Ngư Hoa Hiên vừa đi, Lục Thất liền đi tới trước mặt Ngư Tú Hoa. Ngư Tú Hoa cúi đầu, cụp mắt xuống, tay đặt phía trước, giống như tỳ nữ quy củ.
- Nàng còn chưa về, Tiểu Thanh đã nhắc tới mấy lần rồi. Cô ấy nói nàng còn ở Tô Châu, vẫn không muốn ở cùng người phụ nữ khác. Lục Thất ôn tồn nói.
- Nô tỳ ở Tô Châu cũng không có chuyện gì vui, cũng sợ làm phiền người khác. Ngư Tú Hoa nhỏ giọng đáp.
Hai tay Lục Thất đưa ra đặt lên vai Ngư Tú Hoa. Cơ thể Ngư Tú Hoa bỗng run lên. Lục Thất ôn tồn nói: - Có phải nàng thấy ta không coi trọng nàng? Không yêu quý nàng?
- Không phải, nô tỳ hầu hạ Chủ thượng là nên mà. Ngư Tú Hoa hoảng sợ đáp.
- Nàng ở Tô Châu có lẽ biết rất nhiều phụ nữ của ta rồi, xuất thân đều không phải là tiểu thư quan lại. Nàng thấy ta đã bao giờ xem thường họ chưa? Ta ở Mao Sơn rất ít quan tâm đến nàng, đó là vì ta đang lo lắng chuyện của Tô Châu. Không muốn thân cận với nàng bởi vì thân cận rồi nàng rất có thể thừa nhận sự táo bạo của ta. Ta không muốn nổi giận với nàng. Lục Thất ôn tồn nói.
Ngư Tú Hoa khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lục Thất, lại cúi xuống, e thẹn nói: - Nô tỳ không có nghĩ nhiều thế, không trách người.
- Nàng không trách ta về những chuyện đã qua, biết nàng là người thích yên tĩnh, sau này nàng muốn ở đâu cũng được. Lục Thất ôn tồn nói.
Ngư Tú Hoa lắc đầu, nói: - Nô tỳ có lẽ giữ chuẩn mực đạo đức, sau này sẽ ở lại Vương phủ Tô Châu.
- Ta nói là sự thật, Tấn Vương ta trong mấy năm qua rất khó định cư ở một chỗ, cho nên khi ta không ở bên, nàng có thể trở về nhà mẹ đẻ. Ta biết nàng không thích nghĩ nhiều, cho nên cũng không ép nàng nhậm chức ở cung vua. Lục Thất ôn tồn nói.
Ngư Tú Hoa gật đầu, chợt nhỏ giọng hỏi: - Nhạn Tê Quận Chúa còn ở Thuận Châu chứ?
Lục Thất sửng sốt, kinh ngạc nói: - Vẫn ở Thuận Châu, nàng quen Nhạn Tê?
- Nhạn Tê Quận Chúa xem như là chị họ của nô tỳ. Mẫu thân của Nhạn Tê và mẫu thân của nô tỳ là họ hàng. Trước đây nô tỳ ở cùng Nhạn Tê 5, 6 năm. Ngư Tú Hoa nhỏ giọng đáp.
Lục Thất ồ lên một tiếng gật đầu, mỉm cười nói: - Không thấy Nhạn Tê nói về nàng?
- Nô tỳ đã gửi thư cho Nhạn Tê, Nhạn Tê căn bản không biết nô tỳ quy thuộc Chủ thượng. Nô tỳ cũng không nói cho Nhạn Tê biết. Ngư Tú Hoa dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói: - Nàng yên tâm đi, ta tới bên chỗ Nhạn Tê rồi, còn ở bên chỗ Nhạn Tê 6 ngày. Bộ tộc Việt Vương ta cũng đã thả cho về Hàng Châu rồi, nhưng chỉ có thể là hưởng phú quý vinh hoa.
- Thật sao? Ngư Tú Hoa ngầng đầu lên kinh ngạc.
Tay phải Lục Thất vuốt gò má trắng ngần của nàng, ôn hòa nói: - Là thật, ta đã tiêu diệt Việt quốc là vì sự cấu kết giữa Việt quốc và Chu quốc. Sự uy hiếp của Việt quốc đã không còn nữa, ta cũng không muốn giết chết gia tộc Việt Vương. Nhưng ta đồng ý thả Việt Vương trở về Hàng Châu, một phần là thấy biểu hiện của Nhạn Tê, một phần là vì kiềm chế sự phát triển của Ngư Thị Hàng Châu.
