Lục Thất nghe xong mà phát lạnh trong lòng. Hắn đến gặp Ung Quốc công, vốn đã hơi có ý muốn lợi dụng. Lợi dụng Ung QUốc công sau này thay Lý Quốc chủ đầu hàng. Tông thất Đường quốc có nhân vật đại biểu đầu hàng Tấn quốc, thì có thể giảm thiểu những lời không hay về việc hắn là thần mà phản nghịch quân chủ. Sự đầu hàng của Thái tử Đường quốc, hiệu quả không bằng Lý Quốc chủ và Ung Quốc công.
Nhưng bây giờ Lục Thất hoàn toàn từ bỏ ý định muốn lợi dụng. Hắn không muốn sau này phải cho Ung Quốc công bất kì phong thưởng nào, cũng chính là triệt để không xem Ung Quốc công là thân cận nữa. Nếu Đường quốc diệt vong, Ung Quốc công này cũng không cần sống nữa, bí mật thân thế của Tiểu Phức, không thể bị đem ra đàm tiếu.
- Quốc Công gia gia, Thái tử điện hạ từng nói, lúc tấn kiến Hoàng đế bệ hạ của Chu quốc, ngài ấy sẽ xin cho ngài được thả về nước. Nhưng Hoàng đế bệ hạ của Chu quốc có đồng ý hay không, vẫn còn chưa biết được. Lục Thất ôn hoà nói.
Ung Quốc công bình tĩnh gật đầu, hỏi: - Đường quốc bây giờ như thế nào rồi? Nghe nói Vũ Văn thị tạo phản chiếm cứ phía tây, thành lập Nguỵ quốc?
- Vâng, nhưng Đường quốc bây giờ đã ổn định rất nhiều rồi. Lục Thất trả lời.
- Đã nói là không nên dung túng cho Vũ Văn thị phát triển lớn mạnh. Lúc trước bổn công dùng đại quân giải quyết những tên có lòng tạo phản của Vũ Văn thị càng sớm càng tốt. Kết quả là không những không chịu nghe, bệ hạ còn tin chắc là bổn công có dụng ý khác. Ung Quốc công cau mày nói.
Lục Thất không nói gì. Ngừng được một lúc, Ung Quốc công lại hỏi? - Bây giờ trong nước đều là những người nào cầm quân?
- Bây giờ Quốc chủ điện hạ đã trọng dụng người có năng lực cầm quân. Kinh Khẩu có Lâm Nhân Triệu đại nhân; Kim Đàn cũng có đại quân phòng thủ, lĩnh quân là Vương Văn Hoà đại nhân; Trì Châu có Chu Lệnh Tân đại nhân; Hoàng Phủ Kế Huân nhậm chức “Đô chỉ huy sứ”. thống lĩnh đại quân kinh thành. Lục Thất bình thản trả lời.
Ung Quốc công cau mày nói: - Những người khác thì còn được, nhưng tại sao lại để Hoàng Phủ kế Huân thống lĩnh đại quân kinh thành? Hoàng Phủ Kế Huân chỉ là tên không có năng lực, đáng lẽ phải đề bạt một người từ trong Trung lanh tường của kinh thành lên mới phải chứ.
- Quốc chủ bệ hạ vô cùng tín nhiệm Hoàng Phủ Kế Huân. Lục Thất nói trắng ra.
Ung Quốc công gật đầu, đột nhiên hỏi: - Ngươi không lĩnh quân sao?
- Hạ quan lại là Ninh Quốc Quân, Đô Ngu Hầu. Lục Thất bình thản đáp.
Ung Quốc công “ồ!” một tiếng. Lục Thất lại nói: - Quốc Công gia, hạ quan vội đến đây để truyền tin, bây giờ phải quay về bảo vệ Thái tử điện hạ. Nếu có tin gì mới, hạ quan sẽ cho người đến đưa tin gấp. Bây giờ hạ quan nên cáo lui rồi.
Ung Quốc công ngẩn ra, thì đã thấy Lục Thất hành lễ. ông ta chần chừ một lúc rồi nói: - Được, ngươi về đi.
- Quốc Công gia xin yên tâm, có tin gì tôi sẽ lập tức cho người đến báo ngay. Lục Thất lại cung kính bảo đảm, rồi sau đó quay người đi ra bên ngoài. Hắn không có nhẫn nại ở đây tốn hơi thừa lời với ông ta.
Rời khỏi thư phòng, Lục Thất lại mỉm cười cáo từ với đám thị vệ. Đám thị vệ vội hành quân lễ tiễn hắn. Cuối cùng là một tướng quan trung niên tiễn Lục Thất ra khỏi cái nơi gọi là “Lũng Tây quận công phủ”.
Đi xa rồi, Lục Thất mới tiện tay đưa gói quà cho Lý Võ. Lý Võ ngẩn người, hỏi: - Đại nhân sao không có tặng cho Quốc công?
- À, lễ này ít quá. Ta sợ Ung Quốc công không thích, vậy thì thà không tặng còn hơn. Lục Thất cười nhạt giải thích. Lý Võ “ồ!” một tiếng, nghe là biết y không tin.
*****
Lục Thất trở về Hồng Lư Tự, bắt đầu cuộc sống ẩn cư. Hai ngày sau, Thái tử được tuyên triệu vào Hoàng thành Chu quốc, Mạnh Thạch đi cùng, mãi cho tới gần hoàng hôn mới trở về Hồng Lư Tự.
Lục Thất thấy tinh thần của Thái tử rất tốt, trao đổi qua mới biết Thái tử đã gặp Hoàng đế Chu quốc, nói Hoàng đế Chu quốc đối với y rất hoà khí, nói với y rất nhiều chuyện, hỏi về Đường quốc, và cũng có nhắc đến Lục Thất. Nói Lục Thất có thể giết chết sáu mươi lăm kẻ địch giữa lúc tên lao tới như mưa, đúng là một võ tướng dũng mãnh. Lục Thất nghe mà thầm lẩm bẩm trong lòng.
Thái tử cũng đã nói chuyện xin cho Ung Quốc công được thả về nước, Hoàng đế Chu quốc đã đồng ý, cũng đồng ý Thái tử có thể mua cửa tiệm ở Chu quốc, còn về nhà cửa thì không cần mua, Hoàng đế Chu quốc nói sẽ ban tặng cho y.
Thái tử trông có vẻ rất yên tâm, Mạnh Thạch thì lại cau mày như có tâm sự. Lục Thất cũng không hỏi nhiều, vì hắn cũng có tâm sự. Hắn đanh tính xem có cần phải chạy trốn không, bây giờ hắ đã bị hoàng đế Chu quốc chú ý tới, đây chẳng phải việc tốt gì cả.
Hôm sau, Lục Thất sai Lý Võ đi đưa tin cho Ung Quốc công. Sau khi Lý Võ về chưa được bao lâu, đột nhiên có Thái giám đến truyền chỉ. Thái tử vội quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng không ngờ thái giám đó lại cho tất cả mọi người cùng quì sau Thái tử nghe chỉ, không được quì ở một bên.
- Phụng thiên thừa vận, theo chỉ ý của Hoàng đế Đại Chu, phong Quốc chủ Đường quốc Lý Dục là Ngô Vương, gia ân khai phủ nghi. Trai trưởng của Ngô Vương là Lý Trọng Thanh được phong Thế tử Ngô Vương. Ban, phủ đệ Ngô Vương một căn, nô tài một trăm người, ruộng tốt ngàn mẫu. Khâm thử. Thái giám cao giọng tuyên chỉ, dứt lời cả sảnh đường đều thất kinh.
Thái tử ngẩng đầu kinh hoàng không biết phải làm như thế nào. Thái giám lại cao giọng lạnh lùng nói: - Lý Trọng Thanh, còn không mau tiếp chỉ.
- Thần, tiếp chỉ, tạ ân. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thái tử kinh hoàng đưa tay lên và đáp lại.
Thái giám mỉm cười đặt thánh chỉ vào trong tay Thái tử, nhỏ giọng nói: - Mời Thế tử Ngô Vương đứng sang bên.
Thái tử nghe nói vậy, đứng dậy bước sang bên trái, rồi đứng đó quan sát thì thấy thái giám lại lấy ra một cuộn thánh chỉ khác nữa, y cao giọng tuyên chỉ: - Phụng thiên thừa vận, theo chỉ ý của Hoàng đế Đại Chu, tướng sĩ của Ngô Vương có công hộ tống Thế tử Ngô Vương đến triều kiến. Ban cho Lục Thiên Phong, Vương Anh, Lưu Tiến, Triệu Nguỵ, Ban Hoành, Mã Liên Thành, Trương Long chức “Trí quả giáo uý” của Đế quốc Đại Chu. Các tướng sĩ có công khác thì ban cho chức “Dực huy giáo uý”, nhậm chức vệ quân của Ngô Vương phủ. Khâm thử.
- Thần tiếp chỉ. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Mấy người Lục Thất không thể không đáp lại.
- Quan văn của các ngươi, sau giờ ngọ rồi tới Binh bộ nhận lấy. Sau đó tới Hộ bộ để báo bị lãnh nhận bổng lộc. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi thuộc hàng Cấm quân, qui thuộc tiết chế của “Điện Tiền Ti”. Nhưng bổng lộc và các loại bổng chức khác, chỉ có thể đến nha môn Hộ bộ lãnh nhận. Thái giám lại dặn dò một phen. Bọn người Lục Thất gật đầu đứng dậy.
- Mạnh Thạch, khẩu dụ của Bệ hạ. Sau này ngươi sẽ là Lễ bộ Thị lang, chức “Ngân thanh quang lộc đại phu”, phụ trách các việc kiến chế và lễ nghi của Ngô Vương phủ. Thái giám lại nhìn Mạnh Thạch và nói.
