Lâm Nhân Triệu nghe Lục Thất nói xong thì mặt liền biến sắc, lạnh lùng lên tiếng: - Ngài đã nghe được những tin tức quái quỷ gì thế này?
- Chuyện cáo trạng ta được nghe từ một vị Kiêu Kỵ vệ trung lang tướng, ông ta rất không ưa Chu Lệnh Vân, nhưng ông ta lại không có cách gì để lên tiếng, còn chuyện dùng người thì là do quận chúa gửi thư nói. Quận chúa nói, bệ hạ hi vọng Tiết độ phó sứ Hưng Hóa quân lãnh đạo chiến trận tây bộ, kết quả là bị Hữu tướng đại nhân phản đối kịch liệt, Hữu tướng đại nhân cho rằng Tiết độ phó sứ của Hưng Hóa quân là một vị tướng quân tài trí bình thường, cực lực đề cử đại nhân, sau đó bệ hạ cũng gác lại chuyện của Hưng Hóa quân, nhưng vẫn khiến Hữu tướng đại nhân tức quá mà sinh bệnh. Trước đó thì Hữu tướng đại nhân ra sức phản đối việc phân hóa Hưng Hóa quân, ngài ấy khẳng định rằng tây bộ cần Hưng Hóa quân hùng mạnh, đồng thời phải nhanh chóng thu phục nơi đây. Lục Thất bình thản đáp lại.
- Ngài nói những điều này là có ý đồ gì vậy? Lâm Nhân Triệu hỏi lại.
- Chỉ là có ý muốn nhắc nhở đại nhân, sau khi chiến trận Tây bộ kết thúc, tốt nhất là ngài nên đi gặp Vương Văn Hòa đại nhân, nếu không thì ngài chỉ có thể đi gặp nhạc phụ của thuộc hạ. Lục Thất thản nhiên đáp lại, trong lời nói thể hiện rõ sự kiên quyết.
Lâm Nhân Triệu im lặng, một lúc sau, gật đầu nói: - Cảm ơn!
Lục Thất cười, hắn không phải có có ý tốt muốn giúp Lâm Nhân Triệu, chỉ là muốn phá tan cái ý nghĩ tranh công của ông ta. Dựa vào tính thiện chiến của lâm Nhân Triệu nếu như Sở quốc bị đánh bại thì lão ta đến 80% là sẽ dẫn quân đi đánh Tấn quốc. Lục Thất nhắc nhở ông ta, kiến công phải biết đủ, công huân quá nhiều sẽ chết.
Đã tới khu bắc thành, Lâm Nhân Triệu bắt đầu chủ trì việc xây doanh, phân chia quân sĩ. Lục Thất nhìn đám mộ binh của Nhiêu Châu mà thầm ngán ngẩm. Mộ Binh của Nhiêu Châu người nào người ấy thân thể gầy yếu, dễ dàng nhìn ra nguyên nhân gây ra tình trạng này chính là họ ăn không được no. Qua ánh mắt của họ, Lục Thất cảm nhận được sự phẫn nộ đang dâng trào trong những con người này, có vẻ đó là sự căm hận khi biết bản thân bị lừa.
Trong lúc phân quân, Lục Thất gọi một tên cận vệ đến để hỏi thăm, rồi sai người cận vệ này đến phủ của Vinh Quốc công lấy lương thực. Lục Thất đương nhiên là không thể nào đành lòng khi nhìn thấy quân sĩ của mình đến cái bụng cũng không được no, và trong tình hình trước mắt, giúp cho những binh lính này được ăn no chính là cách thức tốt nhất để hắn có được lòng quân.
Vừa nhìn thấy có người mang đến ba xe gạo thì ánh mắt của mộ binh Nhiêu Châu lập tức sáng lên, họ vui vẻ và sôi nổi hơn trong việc chấp nhận phân quân. Thuộc hạ của Quan Xung cũng bị điều đến, vừa nhìn thấy lương thực, ánh mắt của họ cũng sáng lên những tia hi vọng.
Quan Xung áy náy nhìn quân sĩ, rồi sai người đi nấu cháo. Từ khi y đến Nam Đô, nhất là khi lương thực hết, mỗi ngày y chỉ được húp ít cháo loãng cầm hơi, khiến y cực kỳ bất mãn, chỉ là Chu Lệnh Vân muốn đuổi y về, nhưng Lâm Nhân Triệu lại chỉ thị cho y ở lại đây, thế là dù y có muốn đi cũng không được.
Cơm vừa nấu xong, thoáng chốc có mấy vị tướng chạy đến xin cùng ăn với họ. Lục Thất đồng ý, để các tướng sĩ chia nhau thành từng nhóm luân phiên đi ăn. Các tướng sĩ phấn chấn xin phép chủ soái của họ, chủ soái nào dám không đáp ứng.
