Đi thuyền tới Hồ Châu, Lục Thất lên bờ rồi đi thẳng đến Phúc Châu, trên đường đi ngang qua Hàng Châu, Vụ Châu, Xử Châu cũng không dừng lại, Lục Thất cần phải nhanh đi tuần ở Phúc Châu, chủ yếu gặp các triều thần một chút.
Năm ngày sau, Lục Thất mới tới thành Phúc Châu, Ngư Tú Hoa cũng không rời khỏi để đi huyện Nam Bình, nói là theo Tiểu Thanh đi bái kiến Đông Vương phi Tân Vận Nhi.
Lục Thất khiêm tốn vào thành và tới hoàng cung, trươc tiên gặp mặt chúng nữ, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, một lúc sau, Tân Vận Nhi dẫn Lục Thất đi thăm Vinh Khánh Nhi.
Vinh Khánh Nhi ở trong một độc viện u nhã trong vương cung, thấy Lục Thất và Tân Vận Nhi đến, Vinh Khánh Nhi ôm bụng bái kiến Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi vội chủ động tới đỡ Vinh Khánh Nhi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Lục Thất ôn nhu nhìn Vinh Khánh Nhi, Vinh Khánh Nhi mặc váy tơ tằm màu trắng, mái tóc xõa tới thắt lưng, gương mặt trái xoan, mắt hạnh má đào, khí chất thanh lịch, tuyệt đối là một mỹ nhân.
- Khánh nhi, ở trong này có quen không? Lục Thất quan tâm nói.
- Nô tì còn rất tốt, nhờ có Đông Vương phi và Trung Phủ Sử chiếu cố. Vinh Khánh Nhi nhìn Lục Thất, dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói: - Khánh Nhi, về sau nàng phải gọi là Cầm Nhi tỷ tỷ hoặc là Cầm Quý Nhân, sau này nàng cũng là Quý Nhân.
- Lão gia, nô tì cử người sang Ngụy Quốc liên lạc với cha, cha của nô tì nguyện ý góp sức cho Tấn quốc, hơn nữa ông đã sớm muốn góp sức cho lão gia.
Lục Thất ngẩn ra, cau mày nói: - Không phải ta đã nói qua với nàng, không được liên lạc với gia tộc sao?
- Nô tì dù sao cũng là con gái của Vinh gia, không thể không quan tâm đến sự tồn vong của gia tộc. Vinh Khánh Nhi dịu dàng nói, gương mặt không chút hối tiếc.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói: - Nàng nói tiếp đi.
- Cha của nô tì hồi âm nói, lúc trước khi Vũ Văn gia chưa tạo phản, cha và ông nội đã từng quyết định, nếu không thể sống yên ổn ở Tây Bộ, liền dời sang Tô Châu sẵn sàng góp sức cho lão gia. Vinh Khánh Nhi nói.
- Vì sao lại sẵn sàng góp sức cho ta? Lục Thất biết mà còn hỏi.
- Cha nói, chỉ có thể góp sức cho lão gia, nếu Vinh gia đi Giang Ninh, hậu quả sẽ bị ném đá xuống giếng, Lý Quốc Chủ tuyệt đối sẽ đối phó với Vinh gia. Vinh Khánh Nhi dịu dàng trả lời.
Lục Thất gật đầu, Vinh Khánh Nhi lại dịu dàng nói: - Lão gia, cha của nô tì nói, hiện giờ Vũ Văn gia thành lập Ngụy Quốc, tình hình không ổn định, quân lực và phe phái mọc lên như nấm, các thế lực tranh quyền đoạt lợi, Vinh gia là một trong các thế lực của Ngụy Quốc, cha nói, người có thể trợ giúp lão gia diệt Ngụy Quốc.
Lục Thất im lặng, một lát sau, Vinh Khánh Nhi lo lắng nhỏ giọng hỏi: - Lão gia không tin cha của nô tì sao?
Lục Thất nhìn Vinh Khánh Nhi, ôn hòa nói: - Khánh Nhi, nàng có biết vì sao ta không cho nàng liên lạc gia tộc sao?
Vinh Khánh Nhi không hiểu nhìn Lục Thất, dịu dàng nói: - Mời lão gia nói.
- Có 2 nguyên nhân, một là ta muốn nàng yên lòng mang thai và sinh con, hai là ta không cần Vinh gia trợ giúp, sở dĩ Ngụy Quốc có thể thành lập, là do ta cố ý thúc đẩy, ta cũng cần sự xuất hiện của Ngụy Quốc, khi nào ta không cần nữa, ta có thể diệt Ngụy Quốc bất cứ lúc nào. Lục Thất ôn hòa nói.
Vinh Khánh Nhi ngạc nhiên, khó hiểu nói: - Vì sao lão gia cần sự xuất hiện của Ngụy Quốc?
- Rất đơn giản, ta cần đánh lạc hướng Chu quốc, nếu ta quá sớm phát động chiến sự thống nhất phía Nam Đại Giang, tất nhiên Chu quốc không thể dễ dàng bỏ qua, Chu quốc sẽ liều lĩnh dốc sức tiến công phía Nam Đại Giang, thừa lúc Tấn quốc chưa yên ổn, hung hăng xuất binh vượt sông, cho nên ta để cho Ngụy Quốc thành lập, cũng cố ý để Đường quốc tồn tại. Lục Thất bình thản giải thích nói.
Vinh Khánh Nhi gật đầu, dịu dàng nói: - Nói như vậy, hiện giờ lão gia có thể diệt Đường quốc và Chu quốc.
- Có thể, hiện giờ Đường quốc chỉ có Trì Châu, Tuyên Châu và Nhuận Châu, hơn nữa gần ba thành quân lực đã bị ta thâm nhập, mà Ngụy Quốc mới thành lập, đất đai chiếm được thì hoang vắng vì thiên tai và chiến sự, mang tiếng có bốn mươi vạn quân lực, nhưng căn bản khó có thể cấp dưỡng, nếu năm nay Tây Bộ không được mùa, sự thống trị của Ngụy Quốc tất nhiên sẽ sụp đổ. Lục Thất bình thản nói.
Vinh Khánh Nhi gật đầu, Lục Thất lại nói: - Mà của Tấn quốc hiện giờ có 150 vạn quân lực, lương thực có thể tự túc, thuế buôn bán trên biển và đồ vật này nọ có thể cung cấp quân lương và quan bổng, cùng với rất nhiều chi phí chính trị như khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, đường xá, trại tế bần, có thể nói, Tấn quốc hiện giờ có thể nhanh chóng ổn định, cũng là do có lương thực và tài lực chống đỡ, nhân dân chỉ cần có thể ăn no và kiếm đủ sống, tự nhiên sẽ yên tâm nguyện ý chấp nhận sự thống trị của Tấn quốc.
Khuôn mặt Vinh Khánh Nhi có chút thất vọng, nhỏ giọng nói: - Nói như vậy, lão gia thật sự không cần Vinh gia trợ giúp.
- Cũng không thể nói như vậy, chỉ là không cần lắm, nếu nói cần là cần người đảm nhiệm chức quan sau này. Lục Thất bình thản nói.
Vinh Khánh Nhi ngẩn ra, dịu dàng nói: - Lão gia cần người của Vinh gia làm quan?
Lục Thất thản nhiên mỉm cười, ôn hòa nói: - Ta là người đứng đầu Tấn quốc, muốn thống trị cần phải cân bằng quyền thế, Tấn quốc từ khi thành lập đến nay, phần lớn là người do Tiêu gia tiến cử đảm nhiệm chức quan, người Chu gia ta chỉ trọng dụng vài vị ở Tô Châu và Thường Châu, vài ngày trước Giang Âm Trương gia đồng ý góp sức cho ta, giao ra 3 vạn Giang Âm quân, ta cố ý lựa chọn hơn trăm người tài ở Trương gia, chuẩn bị đảm nhiệm chức quan ở đấy, nhưng so với Tiêu gia vẫn thua rất nhiều.
Vinh Khánh Nhi gật đầu, dịu dàng nói: - Hiện giờ Trương gia đã sẵn sàng góp sức cho lão gia?
- Đúng vậy, trước kia chỉ là hợp tác, hiện giờ ta phong Giang Âm Hầu làm Quận Vương, lại đồng ý để thuyền biển của Giang Âm quân thuộc sở hữu tư nhân của Trương gia, cho nên Trương gia chân chính nguyện ý thuộc sở hữu của Tấn quốc. Lục Thất ôn hòa trả lời.
Vinh Khánh Nhi gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói: - Nàng không nên suy nghĩ nhiều quá, đối với nàng và đứa bé đều không tốt.
Vinh Khánh Nhi nhẹ nhàng xoa bụng, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Lục Thất gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói: - Có một chuyện nàng phải biết, đó là bất kể con của chúng ta là nam hay nữ, về sau nàng chỉ có thể là Khánh Quý Nhân, ta phân phong cho đứa bé, mẹ nó sẽ không được phong phi, địa vị trong hậu cung chỉ có thể là Quý Nhân.
Vinh Khánh Nhi bình tĩnh gật đầu, dịu dàng nói: - Nô tì có được ngày hôm nay, đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói: - Ta vừa tới Phúc Châu, liền tới chỗ nàng trước, ngày mai ta lại tới nói chuyện với nàng.
Vinh Khánh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy dịu dàng nói: - Nô ti tiễn Lão gia và Chủ mẫu.
Rời khỏi chỗ ở của Vinh Khánh Nhi, Lục Thất nắm tay Tân Vận Nhi mà đi, Tân Vận Nhi ôn nhu hỏi: - Lão gia rất kiêng dè Tiêu gia sao?
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói: - Thân là Tấn vương, ta cố kỵ tất cả đại thần, ta nói như vậy, là đáp lại Vinh gia, nói ta cũng cần trợ giúp, có Vinh gia trợ giúp, sau này đối phó với Ngụy Quốc sẽ dễ dàng hơn.
Tân Vận Nhi gật đầu, Lục Thất lại lạnh lùng nói: - Vinh gia là đang treo giá, lúc trước Vinh gia không thể không biết Vũ Văn gia sẽ dấy binh, gia chủ Vinh gia cố ý không rời đi, chính là muốn đạt được kết quả tốt nhất, khi đó gia chủ Vinh gia nhìn không thấu tương lai của Tấn quốc.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói: - Hiện giờ hẳn là Vinh gia đang xem trọng Tấn quốc.
- Cũng chưa chắc, gia chủ Vinh gia là một lão hồ ly, chỉ sợ y cũng không cam lòng đầu hàng ta, y cũng có thể đầu hàng Chu quốc, nếu Vinh gia trợ giúp Chu quốc vượt sông, cũng có thể thu được lợi ích tối đa, cho nên Vinh gia vẫn có thể bị lay động. Lục Thất lắc đầu nói.
- Lão gia hẳn là nên biểu hiện rất cần Vinh gia. Tân Vận Nhi dịu dàng nói.
Lục Thất lắc đầu, bình thản nói: - Không nên có biểu hiện quá ỷ lại vào Vinh gia, hiện giờ Vinh gia chính là đồ đê tiện, họ chỉ nguyện ý dưới trướng chủ nhân hùng mạnh, hơn nữa với tính tình của Vinh gia, ta cũng không thích nhờ vả, hiện giờ bên trong Ngụy Quốc, Vương Vũng đại ca và Tống Lão Thanh vẫn là Chưởng Binh Đô úy, nếu ta tiến quân vào Ngụy Quốc, không thiếu nội ứng chiếm thành.
Tân Vận Nhi gật đầu, Lục Thất thản nhiên cười, hắn biết rất rõ tình hình của Ngụy Quốc, mặc dù hắn không có liên hệ với Tống Lão Thanh, Vương Dũng và thám báo, nhưng hắn biết hiện giờ Vương Dũng đi trấn thủ Ngạc Châu, Tống Lão Thanh đi trấn thủ Nhạc Châu.
Mà gia chủ Vinh gia thì đã trở thành Võ Ninh Quận Vương, vẫn ở Nam Xương Phủ, có thể nói Vũ Văn gia áp dụng chiến thuật lôi kéo với tất cả các thế lực, cũng không dám thay đổi tướng sĩ của các thế lực trong quân, trước mắt chủ yếu là thu nạp tất cả quyền lực chính trị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT