Lục Thất nghe xong ngạc nhiên. Vương Bình lại nói:
- Tuy nhiên, huynh đệ cũng chớ nên khinh thường, Vương Văn Hòa nếu có ý định đột kích Thường Châu, khẳng định có thể làm được.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta đã tăng binh lực ở Hồ Châu và Thường Châu rồi.

Vương Bình ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Đệ tăng binh lực Hồ Châu?

Lục Thất gật đầu, thuật lại về căn nguyên và kết quả của quá trình diệt Việt quốc. Vương Bình nghe xong gật đầu, nói:
- Vương Văn Hòa là lợn lành chữa thành lợn què. Lão Chu đã từng đánh giá về Vương Văn Hòa, nói rằng Vương Văn Hòa là một danh tướng trung với Đường quốc, nếu không sẽ không quyết đoán vứt bỏ rời Hưng Hóa quân.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta cũng thật không ngờ Vương Văn Hòa đại nhân sẽ tính kế ta, cũng thật không ngờ sẽ có ngày cùng Vương Văn Hòa đại nhân trở thành địch thủ.

- Ầy, trên chiến trường nào có kẻ thù hay bằng hữu tuyệt đối chứ, hôm nay ngươi chết ta sống, biết đâu ngày mai đã cùng nhau uống rượu. Đường quốc bây giờ đã là mặt trời sắp lặn, nếu không phải huynh đệ cố kỵ Chu quốc, khẳng định có thể diệt Đường quốc rồi.
Vương Bình xua xua tay nói.

Lục Thất cười gật đầu, nhìn Vương Bình nói:
- Ca ca mang đến rất nhiều thuộc hạ, tiến cử cho ta một nhóm người đi, để bọn họ đến Tấn quốc giúp ta ổn định quân lực.

- Ta không tiến cử đâu, tiến cử người này thì người kia khó chịu, thôi để lại hết cho đệ đấy, đệ lại đưa cho ta một trăm người khác mang về.
Vương Bình hồi đáp.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Đều để lại? Huynh giải thích thế nào với Vạn Bân?

- Giải thích cái gì. Vạn Bân cũng không phải ngu, ta cứ trực tiếp nói cho y biết, huynh đệ ngươi cần tướng sĩ trung thành áp trận. Chờ ta trở về, lại đem số còn lại tới cho đệ đổi.
Vương Bình thẳng thắn giải thích.

Lục Thất im lặng gật đầu. Vương Bình lại nói:
- Không phải lo lắng Vạn Bân, bây giờ Vạn Bân đã là cây cỏ đầu tường, Lý quốc chủ đối với Vạn Bân rất lạnh nhạt, ở kinh thành chưa một lần triệu kiến Vạn Bân. Cho dù Vạn Bân có đi tố cáo những chuyện xấu của đệ, tám phần mười Lý quốc chủ kia cũng chỉ gặp mặt Vạn Bân một chút thôi.

Lục Thất sáng tỏ gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu ca ca là chỉnh doanh để đổi, vậy ta sẽ trực tiếp thành lập một chi quân đội ba vạn do ca ca nhậm chức Thống Soái, để người khác đảm nhiệm chức Đô Ngu Hầu thay mặt lĩnh quân.

Vương Bình lắc đầu, nói:
- Huynh đệ đã quên lời ta nói rồi sao? Ta chỉ ở cùng một chỗ với lão Chu thôi.

Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó gật gật đầu. Vương Bình mỉm cười, ôn hòa nói:
- Ta ở cùng với lão Chu, một là vì không cần phải lao tâm khổ trí, hai là vì tình nghĩa huynh đệ của chúng ta. Có ta ở bên cạnh lão Chu, lão Chu đừng nghĩ cầm giữ quân quyền gây áp lực, mà có ta ở đây, huynh đệ ngươi cũng đừng nghĩ sẽ đối phó lão Chu. Tuy rằng ta không trí tuệ bằng các ngươi, nhưng ta nhìn ra được, đệ rất đề phòng lão Chu.

Lục Thất nghe xong vẻ mặt ảm đạm, hạ giọng nói:
- Ca ca nói không sai, ta đúng là e ngại kiêng kị Chu đại ca. Ta sợ đánh mất tình nghĩa huynh đệ với Chu đại ca, cho nên không dám quá mức ỷ lại Chu đại ca. Tuy nhiên ta cũng đã hứa hẹn, ngày sau sẽ cho Chu đại ca cơ hội được thống lĩnh đại quân chinh chiến.

Vương Bình gật đầu, nói:
- Đệ và lão Chu đều là sợ gây thương tổn cho nhau. Ta cũng lý giải được lo lắng của các ngươi, chẳng qua vẫn là câu nói kia, ta phải đi cùng với lão Chu.

Lục Thất gật đầu nói:
- Được rồi, quân hào liền lấy tên Vũ Bình đi, biên chế tạm định là ba vạn, trú đóng ở biên cảnh giữa Mục Châu và huyện Tích Khê, thuộc sở hữu của huynh và Chu đại ca, bất cứ lúc nào cũng có thể huấn luyện quân sự và điều động.

Vương Bình gật đầu, chợt cười nói:
- Những lời hôm nay ta và huynh đệ nói, ta không định cho lão Chu biết, tránh cho lão Chu nghĩ ngợi lung tung.

Lục Thất cười lắc đầu, nói:
- Huynh đệ chúng ta còn chưa đến mức bất hòa đâu.

Vương Bình nhếch miệng cười, nói:
- Ta nói tới khô cả miệng rồi, gọi các huynh đệ đi uống rượu thôi.

Lục Thất gật đầu đứng dậy, cùng Vương Bình dắt theo thuộc hạ đi uống rượu. Đêm này Lục Thất say sưa, nghỉ lại ở huyện thành Hấp. Chủ soái một vạn quân trấn thủ Hấp huyện không dám uống say, điều năm ngàn quân phong tỏa huyện thành Hấp, bản thân thì thủ hộ nơi Lục Thất đang nghỉ ngơi một đêm.

Buổi trưa ngày thứ hai, Lục Thất tống tiễn đoàn người Vương Bình, sau đó bảo Vương Bình chỉ ra một nhóm quan tướng nòng cốt đảm nhiệm tướng soái. Sau khi bốn trăm tướng sĩ khác đến hội hợp, bí mật đi biên cảnh Mục Châu đóng quân, chờ thu nạp quân lực quy thuộc. Lục Thất cần phải tăng cường quân lực ở Hấp Châu và Thường Châu, một khi Thường Châu có biến, Vũ Bình quân sẽ tiến vào Hồ Châu chạy đi huyện Nghi Hưng ở Thường Châu.

Lục Thất trở về trong quân ở huyện Vụ Nguyên, viết quân lệnh phát đến các quan tướng, sau đó lặng lẽ rời khỏi quân trại, đi vào Cù Châu, từ Cù Châu tiến vào Mục Châu, lặng lẽ chạy thẳng qua Hàng Châu, hắn nghĩ gặp Đỗ Dũng. Sau đó sẽ chạy vội đến Gia Hưng, cuối cùng đến Tô Châu, hắn rời khỏi Tô Châu cũng đã một đoạn thời gian rồi.

Đỗ Dũng sau khi nhận được tin báo, bởi vì Lục Thất yêu cầu, chỉ đành ở trong thành Hàng Châu chờ Lục Thất, mãi đến trưa, Lục Thất mới cùng trăm tên cận vệ tới phủ nha trong thành Hàng Châu. Phủ nha của Đỗ Dũng vốn là trụ sở của Phủ doãn Hàng Châu. Đỗ Dũng làm người khiêm tốn biết tự hạn chế, không chọn triều phòng của Việt quốc trước kia làm trụ sở.

Gặp mặt, Đỗ Dũng vô cùng kích động, hành quân lễ bái kiến nói:
- Thần Đỗ Dũng, cung nghênh Chủ thượng.

Lục Thất mỉm cười đi qua đỡ Đỗ Dũng dậy, cùng nhau đi vào trong phủ nha, vào cửa rồi mới cười hỏi:
- Thế nào? Làm quan thuận lợi chứ?

- Coi như thuận lợi. Lúc mới bắt đầu có chút loạn, nhưng hiện giờ cơ bản đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Đỗ Dũng đáp lại.

- Vậy là tốt rồi. Ta vẫn lo lắng thế lực Việt quốc sẽ không ngừng phát động tạo phản.
Lục Thất bình thản nói.

- Hàng Châu hôm nay có thể an trị, không thể bỏ qua công lao của gia tộc Ngư hầu gia. Thần đã dâng thư thỉnh công tới nội đình Nam Đô, lại không ngờ Chủ thượng sẽ trực tiếp đến đây.
Đỗ Dũng hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, hắn hiểu được gia tộc của Ngư Hoa Hiên chính là địa đầu xà (rắn địa phương) của Hàng Châu. Có địa đầu xà phối hợp, những thành phần Việt quốc bị mất đi huân tước địa vị không cam tâm cũng khó có thể tạo phản. Mà trên tâm lý, cũng bởi vì Ngư thị quy thuận, khiến cho rất nhiều quyền quý yên dạ yên lòng tiếp nhận Tấn quốc nhập chủ.

- Gia chủ của Ngư thị có phong huân gì?
Lục Thất hỏi.

- Là Vũ Hà quận công.
Đỗ Dũng hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta sẽ đi thăm hỏi gia chủ Ngư thị một chút, ngươi đi thông báo một tiếng, nhưng chớ có công khai.

- Chủ thượng muốn bái phỏng, không bằng để cho gia chủ Ngư thị tới gặp là tốt nhất. Lòng người khó dò, thần cảm thấy có hơi nguy hiểm.
Đỗ Dũng khuyên can nói.

Lục Thất ngây ra, thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Vậy thì không cần báo, ngày mai ta trực tiếp đi gặp.

Đỗ Dũng gật đầu. Lục Thất lại hỏi:
- Ngươi nắm giữ quân lực dưới quyền mình thế nào?

- Thần không dám nói nắm giữ quá tốt, một là thời gian chưa lâu, hai là đa số thời gian thần bận rộn việc an trị, chỉ có tiếp xúc với các tướng soái cấp cao. Tuy nhiên ba vạn quân lực trú đóng ở Hàng Châu vẫn luôn quân kỷ nghiêm minh.
Đỗ Dũng hồi đáp.

Lục Thất im lặng, một lát sau nói:
- Vài hôm nữa, ngươi hãy mở một cuộc diễn võ lớn cho các thuộc hạ dưới trướng, ta sẽ đích thân đi quan sát.

Đỗ Dũng ngẩn ra, hành quân lễ cung kính nói:
- Vâng! Thần nhất định sẽ làm tốt.

Lục Thất nhìn y, ôn hòa nói:
- Đỗ Dũng, ta cần ngươi khống chế vững chắc ba vạn quân Hàng Châu, có quân lực trong tay, ngươi mới có thể trừ khử hết thảy mọi nguy cơ tạo phản. Sau khi diễn võ kết thúc, ngươi tạm thời ở lại trong quân doanh đi, việc quản lý Hàng Châu thì giao cho một Đô úy có xuất thân từ binh dũng quân, những việc trọng đại thì xin chỉ thị của ngươi.

Đỗ Dũng ngẩn ra, nói:
- Chủ thượng lo lắng trú quân Hàng Châu sẽ tạo phản ư? Đây đều là quân lực Cán Châu giữ lại đấy.

- Thành phần của quân lực Cán Châu rất hỗn tạp, có tù binh Chu quốc, tù bình Việt quốc, tù binh Sở quốc, còn có tù binh Mân quốc, càng có rất nhiều tướng sĩ xuất thân Hưng Hóa quân. Ngươi đừng tưởng rằng tướng sĩ xuất thân Hưng Hóa quân sẽ trung thành với ta, trái lại, những tướng sĩ xuất từ Hưng Hóa quân là dễ phản bội ta nhất đấy.
Lục Thất ôn hòa nói.

Đỗ Dũng nghe xong gật đầu. Lục Thất lại nói:
- Tướng sĩ xuất thân Hưng Hóa quân, giống như Trương Kích và Yến Khôi Sơn là khẳng định ủng hộ ta, bởi vì bọn họ nguyện ý quy thuận ta. Nhưng cũng có rất nhiều tướng sĩ Hưng Hóa quân quy thuận ta là vì bị ép buộc. Trong lòng những tướng sĩ Hưng Hóa quân đó, một là không phục ta, khi ta ở trong Hưng Hóa quân chỉ là một tiểu binh. Hai là rất nhiều tướng sĩ Hưng Hóa quân có quan hệ với Vũ Văn thị, cũng chịu ảnh hưởng của Vương Văn Hòa, nếu Vương Văn Hòa hoặc Vũ Văn thị ngầm sai người cấu kết, hậu quả chính là dễ dàng bội phản Tấn quốc.

- Thần đã hiểu.
Đỗ Dũng cung kính đáp lại.

- Ngươi hiểu là tốt rồi. Về sau hãy ở luôn trong quân doanh đi, ở trong quân doanh có thể cùng rộng rãi tướng sĩ dưới trướng thân cận, nhờ đó tránh bị tướng soái dưới quyền khống chế quyền lực của mình, đồng thời gây kinh sợ ngăn chặn ý đồ cùng địch cấu kết của quân binh. Ta cần ngươi trở thành một Thống Soái như Vương Văn Hòa, gây nên uy vọng thống quân của chính mình.
Lục Thất ôn hòa nói.

- Vâng! Thần nhất định sẽ làm tốt.
Đỗ Dũng cung kính đáp lại.

Lục Thất gật đầu, quay đầu quét mắt nhìn thoáng qua, hỏi:
- Việt Vương rời khỏi, mang theo bao nhiêu người?

- Có một ngàn hai trăm mười lăm người, đa số là thái giám và nô tì hầu cận, số ít là thân tộc của Việt Vương, không có binh vệ đi theo. Sau khi Việt Vương rời đi, thần đã dâng thư đến nội đình Nam Đô xin chỉ thị. Trung Phủ Sử đại nhân đưa đến mệnh lệnh, đưa toàn bộ nữ nhân trong thành Việt Vương đi Phúc Châu, nói là muốn đưa tới Hải Châu thành lập một đoàn tú nữ. Hiện giờ trong thành Việt Vương chỉ có một ngàn thủ vệ và hơn ba trăm tên thái giám thôi.
Đỗ Dũng hồi đáp.

Lục Thất gật đầu. Đỗ Dũng lại hỏi:
- Chủ thượng có muốn đến thành Việt Vương quan sát một chút hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play