áo gấm. Lục Thất đứng dậy nghênh đón, người mặc áo gấm ở Khai Phong Phủ này cũng không thấy nhiều.
Người mặc áo gấm có khuôn mặt cương nghị, nhìn thấy Lục Thất thản nhiên nhìn một cái rồi nói: - Ngươi thuộc về Điện Tiền Ti đúng không?
Lục Thất ngẩn người, sao đột nhiên lại có dính dáng tới việc quan vậy. Thật ra hắn muốn âm thầm mua cái tửu lâu này nhiều hơn, Lục Thất đứng dậy hành lễ: - Không biết vị đại nhân đây là?
- Ta họ Dương. Nếu ngươi muốn mua, thì đi lập khế ước đi. Người mặc áo gấm lãnh đạm nói, rồi không nói nhiều với Lục Thất nữa. Lục Thất cảm thấy rất bó tay.
Tiếp sau đó là đến chỗ phường chính làm khế ước. Phường chính vừa thấy người mặc áo gấm, lập tức cung kính đứng dậy hành lễ, trông như người mặc áo gấm là một nhân vật lớn cực kỳ quyền quí. Mà đối với Lục Thất cũng tương đối cung kính.
Lập xong khế ước, Lục Thất đi cùng với chưởng quỹ tới tiền trang làm thủ tục lập áp khế. Trên đường đi, Lục Thất mới hỏi: - Vị Dương đại nhân kia là chức quan gì vậy?
Chưởng quỹ nhìn Lục Thất, bình thản hỏi: - Tướng gia chưa nghe qua Định Quốc công Dương Nghiệp sao?
Lục Thất kinh ngạc, hỏi: - Tửu lâu này là sản nghiệp của Định Quốc công?
Chưởng quỹ cười khổ, nói: - Thì ra ngài không biết thật.
Lục Thất gật đầu, nói: - Ta mới đền Khai Phong Phủ, có rất nhiều chuyện còn chưa biết. Nhưng nếu Định Quốc công muốn bán căn tửu lâu này, có phải ở đây từng xảy ra chuyện gì không?
- Nếu ngài đã phát hiện là có chuyện xảy ra, tại sao còn mua? Chưởng quỹ thắc mắc hỏi.
- Vì ta muốn mua cửa tiệm ở Khai Phong Phủ này, gặp được giá rẻ, đương nhiên là phải ra tay. Lục Thất mỉm cười nói.
- Không lẽ ngài không sợ gặp phiền phức sao? Chưởng quỹ thắc mắc.
- Ta có gì phải sợ. Ta mua tửu lâu này kinh doanh hợp pháp. Chuyện xảy ra trước đây ở tửu lâu, thì có liên quan gì đến ta? Lục Thất nói một cách không để ý.
- Ngài nói như vậy, là vì không biết từng xảy ra chuyện gì thôi. Chưởng quỹlắc đầu nói.
- Ồ, vậy đã xảy ra chuyện gì? Lục Thất hỏi.
- Một tháng trước, con trai của Tấn Quốc công và Vệ Quốc công ngồi uống rượu trong hai nhã gian của tửu lâu. Nhưng lúc họ rời khỏi, thì lại xảy ra xung đột ở cầu thang, tiếp sau đó thì hai bên đánh nhau. Kết quả là con trai của Tấn Quốc công lại đánh chết con của Vệ Quốc công, mà hộ vệ của Vệ Quốc công lại giết chết con của Tấn Quốc công. Con trai của hai vị Quốc công cùng chết ở Thanh Phong tửu lâu. Ngài nói đi, chuyện này có rắc rối không? Chưởng quỹ cười khổ nói.
- Uhm, chuyện này đúng là rắc rối thật. Nhưng sẽ không dính dáng gì đến ta đâu. Lục Thất trả lời một cách bình tĩnh.
Chưởng quỹ vừa nghe, kinh ngạc nhìn Lục Thất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT