Sau khi tới huyện Kỳ Môn trú đóng, Lục Thất cố ý mang ba vạn trú quân đi huyện Vụ Nguyên. Huyện Vụ Nguyên ở phía nam huyện Kỳ Môn, tiếp giáp huyện Khai Hóa Cù Châu, Cù Châu cũng là lãnh thổ thuộc Tấn quốc.
Tuy nhiên trước khi Lục Thất tới huyện Vụ Nguyên đóng quân, có sai người đi hỏi ý Thứ Sử Hấp Châu về việc dùng đại quân phòng ngự huyện Vụ Nguyên? Thứ Sử Hấp Châu có thể nói không cần hay sao, việc Ninh Quốc quân tới đóng giữ, kỳ thực Thứ Sử Hấp Châu không có đủ quyền can thiệp.
Huyện Vụ Nguyên có một con sông Vụ Thủy, cho nên việc đồng áng ở huyện Vụ Nguyên so với huyện Kỳ Môn tốt hơn nhiều, tuy nhiên huyện Vụ Nguyên là nơi chủ yếu sản xuất trà, đồng thời sản xuất một loại nghiên mực rất nổi danh gọi là Long Vĩ nghiễn (nghiên mực Đuôi Rồng), là bảo bối cung cấp cho người phú quý. Đường quốc trọng văn, càng làm tăng giá trị sang quý cho Long Vĩ nghiễn.
Đại quân của Lục Thất vừa mới tới huyện Vụ Nguyên trú đóng, Huyện lệnh Vụ Nguyên lập tức tặng một cái Long Vĩ nghiễn làm lễ vật lấy lòng, khi đó Lục Thất mới biết huyện Vụ Nguyên sản xuất ra vật phẩm gì. Thứ hắn quan tâm là lương thực, nhưng Huyện lệnh Vụ Nguyên khó xử nói cho hắn biết, huyện Vụ Nguyên chủ yếu sản xuất trà, không có khả năng cung cấp quân lương.
Lục Thất nghe vậy cũng không làm khó Huyện lệnh Vụ Nguyên, có sản xuất trà, vậy quân lương và quân hưởng không cần lo nữa, hắn có thể đem lá trà bán cho thương nhân Tấn quốc, đổi lấy bạc mua lương thực. Lúc này liền nói với Huyện lệnh Vụ Nguyên, hắn có thể phụ trách bán lá trà, một phần bạc thu được xem như Hấp Châu cấp dưỡng Ninh Quốc quân.
Huyện lệnh Vụ Nguyên nghe xong liền mừng rỡ, hiện giờ Tây bộ gặp thiên tai và chiến loạn, khiến cho lá trà huyện Vụ Nguyên bị ứ hàng nghiêm trọng, lá trà lại không thể dùng thay lương thực để no bụng, cho nên rất nhiều hộ dân thỉnh cầu sang năm đổi lại thành trồng cây lương thực. Đặc sản trà ở địa phương đổi thành lương thực, chính là phá sản.
Huyện lệnh Vụ Nguyên đi rồi, Lục Thất đem chuyện thu trà và giao dịch với Tấn quốc giao cho hai cận vệ đi xử lý, hắn khởi hành đi về hướng Tuyên Châu bái phỏng bản doanh Ninh Quốc quân, hắn cũng không biết bản doanh Ninh Quốc quân là do ai đóng giữ.
Hai ngày sau, Lục Thất đã tới bản doanh Ninh Quốc quân, hiện giờ Ninh Quốc quân đã bị rút đi hơn phân nửa số quân lực, trong đó có bốn vạn trú quân đã đi huyện Kim Đàn. Nhưng ở phía nam Trường Đãng hồ huyện Kim Đàn vốn đã có hai vạn Ninh Quốc quân đóng quân, bốn vạn Ninh Quốc quân bây giờ ở huyện Kim Đàn không biết có còn mang danh Ninh Quốc quân nữa hay không.
Vừa đến đại doanh của Tiết Độ Sứ Ninh Quốc quân, cảm giác đầu tiên của Lục Thất chính là không khí trong doanh rất lạnh lẽo. Tướng sĩ Ninh Quốc giữ cổng doanh xem công văn nhậm chức của Lục Thất mới giật mình nhận ra Lục Thất, trong Ninh Quốc quân không ai không biết đến tên tuổi của Lục Thất, nhưng số người từng gặp qua Lục Thất rất ít.
Tướng thủ môn đi vào bẩm báo, Lục Thất hỏi thăm tướng sĩ thủ vệ, kết quả khiến hắn vô cùng sửng sốt chính là Dương Côn không còn ở Ninh Quốc quân, đã bị Lý quốc chủ điều đi nhậm chức Binh bộ Thị lang. Hiện giờ Tiết Độ Phó Sứ Ninh Quốc quân mới nhậm chức tên là Lý Nham, vốn là Trung Lang Tướng của Hữu Vũ Lâm Vệ thuộc Kinh thành. Còn Tư Mã hành quân của Ninh Quốc Tiết Độ Sứ quân đã thống soái bốn vạn Ninh Quốc quân đi huyện Kim Đàn, quy vào dưới quyền quản chế của Anh Vương và Hoàng Phủ Kế Huân.
Lý Nham? Lục Thất không biết người này. Lục Thất cảm thấy có chút mất mát khi biết Dương Côn không còn ở Ninh Quốc quân, hắn vốn định trông cậy vào Dương Côn giúp hắn ở mặt ngoài thống lĩnh năm vạn quân, còn hắn thì dựa vào sự che đậy chạy đi Tô Châu xem tình hình. Giờ không có Dương Côn che giấu cho mình, nếu có người tới huyện Vụ Nguyên tìm hắn lại không gặp được hắn, sẽ dễ dàng đưa tới nghi ngờ.
- Dù cho Tấn quốc cầm giữ trăm vạn quân, cũng sẽ không tùy tiện tiến công Đường quốc, nhược điểm của Tấn quốc là lòng người bất ổn, còn Đường quốc của chúng ta đã lập quốc mấy thập niên rồi, lòng người ổn định. Tuy rằng chúng ta mất đi Tây bộ, nhưng Tây bộ vốn cũng đã vì sự xâm lấn của Việt quốc mà ly tâm với triều đình. Lục Thất bình thản giải thích, một mực tỏ thái độ ủng hộ Đường quốc.
Đội trưởng im lặng gật đầu, rõ ràng không tán đồng với lời nói của Lục Thất, thái độ đó Lục Thất há có thể không hiểu. Hiện giờ Đường quốc liên tiếp bị chiến bại đả kích, hơn nữa những quyết định sai lầm của Lý quốc chủ trên phương diện quân sự đã làm suy yếu nghiêm trọng lòng tin tưởng cùa người dân Đường quốc. Đối với một quốc gia điều đáng sợ nhất chính là lòng người thất vọng.
- Thế nào? Ngươi cảm thấy lời ta nói không đúng sao? Lục Thất bình thản hỏi.
Đội trưởng cả kinh nhìn Lục Thất, thấy ánh mắt Lục Thất ôn hòa, gã hơi do dự rồi hạ giọng nói: - Đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ vô lễ. Theo đại nhân, nếu Tấn quốc hoặc Y Cẩm quân của Việt quốc tiến công đến đây, chúng ta có thể ngăn cản hay không? Bây giờ ở trong này phòng thủ chỉ có hai vạn quân mà thôi.
Lục Thất im lặng, một lát sau mới nói: - Lời ngươi nói là sự thật, nhưng là lời không nên nói ra, bổn tướng coi như chưa từng nghe qua.
- Vâng, tạ ơn đại nhân. Đội trưởng lo sợ không yên cúi đầu chào theo nghi thức quân đội đáp lại.
Chờ thêm một lúc lâu sau, Lục Thất trông thấy từ trong đại doanh có một đám tướng sĩ đi tới, người đi đầu mặc kim giáp, dường như là Tiết Độ Phó Sứ tự mình ra nghênh đón Lục Thất.
Tới cửa doanh, tướng soái ra nghênh đón mỉm cười nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất cũng đã thấy rõ người tới, là một nhân vật uy vũ tuổi chừng bốn mươi, mày kiếm mắt hổ, dáng người khôi ngô, cao ngất, thấy rõ là một quân nhân mạnh mẽ.