Mạnh Thạch cau mày không trả lời. Thái tử vội đưa tay kéo kéo y, y mới hành lễ lạnh nhạt đáp: - Thuộc thần tuân lệnh.
Thái giám nghe rồi nhưng cũng không có đâm chọc trách móc, quay đầu cao giọng nói: - Các ngươi sau giờ ngọ không được quên đi báo bị, bằng không sẽ phạm đại tội “quá thì bất mão”, ta đi đây.
Thái giám đem người trở về cung. Tất cả mọi người đều nhìn Thái tử và Mạnh Thạch. Thái tử cầm thánh chỉ, sắc mặt đắng nghét hỏi: - Giờ phải làm sao đây?
Mọi người nghe xong không ai nói lời nào. Lúc này mà nghĩ kế cho Thái tử, vậy thì bất kể là kế gì cũng sẽ dẫn lửa thiêu thân. Chuyện Thái tử tiếp chỉ phong thưởng, chỉ có thể do Thái tử tự mình quyết định nên làm thế nào.
Yên lặng được một hồi, Thái tử cũng hiểu ra, bất đắc dĩ nói: - Tất cả giải tán đi.
Mọi người im lặng hành lễ cáo từ, sau đó rời khỏi. Trong lúc đi ra ngoài, đột nhiên Thái tử nói: - Đi báo bị đi, chúng ta không có khả năng cự tuyệt đâu.
Tất cả đều quay đầu, thì thấy Thái tử đã quay người đi vào trong phòng ở của mình. Mạnh Thạch lắc đầu, phẩy tay ra dấu rời khỏi, rồi lặng lẽ đi ra ngoài trước. Lục Thất và Lý Võ cũng quay về chỗ ở của hắn nói chuyện.
Sau giờ ngọ, Lục Thất cùng các võ tướng đi đến Binh bộ lĩnh quan văn. Ở Binh bộ thuận lợi lấy được quan văn, tướng bài và quan ấn.
Lục Thất lĩnh quan văn, nhìn một hồi rồi ngẩn người ra. Trong quan văn, hắn lại có thêm một chức quan “Trấn tướng Giáo uý Thái Nguyên phủ”. Hắn nhìn quan văn của Lý Võ, cũng có thêm một quan chức trong đó, là chức “Biệt tướng Giáo uý Tần Châu”.
Lục Thất hỏi quan viên Binh bộ một chút. Quan viên đó nói với hắn, đó là bổn chức của hắn, cũng hơi giống giống như nguyên quán vậy. Tất cả quan văn võ của Chu quốc đều có một bổn chức, bổn chức là cơ sở chủ yêu của chức bổng, bổng lộc tán quan thì có thể lãnh nhận cho đến lúc chết.
Lục Thất gật đầu. Tấn quốc của hắn thật không lắm trò như thế, chỉ có bổng lộc tán quan và bổng lộc của chức quan hiện tại. Mà Chu quốc lại có thêm một cái “bổn chức” nữa, và các chức quan khác lại trở thành chức vụ lâm thời. Nhưng chức vụ lâm thời mà cũng có bổng lộc, nhưng bổng lộc này ít hơn chức bổng rất nhiều.
Xong việc ở Binh bộ, họ lại đến Hộ bộ, dùng ba thứ nhận được ở Binh bộ đến báo bị ở Hộ bộ. Mà cái ấn đồng nhỏ không lớn trong số đó, lại trở thành vật dụng chủ yếu để sau này nhận bổng lộc. Công dụng của quan văn là để ở nhà; tướng bài thì như là chứng minh thư của tướng quan vậy, trên đó có bổn chức của tướng quan, tản quan và cũng có ghi chép đặc trưng thể hình diện mạo nữa. Tất cả đều được chế tạo trực tiếp ngay tại Binh bộ.
Cầm cái túi tiền nặng trịch, tâm trạng Lục Thất rất kì lạ. Bổng lộc hắn nhận tất cả là mười lăm quan tiền. Chu quốc không lưu hành dùng vàng bạc, mà Tấn quốc và Đường quốc lại thịnh hành dùng vàng bạc. Hắn hỏi qua tỉ giá, một lạng bạc có thể đổi mười đồng tiền. Mà ở Tấn quốc, vì đất nước mới thành lập, nên tiền Sở và tiền Việt vẫn là tiền tệ chủ yếu, một lạng bạc có thể đổi gần trăm tiền Việt, hay đổi sáu bảy chục tiền Sở. So ra mới thấy, giá của đồng tiền Chu quốc đúng là cao hơn rất nhiều.
Ngoài ra ở Chu quốc, vàng không được phép tự ý xem như tiền mà dùng, chỉ có thể đem đi đổi với quan phủ để lấy ngân lượng. Và càng khiến Lục Thất thấy bó tay hơn nữa chính là, một lượng vàng, chỉ có thể đổi ba mươi lượng bạc, chênh lệch quá lớn so với mức hoán đổi vàng bạc ở Đường quốc và Tấn quốc. Nói tóm lại, Chu quốc là một nước lưu thông tiền tệ là chủ yếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT