Buổi sáng hôm sau, Lục Thất rời Vọng Giang Bảo đến huyện Thạch Đại thăm Tiêu phủ. Hắn cần nói chuyện với Tiêu phủ, hơn nữa cũng là lúc ban thưởng cho Tiêu phủ rồi.
Tiêu phủ mở rộng cửa khi Lục Thất đến, Trấn Giang Hầu tự mình ra nghênh đón, ông trịnh trọng đón Lục Thất vào phủ. Lục Thất cũng không tỏ ra tự cao tự đại, cũng thi lễ lại, khiêm nhường bước vào. Nhưng sau khi bước vào cửa phòng, Trấn Giang Hầu lại có ý lùi sau nửa bước, biểu hiện này rõ ràng là tôn sùng Lục Thất làm chủ thượng.
Tất nhiên Lục Thất cũng không thể khách khí mãi, hắn ung dung bước vào trong phòng khách. Sau khi vào phòng khách, Trấn Giang Hầu mời Lục Thất ngồi ở vị trí của chủ, còn ông sau khi cáo lễ mới ngồi ở vị trí của khách, hơn nữa trong phòng chỉ có Lục Thất và Trấn Giang Hầu.
Lục Thất mỉm cười nhìn Trấn Giang Hầu, bình thản nói: - Ông là trưởng bối, nhưng ta đã là Tấn Vương, chúng ta có gì cứ nói thẳng nhé!
Trấn Giang Hầu gật đầu, nói: - Thuộc hạ cũng muốn nói thẳng!
Lục Thất gật đầu, nói: - Tiêu thị ủng hộ ta, ta cũng không nói đến công trạng gì quá lớn, công cao lấn chủ cũng không phải là chuyện tốt. Ông có thể đưa ra điều kiện quy thuộc Tấn quốc, nếu ta cảm thấy được thì sẽ đồng ý với ông, một khi chúng ta hỗ trợ lẫn nhau thì sau này sẽ không còn gì nghi kỵ nữa.
Trấn Giang Hầu gật đầu, nói: - Chủ thượng thẳng thắn phóng khoáng, thần rất thích. Nếu như chủ thượng đã nói vậy thì thần xin nói thẳng. Gia quyến của thần quy thuộc Tấn quốc, nguyện ủng hộ chủ thượng trả ruộng cho dân. Tất cả những thứ khác của Tiêu thị đều hy vọng không bị mất đi, ví dụ như tài sản buôn bán, địa vị huân quý.
Lục Thất gật đầu, nói: - Có thể có được tài sản buôn bán nhưng chỉ có thể kinh doanh theo pháp luật, không có đặc quyền miễn thuế, cũng không được cậy quyền lộng hành.
- Đó là điều đương nhiên ạ! Tiêu thị buôn bán sẽ không hống hách mà sẽ nộp thuế buôn bán theo pháp luật. Trấn Giang Hầu đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói: - Ông muốn địa vị huân quý như nào?
- Thuộc hạ nghĩ, địa vị huân quý, dù thế nào cũng cao hơn phong hầu nên thuộc hạ muốn xin được làm quốc công. Ngoài ra thêm hai lần phong hầu, phong cho hai người khác nữa. Trấn Giang Hầu trả lời thẳng.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: - Ta phong ông làm Quận Vương được không?
Trấn Giang Hầu ngẩn ra, đáp lại: - Quốc công và địa vị huân quý của Quận Vương tương đương nhau. Nhưng phong vương sẽ tồn tại kiêng kị, thuộc hạ thật sự không dám nhận.
Lục Thất mỉm cười, nói: - Nếu là muốn tạo phản, cho dù là quốc công thì vẫn sẽ tạo phản như vậy. Ta phong ông làm Quận Vương cũng không phải để ông lập quốc mưu phản gì, chỉ là muốn cho Tiêu thị địa vị cao quý hơn mà thôi.
Trấn Giang Hầu đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Thất quỳ xuống, cung kính thi lễ nói: - Thần Tiêu Tri Đức tạ ơn chủ thượng ban thưởng!
- Được rồi! Hãy đứng lên về chỗ nói chuyện đi! Lục Thất ôn hòa nói.
Trấn Giang Hầu cung kính nghe theo, ông đứng lên ngồi lại vị trí của mình. Lục Thất nhìn ông, cười nói: - Phong ông làm Quận Vương, ban thưởng ông khai phủ, Vương phủ có ba nghìn huân vệ, cho phép Trấn Giang Hầu làm phủ hầu. Phong hầu hai nhà khác của Tiêu thị cũng thuộc phủ hầu thế tập. Cái gọi là phủ hầu, chính là ban thưởng chỉ có địa vị cao quý, có thể chia sẻ quyền lực và những bổng lộc mà ông nhận được.
Trấn Giang Hầu ngẩn ra rồi gật đầu, nói: - Thần hiểu rồi!
Lục Thất khẽ cười, hỏi: - Ông muốn danh hiệu gì?
- Danh hiệu phải là do chủ thượng ban thưởng chứ ạ! Trấn Giang Hầu cung kính nói.
Lục Thất mỉm cười, nói: - Ta muốn để ông tự nguyện nói ra. Ông nói đi, chọn một địa danh cũng được.
Trấn Giang Hầu gật đầu, suy nghĩ một chút nói: - Mộ của tổ tiên thần ở huyện Thạch Đại nên không muốn chọn nơi khác. Nhưng thần biết huyện Thạch Đại cũng là đất của tổ tiên chủ thượng nên thần không dám mạo phạm, thần chỉ xin lấy tên Thái Bình.
Lục Thất nghe xong im lặng, một lát sau lắc đầu nói: - Đất tổ tiên, quân thần cùng có là chuyện bình thường. Trì Châu là đất tổ tiên của ông, vậy phong ông hai chữ “Quý Trì” được không?
Trấn Giang Hầu vội đứng dậy, Lục Thất đưa tay ngăn, nói: - Đừng cảm tạ vội! Ông hãy đi hỏi lão phu nhân chuyện có liên quan đến phủ Quận Vương đi!
Trấn Giang Hầu ngẩn ra, sau đó cung kính nói: - Vâng! Thần tạ ơn chủ thượng khoan dung!
Nhìn Trấn Giang Hầu rời đi, Lục Thất dựa vào sau nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Tiêu thị là thế tộc mà hắn nhất định phải dựa dẫm, vì vậy hắn nhất định phải ban thưởng cho Tiêu thị hậu hĩnh một chút. Như thế có thể trấn an Tiêu thị và cũng có thể để lại danh tiếng là hắn hậu đãi công thần.
Mặc dù Đường quốc liên tiếp gặp phải tổn thất, mất đi rất nhiều quân lực và lãnh thổ nhưng dù sao cũng lập quốc được mấy chục năm rồi, có căn cơ truyền thống rất mạnh. Hiện giờ Tấn quốc có lãnh thổ rộng lớn giống như rắn nuốt voi, thật sự cần thời gian lập nên căn cơ thống trị ổn định. Vì vậy Lục Thất tình nguyện cho Ngụy quốc thành lập, tình nguyện để Đường quốc tồn tại tiếp.
Lục Thất nghĩ, tốt nhất hắn không nên dẫn binh tiêu diệt Đường quốc. Vì hắn dẫn binh tiêu diệt Đường quốc sẽ mang tiếng xấu là giết vua, như vậy sẽ để lại tiếng xấu cho việc thống trị và kế thừa Tấn quốc sau này. Hắn có thể giết vua soán ngôi, như vậy sau này đại soái nắm binh quyền của Tấn quốc cũng có thể noi gương tạo phản, đầu đọc lòng quân.
Vì vậy, thủ đoạn diệt Đường quốc tốt nhất là để Đường quốc chủ động đầu hàng. Giống như Dương Ngô trước đây, bị Thái Tổ Đường Quốc cướp ngai vàng, sau khi thay thế, nghe nói đã bị cả nước chỉ trích. Còn nếu muốn ‘hòa bình’ để Đường quốc đầu hàng, như vậy sẽ đắc tội với Tiêu thị và rất nhiều thế lực Đường quốc, cuối cùng chủ Đường quốc mất quyền lực chỉ còn cách chủ động đầu hàng.
Tuy nhiên Lục Thất cũng không lạc quan như vậy. Đường quốc vẫn luôn không khống chế được tây bộ, vì vậy mất đi tây bộ cũng là điều bình thường. Việc Đường quốc muốn lấy lãnh thổ phía đông Trì Châu, lòng quân và quân lực đều ủng hộ Đường quốc.
Sau nửa canh giờ, Trấn Giang Hầu quay về. Sau khi bái kiến Lục Thất, ông cung kính nói: - Chủ thượng! Gia mẫu nói rất thích Linh Tú của Cửu Hoa, có thể phong là Cửu Hoa được không ạ?
Lục Thất nghe xong ngẩn ra, phong là Cửu Hoa? Lão phu nhân của Tiêu thị cũng tàn nhẫn quá. Hắn nghĩ một chút, gật đầu nói: - Được! Sau này núi Cửu Hoa sẽ là đất của Tiêu thị, nhưng không được cấm mọi người lên núi thăm quan.
- Thần khấu đầu tạ ơn chủ thượng! Trấn Giang Hầu cung kính quỳ xuống đất tạ ơn.
Lục Thất bảo Trấn Giang Hầu đứng dậy, ngồi vào chỗ, sau đó hỏi: - Thúc phụ biết được chuyện của Tấn quốc đến mức nào?
Trấn Giang Hầu ngẩn ra. Cách xưng hô thúc phụ của Lục Thất không hợp với quy tắc quân thần lắm. Ông thi lễ sửa đổi: - Chủ thượng nên gọi tên của thần hoặc là chức quan.
Lục Thất bình thản nói: - Nói chuyện riêng tư như này thì không sao! Duyên phận giữa ta và Tam tiểu thư của Tiêu phủ, chắc thúc phụ cũng biết rồi.
Trấn Giang Hầu gật đầu, nói: - Thần có biết!
- Thúc phụ có cách nào diệt trừ Hình thái giám không? Lục Thất hỏi.
Trấn Giang Hầu ngẩn ra rồi đáp lại: - Chắc là rất khó! Hình thái giám đó vốn là người luyện võ. Người của Tiêu thị ở trong cung giết không nổi, cơ hội ở bên ngoài cũng rất ít.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi: - Lần này Vũ Văn thị làm phản ở Nam Xương Phủ, ta không nhìn thấy người của Vinh thị, không biết có phải là Vinh quốc công tháo chạy rồi không? Ta khi còn Nam Xương Phủ có gặp Vinh quốc công một lần.
- Vinh quốc công không tháo chạy mà đã đầu hàng Vũ Văn thị rồi ạ! Nhưng với hiểu biết của thần về Vinh quốc công thì có lẽ sẽ không phải thật lòng muốn đầu hàng Vũ Văn thị đâu. Trấn Giang Hầu đáp lại.
Lục Thất gật đầu. Hắn lo lắng Vinh quốc công sẽ tiết lộ mọi chuyện, nhưng khả năng Vinh quốc công bán đứng hắn là không lớn, giữ bí mật của những chuyện hồ đồ, sau này Vinh thị mới có thể không đến mức phải treo cổ.
- Chủ thượng! Thần cảm thấy chắc hẳn Vinh quốc công cố ý ở lại Nam Xương Phủ, nếu không Lâm Nhân Triệu có thể trốn chạy, Vinh quốc công không thể phản ứng chậm hơn Lâm Nhân Triệu được. Trấn Giang Hầu nói thêm.
Lục Thất gật đầu, nói: - Vũ Văn thị tạo phản lập quốc, trong triều đình Đường quốc sẽ có rất nhiều quan lại bị bắt đây.
- Đó là điều chắc chắn ạ! Vinh thị cũng sẽ bị liên lụy. Giọng điệu của Trấn Giang Hầu có chút thương cảm.
Lục Thất gật đầu, hỏi: - Thúc phụ hiểu được bao nhiêu về Tấn quốc?
- Thần biết chủ thượng đánh bại được mười lăm vạn quân tinh nhuệ Sở quốc ở Hành Châu, mà trước đó chủ thượng đã chiếm được Kinh Châu. Hiện giờ Ngụy quốc có thể thành lập, chắc là điều chủ thượng hy vọng. Trấn Giang Hầu đáp.
Lục Thất gật đầu, nói: - Tấn quốc phất lên quá nhanh, hiện giờ triều đình thành lập chưa được kiện toàn, đất chiếm được đều dựa vào quân doanh, như vậy rất dễ dẫn đến hỗn loạn và tạo phản. Vì vậy nhiệm vụ cấp bách hiện nay của Tấn quốc là chia rẽ quân quyền, không được để ở địa phương hình thành cục diện chia cắt quân quyền.
Trấn Giang Hầu gật đầu, nói: - Những lời chủ thượng nói, thật sự là nguy hiểm của Tấn quốc. Quân tướng đảm nhiệm quân quyền ở địa phương, dễ dàng hình thành thế phản loạn.
- Vì vậy, ta cần nhiều quan văn, tướng sĩ tài năng của Đường quốc đến Tấn quốc làm quan. Lục Thất bình thản nói.
- Chủ thượng yên tâm, Tiêu thị đã chuẩn bị mời được các tướng sĩ có tài rồi, có hơn bốn trăm vị, những người đó đến Tấn quốc thì có thể tiến hành kiểm tra trước rồi mới đến nhậm chức. Hơn nữa thần có thể bảo đảm, những tướng sĩ đó đều mời với danh nghĩa của Tấn quốc. Thần cũng xin được nói thật, Tiêu thị không thể lộ liễu mang danh phản bội Đường quốc được. Trấn Giang Hầu thành khẩn đáp.
Lục Thất gật đầu, nói: - Thúc phụ yên tâm, chỉ cần không đề cập đến việc quân thì ta sẽ không nghi kỵ Tiêu thị đâu.
- Tạ ơn chủ thượng tín nhiệm, thần bảo đảm Tiêu thị sẽ biết kiềm chế! Trấn Giang Hầu thi lễ đáp lại.
Lục Thất nói thẳng ra điểm mấu chốt. Tiêu thị cũng thẳng thắn biểu lộ ra việc không đề cập đến việc quân, như vậy sẽ đạt được cơ sở và thành ý khi hợp tác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT