- Ta thân là Tấn Vương, quốc sự bận rộn, sẽ có rất ít thời gian bầu bạn cùng các nàng, điều ta có thể cho các nàng chính là địa vị tôn quý trọn đời. Ở Tấn quốc, các nàng là nữ nhân của Tấn Vương.
Lục Thất ôn hòa nói.

Bốn mỹ nhân im lặng. Một lát sau, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Các nàng yên tâm, đời này ta cùng các nàng có nhân duyên, tuyệt sẽ không tổn thương các nàng.

- Nô tì mạo phạm hỏi một câu, Chủ thượng đã diệt Việt quốc, vậy sẽ an trí Việt vương bệ hạ như thế nào?
Một mỹ nhân khẽ hỏi.

Lục Thất nhìn mỹ nhân kia, mỹ nhân kia có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh má đào, khí chất hàm ẩn anh khí. Hắn cười cười, ôn hòa nói:
- Ta không diệt Việt quốc, Việt quốc và Chu quốc sẽ diệt Tấn quốc. Giờ đây uy hiếp của Việt quốc đã không còn, cho nên ta không có ý định giết Việt Vương. Về phần an trí, nàng nói ta nên an trí thế nào đây?

- Nô tì không dám nói xằng chuyện quốc sự, chỉ là muốn biết một kết quả.
Mỹ nhân nhẹ nhàng đáp lại.

- Kết quả ư? Ta tính toán cho Việt Vương đến vùng Nam Việt.
Lục Thất ôn hòa trả lời.

- Vùng Nam Việt? Nơi đó rất xa.
Mỹ nhân hơi nhíu mày khẽ nói.

- Cho Việt Vương đến Nam Việt là tính toán ban đầu của ta, tuy nhiên gần đây ta có suy nghĩ một chút, tuổi của Việt Vương đã năm mươi lăm rồi, nếu còn đi Nam Việt, chỉ sợ thân thể không chịu nổi.
Lục Thất ôn hòa nói.

- Chủ thượng nói rất đúng, tuổi của Việt Vương bệ hạ không thích hợp đi xa.
Mỹ nhân dịu dàng nói.

Lục Thất gật đầu, lại ôn hòa nói:
- Nếu không phải bận tâm Nhạn Thê, ta đã sớm cho Việt Vương đi Nam Việt, nhưng bởi vì nhân duyên giữa ta và Nhạn Thê, khiến ta không thể không chú ý đến sinh tử của Việt Vương.

Chúng mỹ nhân nghe xong đều ngây ra. Lục Thất nhắm mắt lại, ôn hòa nói:
- Ta đến đây là muốn cho Nhạn Thê biết, ta sẽ thả Việt Vương trở về thành Việt Vương ở Hàng Châu cư ngụ. Tuy nhiên Việt Vương ở Hàng Châu chỉ có thể làm một vương gia phú quý, không được quyền can thiệp vào quân chính.

A! Có hai mỹ nhân bất ngờ thất thanh kêu lên. Lục Thất ngửa đầu, ôn hòa nói:
- Việt Vương trở về Hàng Châu chỉ có thể sở hữu phủ Việt Vương, bổn vương sẽ ban cho một ngàn bạc mỗi tháng theo huân phong, mặt khác từ các nơi ở ngoài Hàng Châu chọn ra đất đai ban cho vạn mẫu ruộng tốt, cũng cho phép quy chế tổ mộ của Việt Vương không thay đổi, cho phép bộ tộc Việt Vương kinh doanh buôn bán.

- Lời Chủ thượng nói là thật ư?
Mỹ nhân kia giật mình hoài nghi.

- Ta là Tấn Vương, lời ta nói có thể là giả hay sao?
Lục Thất thản nhiên đáp lại.

- Vâng, nô tì biết tội.
Mỹ nhân kia cung kính hành nữ lễ.

Lục Thất cười nhẹ nhìn nàng, ôn hòa nói:
- Nàng là Tử Phù à?

- Dạ, nô tì là Tử Phù.
Mỹ nhân kia cung kính trả lời.

- Trong hồi âm nàng viết cho ta, mơ hồ lộ ra dũng khí dám nói.
Lục Thất cười nhẹ nói.

- Là nô tì nói bậy, khiến Chủ thượng chê cười rồi.
Tử Phù cung kính đáp lại.

- Dám nói là chuyện tốt, ta sẽ không cười nàng. Ngày mai, nàng đi tiếp nhận chức Nhạn Phủ Sử đi, về sau quản lý việc trong Nhạn Thê Phủ.
Lục Thất ôn hòa nói.

Bốn mỹ nhân sửng sốt. Tử Phù kinh ngạc nói:
- Chủ thượng cho nô tì đảm nhiệm chức Nhạn Phủ Sử sao? Nhạn Phủ Sử không phải là Trần đại nhân ư?

- Nhạn Thê Phủ vốn là ta cấp cho Nhạn Thê và bốn cung nhân các nàng làm đất phong. Hiện giờ Việt quốc đã không còn, ta có thể yên tâm giao cho các nàng quản lý, Nhạn Thê Sử nguyên bản sẽ được điều đến nơi khác nhậm chức.
Lục Thất ôn hòa nói.

- Nô tì tạ Chủ thượng tứ ân.
Tử Phù cung kính đáp lại.

- Mặc dù nàng là Nhạn Thê Sử, nhưng bản chất cũng là cung nhân của Nhạn Thê Phủ. Chức sự Nhạn Thê Sử trực thuộc nội đình Tấn quốc quản chế, việc quản lý cùng với quy củ nên như thế nào đều sẽ do nội đình cho các nàng biết.
Lục Thất ôn hòa giải thích.

Bốn mỹ nhân gật đầu. Tử Phù dịu dàng nói:
- Chủ thượng, nô tì nghe nói, Chủ thượng phân phong rất nhiều địa phương.

- Không có rất nhiều đâu, về sau không phải tất cả con cái và hậu phi của ta đều được phân đất phong hầu. Nhạn Thê đã có được đất phong, ngày sau cho dù không có con cái, Nhạn Thê Phủ vẫn sẽ là đất phong của nàng ấy cả đời. Có lẽ sau này các nàng cũng sẽ sinh con cái cho ta, nhưng đa số sẽ chỉ nhận được thực ấp của Công Hầu phú quý.
Lục Thất nhẹ giọng nói ra hứa hẹn, ám chỉ sau này cũng sẽ cho bốn mỹ nhân cơ hội sinh dục con cái.

Bốn mỹ nhân ngượng ngùng cúi đầu. Bàn tay đang chải vuốt tóc của Băng Yên cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, Lục Thất nhắm mắt hưởng thụ. Bốn vị mỹ nhân đều có xuất thân từ các gia tộc quyền quý của Việt quốc, cộng thêm Nhạn Thê, năm người con gái được hắn thiện đãi, sẽ gây ảnh hưởng đến cách nghĩ của cựu thần Việt quốc.

Sau khi tắm xong, Lục Thất thay đổi một bộ áo bào mềm mại, khí thế uy nghiêm bức bách khi mặc giáp biến thành phong thái tao nhã quý khí. Hắn cảm giác rất tốt, chợt vươn tay ôm lấy Lan Nhi, cúi đầu lấp kín đôi môi son của nàng. Lan Nhi kinh hoảng hơi giãy giụa, tiếp đó có chút e dè thuận theo Lục Thất, bỗng cảm giác một bàn tay lớn vuốt ve bờ mông đẫy đà của mình, còn dùng lực xoa nắn, Lan Nhi không kìm nổi a lên một tiếng, thanh âm tựa như sợ hãi, lại như nũng nịu.

Một lát sau, Lục Thất buông lỏng ra Lan Nhi, Lan Nhi ngượng ngùng uốn người tách ra. Lục Thất cười, quay đầu vươn tay lại ôm lấy Mộng Dung, mỹ nhân này có khuôn mặt tròn, thân thể hơi có vẻ đẫy đà, bàn tay to của Lục Thất thô lỗ vuốt ve yếm đào căng tròn. Gương mặt kiều diễm của Mộng Dung thoáng như hoa đào nở rộ, thẹn thùng nghiêng đầu dán lên lồng ngực Lục Thất.

Một lát sau, Lục Thất lại lần lượt ôm lấy Tử Phù cùng Băng Yên âu yếm. Cùng bốn vị mỹ nhân thân cận da thịt, Lục Thất liền xuân tình nhộn nhạo, ý định ban đầu của hắn chỉ là làm hành động thân thiết mà thôi, nhưng vẻ thẹn thùng của bốn vị mỹ nhân khiến hắn thật sự động tình. Bốn mỹ nhân e thẹn là phản ứng tự nhiên, hoàn toàn không phải cố ý làm ra vẻ để nịnh nọt lấy lòng.

Cuối cùng, là Tử Phù lý trí nói nên đi gặp Quận chúa, Lục Thất mới nhịn xuống dục vọng nam nhân đang rục rịch ngóc đầu dậy, cùng nhau rời khỏi cư các trong không khí nhu hòa ấm áp, đến khách phòng dùng bữa.

Ở khách phòng, Nhạn Thê quận chúa nghe Tử Phủ thuật lại, kinh hỉ không thôi, vội vàng quỳ xuống tạ ơn Lục Thất. Lục Thất mỉm cười nâng Nhạn Thê dậy, cùng nhau nhập tọa, hắn lại cho bốn vị mỹ nhân cũng cùng ngồi xuống.

- Chủ thượng, thần thiếp mời rượu Chủ thượng.
Nhạn Thê sau khi nhận được niềm vui bất ngờ, rõ ràng bị vây trong sự thất thố.

Lục Thất nhẹ cười gật đầu. Hắn hiểu được, mấy ngày qua Nhạn Thê tất nhiên đã phải chịu quá nhiều áp lực và ưu sầu, mắt thấy Nhạn Thê nhấc bình rót cho hắn một ly rượu.

- Quận chúa, nô tì có thể nghiệm một chút không?
Nhạn Thê vừa rót xong rượu, bỗng nghe thấy Tử Phù dịu dàng lên tiếng.

Nhạn Thê ngây ra nhìn Tử Phù, đã thấy Tử Phù đứng dậy, trong tay cầm một cây ngân châm. Lục Thất thấy vậy, ôn hòa nói:
- Nàng muốn nghiệm độc à?

- Vâng ạ. Chủ thượng thân phận tôn quý, khó tránh khỏi bị người ghen ghét, nô tì lo lắng người ở đây.
Tử Phù dịu dàng trả lời.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Nghiệm thử cũng tốt.

Tử Phù gật đầu, vươn tay ra bắt đầu nghiệm châm. Ngân châm trước tiên thăm dò vào ly rượu của Lục Thất, không có dị biến, Tử Phù lại chuyển sang châm vào tất cả thức ăn trên bàn, cũng không có dị biến. Tử Phù gật nhẹ đầu, làm lễ với Lục Thất và Nhạn Thê, rồi ngồi trở về.

- Nô tì kính Chủ thượng.
Nhạn Thê lại nâng ly, hơi ngượng ngùng nói.

Lục Thất nhẹ cười gật đầu, cũng nâng ly lên, cùng Nhạn Thê đối mắt, đưa ly rượu lên miệng uống cạn, ly cũng rất nhỏ. Lục Thất buông ly, nhìn bốn mỹ nhân, cười nói:
- Các nàng cũng uống một chút đi.

Bốn mỹ nhân gật đầu. Băng Yên đứng dậy nâng bình rót rượu, rót xong một vòng thì ngồi xuống. Lục Thất chủ động nâng ly, ôn hòa nói:
- Vì nhân duyên của chúng ta kiếp này, uống một ly.

Năm người con gái ngượng ngùng sau đó nâng ly nhấp rượu, từng ngụm từng ngụm nhỏ cho đến khi uống cạn rượu trong ly. Lục Thất cười khẽ nhìn năm người con gái uống rượu xong, mới cầm đũa gắp thức ăn. Năm người con gái cũng cầm đũa gắp thức ăn, mỗi người má đỏ như son.

- Chủ thượng, Quận chúa và chúng nô tì, sau này có đi Phúc Châu hay không?
Tử Phù ôn nhu hỏi.

- Về sau các nàng có thể ở lại Nhạn Thê Phủ, cũng có thể đến Phúc Châu cư ngụ. Bởi vì Tấn quốc tân lập, ta thân là Tấn Vương cần phải ở bên ngoài lâu dài để tuần phủ và trị quân, ta không dám an cư ở Phúc Châu, cho nên các nàng cũng không phải đến Phúc Châu ở lâu dài, gốc rễ của các nàng là Nhạn Thê Phủ.
Lục Thất ôn hòa đáp.

Năm người con gái im lặng gật đầu. Nhạn Thê bỗng dịu dàng nói:
- Thần thiếp hẳn là nên đi bái kiến Vương hậu bệ hạ.

- Chờ sau này rồi đi. Nếu nàng muốn ra bên ngoài một chút, có thể đến Hải Châu bái kiến Vân Khê hoàng phi. Tuy nhiên khi các nàng xuất hành, nhất định phải mang theo hộ vệ, không được một mình đi du ngoạn đấy.
Lục Thất quan tâm dặn dò.

Năm người con gái gật đầu. Băng Yên lại dịu dàng nói:
- Chủ thượng, chúng nô tì có thể ra ngoài du ngoạn sao?

- Đương nhiên có thể. Chỉ cần là trong phạm vi Tấn quốc, các nàng đều có thể đi, nhưng điều kiện tiên quyết đó là các nàng không được tiếp xúc quan sự, không thể dùng thân phận để can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Còn có, chi phí xuất hành là do các nàng tự chi trả.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.

Băng Yên ngượng ngùng gật đầu. Nhạn Thê chợt dịu dàng nói:
- Chủ thượng, của hồi môn của thần thiếp vẫn luôn niêm phong cất giữ trong kho, thần thiếp tính toán đưa đi Phúc Châu.

- Của hồi môn của nàng là thuộc về nàng và bốn vị cung nhân, không cần giao cho nội đình, nàng có thể giữ lại ngày sau trao cho hài tử, cũng có thể dùng làm lễ vật thu mua nhân tình.
Lục Thất ôn hòa nói.

Nhạn Thê ngượng ngùng gật đầu. Lục Thất thoáng chần chừ, lại nói:
- Tuy nhiên, ta không hy vọng nàng dùng chúng để tiếp tế cho Việt Vương tộc.

Nhạn Thê ngẩn ra, gật đầu dịu dàng nói:
- Thần thiếp nhớ kỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play