Ngư Tú Hoa sửng sốt, lo lắng nói: - Chủ thượng vẫn là rất nghi kỵ Ngư Thị.
- Là Ngư Thị Hàng Châu. Ta là Tấn Vương, cần phải sớm áp chế bất cứ nguy cơ tạo phản nào. Ngư Thị Hàng Châu có công lớn, nhưng lại không ngừng tiếp nhận sự quy thuận của thần cũ Việt quốc. Nếu ta để mặc Ngư Thị Hàng Châu phát triển lớn mạnh, cuối cùng dù Ngư Thị Hàng Châu không tạo phản, ta cũng phải diệt trừ. Hiện giờ ta đã áp chế được Ngư Thị Hàng Châu suy yếu rồi. Sau này sẽ không thể xảy ra chuyện chết chóc nữa. Lục Thất bình thản nói.
Ngư Tú Hoa hiểu ý gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói: - Nàng yên tâm đi, ta là thật lòng tín nhiệm phụ thân của nàng. Giữa ta và phụ thân nàng bây giờ còn là quan hệ vinh suy nhất thể, Tấn quốc còn, phụ thân nàng chính là Quận Công đại quốc tôn quý. Nếu Tấn quốc sụp đổ, phụ thân nàng xem như có đất xưng Vương cũng có thể rơi vào cảnh chiến khổ triền miên. Nếu Tấn quốc tan rã, có lợi nhất không thể là tướng soái Tấn quốc, mà là Ngụy quốc, Đường quốc và Chu quốc. Đặc biệt là Chu quốc là mạnh nhất. Chính là Tấn quốc hiện nay cũng đã ở gần nơi hiểm yếu Đại Giang, và Đường quốc là tấm chắn mới không bị Chu quốc tập kích tiêu diệt.
Ngư Tú Hoa gật đầu lại nhỏ giọng nói: - Nô tỳ nghe nói, Tấn quốc đã có hơn triệu quân lực, lẽ nào còn không chống đỡ nổi Chu quốc?
Lục Thất nghe xong mỉm cười, ôn tồn nói: - Tấn quốc mới lập, lòng người còn chưa quy trị. Hơn nữa một triệu quân lực, khả năng chiến đấu lại không bằng Chu quốc. Giả dụ hai trăm nghìn quân lực Chu quốc là hai trăm nghìn lão hổ, một triệu quân lực Tấn quốc đó tương đương với đàn thú một triệu loại khác nhau, có đàn sói, có đàn hổ báo, nhiều nhất là đàn ngựa. Một khi đàn ngựa bị làm cho kinh sợ, thì chỉ biết bỏ chạy.
Ngư Tú Hoa hiểu ý gật đầu, Lục Thất lại thản nhiêm mỉm cười, nói: - Ta thì tương đương với Mã Vương. Ta còn, một triệu đại quân chính là gót ngựa chót vót. Ta chết, đàn ngựa sẽ tan.
Ngư Tú Hoa gật đầu, bỗng cơ thể bị Lục Thất ôm lấy. Nàng xấu hổ mà trong lòng hoảng sợ, nhưng rất nhanh áp sát vào vòng tay ấm áp. Nàng bỗng có cảm giác vô cùng yên tâm, giống như một chú chim nhỏ bé, tìm được tổ ấm.
*****
Trời sắp về chiều, Lục Thất đã tham gia tiệc rượu tướng soái cao cấp của huyện Nghi Hưng. Quả thực chính là ba mươi nghìn quân đóng ở huyện Nghi Hưng. Trong ba mươi nghìn quân Ngư Hoa Hiên trực thuộc sáu nghìn quân lực, còn 8 chủ soái trực thuộc khác thì ba nghìn tướng sỹ một quân. Mặc dù Ngư Hoa Hiên là đại soái, nhưng lại không có quyền bổ nhiệm và điều chuyên tướng sỹ, chỉ có thể điều động chỉnh đốn quân.
Lục Thất dám cưỡi ngựa tới gặp Ngư Hoa Hiên, một là hắn đã tín nhiệm Ngư Hoa Hiên. Ngư Hoa Hiên bắt đầu từ Tô Châu vẫn luôn tận lực phò tá hắn, cũng chấp hành nghiêm ngặt quy của trị quân của hắn. Hai là Ngư Hoa Hiên rất khó hoàn toán nắm được đại quân sở thuộc, bởi vì sự tín nhiệm và nuôi dưỡng của tướng soái các quân đều do quân Quy Đức trực tiếp quản lý, không thể bổ nhiệm và bãi miễn Ngư Hoa Hiên, cũng rất kho thi ân lung lạc quan tướng cống hiến.
Một hồi tiệc rượu vui vẻ, các tướng soái thân cận uống rượu, nói chuyện với Lục Thất, đưa ra các đề tài thảo luận, hiểu thêm về tình hình Tấn quốc hiện tại. Mặt khác cũng không thể tránh khỏi chuyện phải nghe lời oán thán về việc thiếu vũ khí. Ba mươi nghìn quân trực thuộc Ngư Hoa Hiên, mặc giáp cũng được bốn phần. Các tướng soái thống lính quân đương nhiên là oán hận, Lục Thất chỉ có thể nói binh giáp chế tạo không dễ, hiện tại chỉ có thể chế tạo chủ yếu là cung tên, rất nhanh sẽ có lượng lớn cung tế bổ sung tới các quân.
Ban đêm, Lục Thất nghỉ ngơi mang theo men rượu vào phòng của Ngư Hoa Hiên. Ngư Tú Hoa đỡ hắn vào phòng, hầu hắn cởi áo bào. Lục Thất ngồi trên ghế nằm, thoải mái thư giãn cơ thể. Ngư Tú Hoa lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho Lục Thất. Lục Thất nhắm mắt lại, thỏa mãn hưởng thụ.
- Tú Hoa, nàng biết không, ngày tháng ta vui nhất là ở huyện Thạch Đại. Lục Thất mở mắt say lờ đờ, nhìn Ngư Tú Hoa khẽ nói.
- Ừ, nô tỳ nghe Tiểu Thanh nói rồi, nói khi lão gia ở huyện Thạch Đại, vô cùng uy phong, con người cũng tốt vô cùng. Ngư Tú Hoa dịu dàng đáp.
- Đúng vậy, khi đó ta từ trong quân trở về, nhậm chức Hộ quân huyện úy. Ta vì có thể để gia đình từ nghèo khó trở lên giàu có, ta đã cố gắng rất nhiều. Một Hộ quân huyện úy cỏn con, khiến cuộc đời ta đã thỏa mãn vô cùng. Khi đó, ta chính là muốn gia cảnh giàu sang hơn, muốn có thể cưới thê nạp thiếp. Lục Thất khẽ nói, Ngư Tú Hoa ồ lên một tiếng.
- Khi đó, ta ở bên ngoài huấn luyện quân lính, tuần tra, một lòng vì có thể giữ được Hộ quân huyện úy mà cố gắng. Trở về nhà, những người phụ nữ đều dịu dàng chăm sóc ta, ha ha, trong mỗi phòng của họ đều đặt một chiếc ghế nằm. Ta vừa trở về liền đặt xuống ghế nằm, giống như bây giờ đang nằm rất thoải mái.
- Ồ, Tú Hoa, chiếc ghế này là nàng vì ta mà đặt sao? Lục Thất bỗng kinh ngạc nhìn Ngư Tú Hoa nói.
Ngư Tú Hoa gò má ửng hồng, bỗng bước tới phía sau Lục Thất, đưa tay ra gỡ tóc Lục Thất, im lặng chải tóc Lục Thất. Lục Thất vui vẻ cười, từ từ nhắm mắt.
Lát sau, Lục Thất khẽ nói: - Tú Hoa, nàng thích lấy một người đàn ông thế nào? Có lẽ là một người tuấn tú nho nhã tài cao.
- Đừng nói linh tinh nữa, nô từ nhỏ đã sùng kính người như phụ thân. Ngư Tú Hoa khẽ nói, hơi ngượng ngùng oán trách đáp.
- Ta còn nghĩ là nàng thích văn nhân, đặc biệt là trong thư viết cho Quan Trúc Từ, ha ha. Đó là nhã tình của người khác, lại khiến ta một phen cân nhắc. Lục Thất cười nhạt nói.
- Từ lão gia, lại rất hay. Ngư Tú Hoa dịu dàng nói.
- Ta tốt nhất là tiêu nhạc, nghe Tiểu Thanh nói, tiếng đàn của nàng cũng rất hay, lát nữa chúng ta hòa một khúc. Lục Thất ôn hòa nói, Ngư Tú Hoa ừ một tiếng.
…………………………..
- Tú Hoa, ngày may ta tới huyện Giang Âm làm khách, nàng đi cùng ta được chứ? Lục Thất dịu dàng hỏi, Ngư Tú Hoa ừ một tiếng.
Phấn khích đề cử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT