Lục Thất cười khổ nói:
- Ca ca càu nhàu cũng vô dụng, ta không có cách nào giúp ca ca đến Tây bộ được.

- Sao không có biện pháp chứ, ta có thể không làm quan nữa, giải giáp làm dân thường.
Vương Bình nhếch mày nói, rõ ràng là đã không chịu nổi cuộc sống ở kinh thành rồi.

- Đừng nói nhảm, với tình thế bây giờ mà đi thỉnh cầu giải giáp sẽ bị xem là phản nghịch đấy.
Chu Vũ phản bác.

- Lão Chu, vậy ngươi có cách giải quyết nào không?
Vương Bình căm phẫn nói.

- Ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục thế này thôi.
Chu Vũ lắc đầu nói.

Lục Thất cười cười, nói:
- Chúng ta uống rượu trước đi, uống thỏa thuê rồi biết đâu sẽ có biện pháp.

- Hắc, lời này xuôi tai.
Vương Bình vui vẻ cười nói.

Sau giờ ngọ, một đám chiến hữu đã ăn uống no say rời khỏi thị trấn. Lục Thất, Chu Vũ và Vương Bình đi ở phía trước, Lục Thất cười hỏi:
- Hai vị ca ca thật sự muốn rời nơi này ư?

- Đương nhiên là thật, đệ có cách à?
Vương Bình trợn mắt nói.

Lục Thất quay đầu nhìn Chu Vũ, nói:
- Chu đại ca, nếu trong quân vẫn thiếu thốn quân hưởng quân lương, huynh hãy cầu Vạn Bân cùng dâng thư, thỉnh cầu đi Ninh Quốc quân giải quyết ngay tại chỗ vấn đề quân lương và quân hưởng.

Chu Vũ ngẩn ra, nói:
- Ta làm như vậy, đối với đệ sẽ không tốt đâu.

- Không sao, ca ca cứ dâng thư đi.
Lục Thất mỉm cười trả lời.

Hiện tại hắn chính là muốn biểu hiện ra vẻ không sợ cường thế. Lý quốc chủ là một người quen thói chèn ép kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, năm vạn trú quân đóng ở Hấp Châu đã trở thành điểm yếu khiến Lý quốc chủ e sợ kiêng kị, Lý quốc chủ sẽ cố kị năm vạn quân tạo phản, Đường quốc bây giờ chịu không được đả kích phản loạn.

Chu Vũ gật đầu, bỗng nhẹ giọng nói:
- Huynh đệ, phong thư hứa hẹn đệ đưa cho Vạn Bân, trên đường đến Giang Ninh ta đã lấy đi rồi.

Lục Thất ngây ra nhìn Chu Vũ, Chu Vũ bình thản nói:
- Huynh đệ muốn lung lạc Vạn Bân, thật sự là thất sách. Vạn Bân là cận vệ của Lý quốc chủ, rất khó thu mua.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Cám ơn ca ca.

Chu Vũ cười nhẹ gật đầu, Lục Thất từng cho Vạn Bân một bản công văn viết tay ‘Hổ Khâu ngậm kiếm, ý làm Soái’, khi đó Vạn Bân ở Thường Châu, cho nên Lục Thất có tâm lung lạc. Bây giờ Vạn Bân đã trở về Giang Ninh, nó lại trở thành một tai họa ngầm bị mật báo, một khi thư của Lục Thất bị Lý quốc chủ nhìn thấy, có lẽ sẽ kích thích Lý quốc chủ sinh ra sát tâm mà làm liều.

- Huynh đệ, nữ nhân của ta ở trong thành Giang Ninh có thai rồi, cũng sắp sinh, nếu là con trai, làm nghĩa tử của đệ có được hay không? Nếu là con gái, chúng ta liền kết thành thân gia đi.
Vương Bình ở bên bỗng nhiên nói.

Lục Thất sửng sốt, nhanh chóng cười nói:
- Ca ca xem thế này có được không, thị thiếp của ta ở Giang Ninh là Tiểu Mai cũng sắp sinh rồi, nếu là con trai thì cùng ca ca kết thân gia, nếu con của ca ca là con trai, thì ta nhận làm nghĩa tử.

- Tốt lắm, huynh đệ thật sảng khoái.
Vương Bình sung sướng nói.

Lục Thất cười, quay đầu nói:
- Chu đại ca, chúng ta cũng kết thân gia đi.

Chu Vũ lắc đầu, nói:
- Ta biết cùng huynh đệ kết thân là chuyện tốt, nhưng ta không thích ước thúc hôn sự của con cái.

Lục Thất nghe xong gật đầu, lại nói:
- Có thân là chuyện tốt, về sau ca ca lựa chọn một đứa con trai dập đầu với ta cho ta nhận làm nghĩa tử đi.

Chu Vũ ngẩn ra, gật đầu nói:
- Cảm tạ.

- Lão Chu, ngươi còn phải cảm tạ ta đấy.
Vương Bình chợt tiếp lời.

- Tạ cái đầu ngươi, cái đồ vô lại.
Chu Vũ tức giận nói.

- Hừ, lúc này không tranh thủ dựa dẫm, về sau không còn cơ hội đâu. Sau này Vương Bình ta chính là Tửu Trì công, thế nào cũng phải tranh giành cái danh hiệu cho đứa con chớ, nữ nhân trong thành là Lục huynh đệ thành toàn cho ta đấy, Vương Bình ta không hồ đồ.
Vương Bình không chút che đậy nói.

Lục Thất nghe xong cười, Chu Vũ cũng gật đầu, nói:
- Có đôi khi hắn so với ta còn thông suốt hơn.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử nhiều năm, về sau vẫn sẽ là huynh đệ kề vai sát cánh.

- Hảo tiểu tử, có lời này của đệ, ta và lão Chu có giao mạng cho đệ cũng không tiếc.
Vương Bình vươn cánh tay phải ôm lấy đầu vai Lục Thất, có chút kích động nói.

Chu Vũ cũng lặng lẽ gật đầu. Lục Thất giơ tay tới trước mặt y, Chu Vũ cười, đưa tay vỗ một cái, trong tiếng vang hứa hẹn tình nghĩa chiến hữu. Trước kia mỗi khi bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ, hoặc là khi được trở về an toàn, đều sẽ vỗ tay nhau, đó là một thói quen qua nhiều năm lắng đọng thành tình nghĩa.

- Chu đại ca, nếu Lý quốc chủ không đồng ý, huynh và Vương đại ca tìm cơ hội rời khỏi nơi này đi, tới Tấn quốc làm Chủ soái một vạn quân, ngày sau lại từng bước một thăng quan tiến chức.
Lục Thất nói.

Chu Vũ gật đầu, Vương Bình đột nhiên nói:
- Ta không làm Chủ soái, làm Đô Úy đi theo lão Chu là được.

Lục Thất cười, nhìn Chu Vũ nói:
- Chu đại ca, nếu như vài năm sau Tấn quốc được ổn định, ta có ý định theo đường biển tập kích quấy rối vùng duyên hải của Chu quốc, khi đó Chu đại ca có thể làm Thống soái chứ?

Chu Vũ ngẩn ra, nói:
- Huynh đệ muốn cho ta làm Thống soái thủy quân ư?

- Thủy quân cũng chia thành thuyền quân và chiến quân, trong một chi thủy quân viễn chinh thì chiến quân chiến đấu trên đất liền chiếm đa số.
Lục Thất đáp lại.

Chu Vũ gật đầu, nói:
- Đệ yên tâm, ta sẽ trù tính chiến sự tập kích trên biển, mấy năm thời gian đủ để ta chuẩn bị kế sách.

Lục Thất yên lòng gật đầu, thắng lợi trong chiến tranh phần lớn là quyết định bởi chuẩn bị chiến tranh đấy, chuẩn bị quân lực cho chiến tranh, chuẩn bị quân nhu cho chiến tranh, chuẩn bị quân lược cho chiến tranh. Nhất là chuẩn bị quân lược cho chiến tranh giữ vai trò rất trọng yếu, xuất kích hải chiến, trên phương diện chuẩn bị chiến tranh lại càng khó khăn.

*****

Lục Thất về tới phủ Quận chúa ở Giang Ninh, lúc về đến nhà đã là hoàng hôn. Gặp Tiểu Phức mới biết tin Lý quốc chủ đưa đến chỉ dụ, lệnh Lục Thất ngày mai tiến kiến. Lục Thất nghe xong không có bất ngờ, Lý quốc chủ nhất định sẽ gặp hắn.

Ngoài ra huynh trưởng của Lục Thất và bình thê cũng đến nhà gặp mặt. Chính thê của Lục Thiên Hoa là Chu Nguyệt Nhi, theo lệnh của Lục mẫu, đã mang theo thị thiếp trong phòng đang mang bầu đến Tô Châu định cư, còn bình thê Đỗ Lan Nhi thì đến Giang Ninh. Huynh đệ gặp lại, cùng nhau dùng bữa cơm tối, sau đó nói lời tạm biệt.

Sáng ngày thứ hai, Lục Thất mặc y phục của quan văn ngũ phẩm, chính là quan phục khi còn làm Thái Thường Thừa, tuy rằng chức quan không còn, nhưng Lục Thất vẫn là Ngô Thành quận mã, cho nên mặc vào phục trang của quan văn ngũ phẩm cũng hợp quy.

Đến ngoài Hoàng cung, rất thuận lợi tiến vào Hoàng cung, trực tiếp được Thái giám chờ đón dẫn đi tiến kiến Lý quốc chủ. Lúc này, Lục Thất được dẫn tới Thính Vũ Hiên.

Thái giám đứng ở ngoài cửa cung sau khi bẩm báo, quay đầu lại mời Lục Thất tiến vào. Lục Thất cất bước lên bậc thang, đi vào hiên các, thấy ở trong hiên có sáu người, Lý quốc chủ ngồi ở trên tháp, đứng bên trái là Hạ đại nhân trắng mập, hơi cách xa về phía bên phải có bốn thái giám đứng thẳng. Lục Thất liếc mắt một cái liền thấy rõ sắc mặt Lý quốc chủ tiều tụy trông thấy, hắn với vẻ mặt kính cẩn tiêu sái đi tới, cúi người quỳ xuống.

- Thần Lục Thiên Phong khấu kiến Bệ hạ.
Lục Thất cung kính khấu kiến.

- Lục khanh đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi.
Lý quốc chủ lạnh nhạt nói.

- Thần tạ ơn ban ngồi.
Lục Thất đứng dậy, ngồi ở trên ghế thái giám đưa đến.

Lý quốc chủ nhìn Lục Thất, bình thản nói:
- Năm vạn quân Lục khanh thống lĩnh ở Hấp Châu bây giờ đã ổn định hay chưa?

- Hồi Bệ hạ, thần còn đang áp chế, chủ yếu là thần có chút tiền tích góp, có thể chống đỡ quân hưởng và quân lương, hơn nữa cũng lung lạc quân tâm bằng cách cho các tướng sĩ luân phiên được đi thả lỏng một chút, cho nên số người chạy trốn không nhiều lắm.
Lục Thất cung kính trả lời.

- Ồ, khanh có thể áp chế là tốt rồi, hiện giờ Đường quốc đã mất Thường Châu và Tây bộ, nguyên khí đại thương.
Lý quốc chủ lạnh nhạt nói.

- Bệ hạ, biến ở Tây bộ có thể là sự bùng nổ của tai họa ngầm do tệ nạn kéo dài nhiều năm tích lũy. Bây giờ tuy rằng đã mất Tây bộ, nhưng cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho triều đình.
Lục Thất đáp lại.

- Không ngờ Lục khanh sẽ cho là như vậy?
Lý quốc chủ lạnh nhạt nói.

- Lời nói của thần là phát từ tâm. Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách của Đường quốc là mau chóng giải quyết nan đề nuôi quân.
Lục Thất cung kính nói.

- Nuôi quân khó khăn, Lục khanh có cách giải quyết nào hay không?
Lý quốc chủ lạnh nhạt nói.

- Thần có ý tưởng. Khi ở Hấp Châu thần từng suy nghĩ, Hấp Châu có sản lượng trà rất lớn, ta có thể cùng trao đổi với thương nhân Tấn quốc, dùng lá trá đổi lấy lương thực và muối, như vậy là đủ để nuôi năm vạn quân lực.
Lục Thất thẳng thắn nói.

Lý quốc chủ chau mày, nói:
- Lục khanh và Tấn quốc rất thân cận à?

- Bệ hạ, Tấn quốc hôm nay là nước phụ thuộc Đường quốc, thần đã hộ tống Vân Khê quận chúa đi hòa thân, Tấn vương đối với việc hòa thân rất vừa lòng và coi trọng, cho nên cũng rất trọng đãi thần.
Lục Thất đáp lại.

- Rất trọng đãi sao? Tấn quốc bây giờ thế lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ đến phiên trẫm phải xưng thần rồi đấy.
Lý quốc chủ lạnh nhạt nói.

- Bệ hạ quá lo lắng rồi, Tấn quốc dù sao cũng mới lập, trở thành nước phụ thuộc Đường quốc chưa lâu, cho nên ít nhất trong vòng ba bốn năm Tấn quốc không có khả năng tự hủy lời hứa xưng thần. Thần cho rằng Đường quốc cần phải nỗ lực tăng cường quân lực, để ứng phó với nguy cơ.
Lục Thất cung kính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play