Vương tướng quân chau mày nhìn Lục Thất nói:
- Lục Tướng quân, chuyện này đáng để ngươi truy cứu sao? Sao không khoan dung một chút?

- Vương Tướng quân, hạ quan tất nhiên khoan dung rồi, chỉ có điều hợp tình hợp lý thì cần ít bạc tu sửa chứ. Các tướng sĩ đã đập phá quán rượu chỉ cần để lại ít bạc, hạ quan sẽ dàn xếp ổn thỏa . Còn nếu chút bạc tu sửa cũng không có, vậy sau này lại có người đến đập phá , lỡ như quán Giang Ninh không còn kinh doanh được nữa, hạ quan làm sao nuôi sống đủ người nhà đây

Lục Thất bình thản phản bác.

Vương Tướng quân nhíu mày im lặng, một lát sau lạnh nhạt nói:
- Lục Tướng quân, vẫn là câu nói kia, dàn xếp cho ổn thỏa
- Vương Tướng quân, như thế là định bao che cho thuộc hạ sao? Nếu vậy, hạ quan chỉ có thể nhờ Đại Lý Tự đòi lại công bằng.
Lục Thất lạnh nhạt nói.

Vương Tướng quân mặt trầm ngâm, lấy văn kiện ra, lạnh nhạt nói:
- Tiễn khách.

Trung quân Giáo Úy qua cầm văn kiện, giao cho Lục Thất, y lạnh nhạt nói:
- Lục Tướng quân mời.

Lục Thất im lặng hành lễ, xoay người đi ra ngoài, Trung quân Giáo Úy tiễn về .
Một lát sau, trung quân Giáo Úy quay lại, liền đi tới ngồi ngay trước Vương Tướng quân , khẽ hỏi:
- Đại nhân, hà cớ gì lại đắc tội với Lục Thiên Phong.
Vương Tướng quân ánh mắt bình tĩnh, liền nói:

- Nếu là vì đắc tội, bổn tướng cùng lắm cho ít bạc, bổn tướng chỉ vì không thể đắc tội với quốc chủ bệ hạ, nếu như nhân nhượng Lục Thiên Phong, quốc chủ bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào, trước mắt, chỉ có thể đắc tội với Lục Thiên Phong.
Trung quân Giáo Úy gật đầu, Vương Tướng quân ngẫm nghĩ một chút, liền nói:

- Ngươi thông báo cho phu nhân, bảo muội muội của phu nhân, đưa năm trăm mười ba lượng bạc cho Ngô Thành Quận chúa.
Trung quân Giáo Úy khẽ ngẩn người, liền hỏi:

- Đại nhân là muốn âm thầm bồi thường sao?

- Hòa giải một chút, mọi sự đều tốt, Lục Thiên Phong tới đây không phải là vì bạc, mà là đến cầu chương danh, hắn đang uy hiếp các quan chức ở Giang Ninh, ta không muốn đối đầu với hắn.
Vương Tướng quân cười lạnh nói.

- Uy hiếp quan chức ở Giang Ninh ư? Lục Thiên Phong là cái thá gì chứ ?
Trung quân Giáo Úy không hiểu nói.

- Cái thá gì à, Lục Thiên Phong rõ ràng đã có Hấp Châu, hắn có thể là cái gì. Ngươi đó, không được ăn nói lung tung, nếu không sẽ gậy họa diệt tộc."
Vương Tướng quân dặn dò.

Trung quân Giáo Úy ngạc nhiên nhìn Vương Tướng quân, Vương Tướng quân chau mày, nói:
- Đi mau.

- Vâng!
Trung quân Giáo Úy cung kính, quay người
Vương Tướng quân thở nhẹ, ánh mắt biểu lộ một chút vô ngại, cũng ẩn một tia mệt mỏi, y năm đó vốn là Tiết độ Phó Sứ Phụng Hóa quân trấn thủ Giang Châu, bởi vì Vũ Văn thị hay lui tới chặt chẽ, mà bị điều nhập Giang Ninh làm Trung Lang Tướng.

À, ở Giang Ninh mười bốn năm, bây giờ người nhận chức tiết độ Phó sứ của y, dĩ nhiên đã trở thành Ngụy Quốc Đại tướng quân. Tâm tình y đã uất ức nhiều năm, bây giờ ngấm ngầm cười nhạo tiên đế và đương kim quốc chủ có mắt không tròng. Chỉ có điều y đã già rồi, trong lòng chỉ mong cầu an, còn Trung quân Giáo Úy kia là cháu ruột của phu nhân y nên luôn luôn rất được y tín nhiệm.

Lục Thất đương nhiên biết năng lực kinh nghiệm của Vương Tướng quân, và cũng biết Vương Tướng quân ở thành Giang Ninh được xưng danh là vị tướng quân tài giỏi. Hắn cũng không nghĩ làm khó vị tướng quân này, mục đích của hắn chính là ở chương danh, nếu Vương Tướng quân không để cho hắn gặp Lý doanh tướng kia, hắn sẽ trở về thành, trực tiếp kiện lên Kim Ngô Vệ của Đại Lý Tự, lúc này thì không chỉ là nhằm vào Lý doanh tướng, mà còn đưa lên vấn đề quân pháp.

Đại Lý Tự thấy văn kiện của nha huyện Giang Ninh, đành phải thụ lí, bảo Lục Thất về chờ. Lục Thất cũng không hỏi bao lâu thì có hồi âm, quan tòa thụ lý càng lâu càng tốt. Tố cáo lên Đại Lý Tự xong, Lục Thất liền hạ lệnh cho tu sửa Túy Vân tửu lầu, gióng trống khua chiêng tái hiện lại dáng vẻ thịnh vượng.
Ba ngày sau, Lục Thất đưa mẫu thân cùng Tiểu Phức đi bái Phật, vừa rời khỏi Quận chúa phủ, Lục Thất thấy rất nhiều nha sai đi theo đoàn tùy tùng, hắn âm thầm cười nhạt vờ như không biết, hắn nghiêm túc bồi mẫu thân lễ phật tại Báo Ân Tự ở trong thành nửa ngày, sau đó quay về Quận chúa phủ.

Sau khi đưa mẫu thân đi lễ Phật, Lục Thất sống như một sĩ phu, ban ngày du lịch ngắm cảnh mỹ lệ ở Giang Ninh, buổi tối đàn ca nhảy múa, thỉnh thoảng ban ngày cũng về thu xếp buôn bán ổn thỏa dường như hắn quên mình là một vị tướng quân chinh chiến sa trường.

Thời gian trôi nhanh, Lục Thất ở Giang Ninh tới ngày thứ mười sáu thì Tấn quốc qua Tiêu thị chuyển đến Lục Thất mật thư, cho Lục Thất biết rằng tất cả thuận lợi sắp kết thúc. Việt quốc nơi Tấn quốc thống trị, hơn nữa chưa xảy ra việc tạo phản với quy mô lớn, Việt Vương đã được bí mật giữ lại Nhạn Thê phủ.
Lục Thất chưa hồi tin, việc ban thưởng sau này sẽ do kết quả triều đình thống kê định ra, cuối cùng do Tấn vương điều khiển. Cho nên hắn không cần nóng lòng đáp lại, nhưng sau khi hắn nhận được mật thư ngày kế tiếp dâng tấu xin được về Hấp Châu làm tròn bổn phận.

Sau khi dâng thư, hai ngày liên tiếp đều không có trả lời. Lục Thất cũng không gấp, ở lại Giang Ninh tới mùa xuân cũng không sao, tuy nhiên Lục Thất lại chắc chắn là sẽ không ở lâu như vậy. Mười ngày sau nếu như Lý Quốc Chủ còn không hồi ứng, hắn sẽ cho người báo tin tới Hấp Châu, sau đó sẽ tự rời khỏi Giang Ninh về Hấp Châu, lý do là quân đóng ở Hấp Châu đã xuất hiện nội đấu, hắn phải áp chế loạn quân.

Sau dâng thư ba ngày, Lục Thất bỗng nhiên nhận được một lời mời không ngờ, hữu tướng Hàn đại nhân cho người đưa thiệp mời Lục Thất tới phủ bái kiến.
“Hữu tướng không phải bệnh nặng sao? Cũng không thân quen gì mình, vì sao lại muốn gặp ta?” Sau khị nhận thiệp Lục Thất lẩm bẩm một hồi, hắn biết rằng hữu tướng Hàn đại nhân là tam triều nguyên lão, được gọi là nhân già mà thành tinh. Lý Quốc Chủ là một văn hoa nhân vật lớn lên trong phú quý, cho nên rất nhiều chuyện sẽ không nhìn thấu. Còn Hàn đại nhân trải qua nhân sinh lên xuống tuyệt đối sẽ hiểu rõ khả năng.

Lục Thất do dự thật lâu sau, rốt cục vẫn phải lựa chọn gặp Hữu tướng, nếu hắn không gặp, sẽ khiến người khác chỉ trích lên án, Hữu tướng là trọng thần có uy danh bậc cao, có thể được mời, đối với thanh danh của Lục Thất sẽ có ích lớn, tuy nhiên Lục Thất lại lo lắng, lão nhân gia bệnh nặng, có thể sắp dặt Hồng Môn Yến hay không.

Tiểu Phức dường như biết hiểu rõ lo lắng của Lục Thất, chủ động đi cùng Lục Thất tới tướng phủ, chỉ sau giờ ngọ là đã tới phủ Hàn tướng. Bởi vì Ngô Thành quận chúa cũng đi, nên con trai và phu nhân Hàn tướng gia đều ra nghênh tiếp. Vừa bước vào cửa, Tiểu Phức liền được mời tới hậu trạch gặp lão phu nhân.

Lục Thất vào phòng khách của con trai Hàn tướng gia, ngồi vào một chỗ nhỏ, chờ Hàn tướng gia cho gọi. Lục Thất biết, Hàn tướng gia tổng cộng có 4 đứa con trai. Nhưng cả bốn đều không một ai giữ chức vị trong triều. Tiếp đón hắn là đứa con cả tuổi gần năm mươi, đã từng làm qua Binh bộ lang trung, còn những đứa khác này chỉ có huân quan tại thân. Có thể Hàn tướng gia là biết rất rõ hạn chế này, hơn hết ở phương diện vơ vét của cải, Hàn tướng gia cũng là không thể ngoại lệ. Hàn gia phú quý, ở Giang Ninh cũng là có tiếng.

Đứa con Hàn tướng gia vừa đi thì có tỳ nữ dâng trà lên, nhưng Lục Thất không uống, hé nửa mắt, ngồi đợi thần tình lạnh nhạt. Kì thực hắn đang linh tính ngầm nhìn trộm xung quanh, kết quả là hắn phát hiện trong sảnh có ám khí, phía sau hắn là một bộ tranh sơn thủy, mặt sau bức tranh không ngờ là hai hàng nỏ quân cao thấp, chỉ cần có người phát động ra cơ quan, hai hàng tên nỏ có thể bắn tới sau chỗ người ngồi, tính toán với cự ly rất gần làm người ngồi không kịp đề phòng.
Hàn tướng gia là một vị văn nhân, không ngờ ở trong nhà cũng bố trí cạm bẫy giết người, nếu nói ra ngoài, chỉ sợ là không ai tin. Lục Thất ngồi đợi chốc lát, chợt tự nhiên đứng dậy xem xét trong sảnh, hơn nữa nhìn chăm chú bức họa sơn thủy kia.
Một lát sau, con trai Hàn tướng gia bước vào, mỉm cười nói:

- Lục Tướng quân, gia phụ cho mời.

Lục Thất gật đầu, chợt chỉ vào bức tranh sơn thủy, hỏi:
- Tranh này đẹp lắm, có thể tặng ta không?

Sắc mặt con trai Hàn tướng gia biến đổi, liền mỉm cười nói:
- Tranh này là gia phụ rất yêu thích, nên không thể tặng đi.
Lục Thất gật đầu, nói:

- Không tặng là chuyện tốt, ta cũng là cảm thấy trong bức họa kia thế núi hiểm trở to lớn, dường như muốn khuynh đảo.
Sắc mặt con trai Hàn tướng gia không vui, lạnh nhạt nói:
- Lục Tướng quân chê cười rồi.

- Ồ, Hàn tướng gia bị bệnh, ta lại nói xằng bậy mạo phạm rồi, thật có lỗi."

Lục Thất vẻ mặt áy náy nói, đi ra phía ngoài, Hàn tướng gia nghi ngờ liếc mắt nhìn tranh sơn thủy một cái rồi mới đi ra.
Đi qua sân, Lục Thất được dẫn tới trước một tòa cư các, con trai Hàn tướng gia mời Lục Thất chờ một chút, vào thông báo.
Lục Thất kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt thản nhiên nhìn lên trời, luận địa vị và kinh nghiệm hắn kém Hàn tướng gia kém thật nhiều. Thông thường mà nói, hắn hẳn là có thái bộ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), nhưng trên thực tế, hắn chịu tới gặp hàn tướng quân đã thật là nể tình rồi, tướng gia thì đã làm sao, đối mặt đại quân đột kích thì khác dân thường có bao nhiêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play