Lâm Nhân Triệu quay sang hỏi Lục Thất: - Ngài có giao dịch gì với Vinh gia vậy?
- Có, ta đã đồng ý với Vinh gia, phò trợ đại nhân tấn công Kinh quốc, ngoài ra có thể mua thêm mấy vạn thạch lương thực. Lục Thất đáp.
- Không phải là ngài mất đi quân điền ở Thường Châu rồi hay sao? Lâm Nhân Triệu hỏi tiếp.
- Thuộc hạ có thể mua lương thực của Quân hộ, nhưng số lượng đó có hạn, vẫn chưa thể báo cáo chuyện này lên triều đình. Bây giờ triều đình đang cung phụng Chu quốc. Lục Thất trả lời không ngần ngại.
Lâm Nhân Triệu gật đầu, quay đầu nhìn về hướng tây bắc, Lục Thất hỏi: - Lúc nào thì đại nhân định tấn công Kinh quốc?
- Bổn tướng quân đang đợi hồi âm của Vu tướng quân, tiết độ sứ Vũ Xương quân hiện tại chính là Vu Hoa tướng quân. Lâm Nhân Triệu thành thự trả lời, kế hoạch của ông ta – một bức tranh do lão tưởng tượng ra.
Lục Thất ngẩn người, nhưng vẫn bình thản nói tiếp: - Vu tướng quân vốn là thống soái của Ninh Quốc quân, là một người cầm quân có tầm nhìn xa trông rộng, ngài ấy có thể phò tá cho đại nhân.
Lâm Nhân Triệu lắc đầu mà than rằng: - Vu tướng quân có biết làm việc biến báo, chỉ có điều Tiết độ sứ Võ Xương quân cũng sẽ bị đổi, nếu như Vu tướng quân muốn làm càn, chỉ có thể nhốt vị Tiết độ phó sứ kia lại, ta lo lắng, Vu tướng quân không bằng lòng hợp tác.
Lục Thất bất ngờ lặng im, nếu như nhốt Tiết độ phó sứ thì như vậy không phải là vì ông ta làm càn liều lĩnh xuất quân mà chính là ông ta có ý định làm phản nước Đường. Vu tướng quân cứ cho là học được Dương Côn như chưa chắc đã đồng ý phản bội lại nước Đường.
- Ngoài việc phải đợi hồi âm của Vu tướng quân, còn phải cần quân Sở đi tấn công Cán Châu, vì vậy một khi hồi âm của Vu tướng quân đến, ngài sẽ thống lĩnh quân đội Tín Châu đóng quân, khả năng sẽ bất ngờ tấn công Tấn quốc. Lâm Nhân Triệu nói.
- Nếu thuộc hạ thống lĩnh quân đến Tín Châu thì bao lâu sau mới có thể rút quân về? Lục Thất bất an hỏi lại.
- Đợi tiếp, đợi đến khi quân Sở ở Hồng Châu tấn công Cán Châu, ta sẽ chia quân ra, quân Sở chắc chắn cũng sẽ chia quân ra. Hiện tại nếu Sở quốc cứ để cho Tấn quốc chiếm cứ Cán Châu trong một thời gian dài, thì quân lực của Tấn quốc ở Cán Châu sẽ ngày một lớn mạnh, lòng dân dần dần rồi cũng sẽ quy thuận.
Lâm Nhân Triệu đáp.
Lục Thất gật đầu và nói: - Dù sao thì thuộc hạ cũng cần một kỳ hạn cụ thể, nếu như quân Sở quốc không chịu chia quân, chúng ta cũng không chịu nổi đấy.
- Ngài nói không sai, chúng ta là đang lãng phí sức lực, muộn nhất chỉ có thể là kéo dài đến mùa xuân, mực nước của Đại Giang trước khi mùa xuân đến vẫn có thể là rất thấp, chúng ta sẽ nhân cơ hộ này tấn công. Lâm nhân Triệu bình thản đáp lại.
Lục Thất gật đầu, Lâm Nhân Triệu tiếp tục nói: - Ngài đến Tín Châu, không được tranh lợi thế với quân địch, một khi quân địch tập kích thì hãy lui về Hấp Châu, nếu như quân địch không tập kích thì ngài hãy đôn đốc binh linh tăng cường luyện tâp.
Lục Thất gật đầu mà rằng: - Vâng, thuộc hạ nhớ rõ!
- Ba ngày sau, ngài hãy thống lĩnh quân đến Tín Châu, sớm đi ngày nào sẽ tránh được sự ngăn cản của họ Chu ngày đó, cũng có thời gian để thể chỉnh lý quân đội ở bên ngoài. Ba vạn quân mà ngươi thống soái thực chất là những binh lính binh thường, căn bản là không có kinh nghiệm chinh chiến nhưng lúc nào cũng tự cao tự đại. Lâm Nhân Triệu bất đắc dĩ nói.
Lục Thất cười khẽ đáp lại: - Hóa ra đại nhân giao những vị tướng quân kém nhất cho thuộc hạ chỉnh đốn à.
Lâm Nhân Triệu cũng cười: - Cũng chỉ có ngài mới có được cái bản lĩnh đó, lúc ngài ở đại sảnh thị uy, sự tự tin của bọn họ đã bị ngài cướp mất rồi, đồng thời chuyện này đã tạo nên sự khinh thường của doanh tướng dành cho bọn họ. Bọn họ dù có căm hận ngài, nhưng cũng không có gan làm bừa, ngày tháng càng dài thì sẽ càng không có lợi cho uy tín của họ trong quân doanh.
Lục Thất cười cười, đột nhiên hỏi gấp: - Đại nhân, có một vị Vương Dũng đô úy, không biết người này đang ở trong doanh quân nào?
- Ở bên hữu kỳ quân đó, ta biết Vương Dũng là bạn bè của ngài cho nên đã sai người đi hỏi thăm, Vương Dũng nói không muốn ở cũng một chỗ với ngài, y nói rằng ngày trước khi ngài rời khỏi quân đội, cậu ta không để ý đến những mưu cầu của ngài nên bây giờ nếu hai người ở chung một chỗ, cậu ta sẽ rất xấu hổ. Lâm Nhân Triệu đáp.
Lục Thất gật đầu mà rằng: - Ngày trước khi còn ở trong quân đội, Vương Dũng đại ca đối với ta rất tốt, chỉ là hiện tại, ta đang là cấp trên của huynh ấy, nên huynh ấy cảm thấy không được thoải mái.
Lâm Nhân Tâm tán thành: - Sự tích của ngài, đúng là khiến người ta kinh ngạc, khiến cho những tướng sĩ lăn lộn, khổ sở trong thời gian dài khó có thể chấp nhận.
Lục Thất mỉm cười nói: - Những thứ thuộc hạ có được, là lấy mạng sống của thuộc hạ đổi lại, không biết phải trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh mới có thể giành được.
- À, trận chiến của ngài ở huyện Cú Dung đúng là rất nguy hiểm. Lâm Nhân Triệu nói.
- Trận chiến ở huyện Cú Dung đương nhiên là nguy hiểm, nhưng cuối cũng thì ta vẫn có thể điều khiển được, nhưng nếu nói là chuyện nguy hiểm nhất thì phải kể đến chuyện liên quan đến Quốc chủ bệ hạ. Quốc chủ bệ hạ không biết bao nhiêu lần muốn giết ta, nhưng ta đều có thể giải nguy nan thoát hiểm. Lục Thất cười nhạt đáp lại.
Sắc mặt của Lâm Nhân Triệu thay đổi khi nghe đến câu trả lời này: - Tại sao Bệ hạ lại muốn giết ngài?
- Bởi vì khi ta mới đến kinh thành đã trở thành doanh tướng của Ung Vương phủ, sau đó vô tình lại được Thái tử điện hạ trọng dụng, được phong là Thiên Ngưu Vệ, chính vì vậy mà bệ hạ dăm lần bảy lượt muốn giết ta, bệ hạ luôn lo sợ nếu một ngày thái tử có được quân quyền, lo sợ Ung Vương có được sự ủng hộ của Thế gia sẽ ép Người soán vị. Hiện tại thì Ung Vương đã bị Bệ hạ cử đến Chu quốc, có thể nói là một đi không trở lại, còn Thái tử điện hạ thì cũng không khá hơn là bao, trong tay không có quyền lực gì cả, nhất cử nhất động đều có người giám sát. Lục Thất nói, cách hắn nói chuyện như kiểu hắn đang tâm sự với một người bạn thân lâu năm.
Lâm Nhân Triệu nghe xong thì liền im lặng, mãi sau mới lên tiếng: - Nghe nói Thái tử điện hạ đang ở trong Ninh Quốc quân.
- Đúng vậy, Thái tử đang ở đó, nhưng bây giờ thì chưa chắc, Chu quốc đã đề nghị bắt Thái tử làm con tim, nhưng Thái tử điện hạ ở trong Ninh Quốc quân nhất quyết không chịu đi đến Chu quốc còn bệ hạ lại đang đợi Thái tử dâng sớ cầu xin, nếu như Thái Tử điện hạ vẫn không chịu dâng sớ thì e rằng sớm muộn ngài ấy sẽ bị phế truất. Lục Thất bình thản nói tiếp.
Lâm Nhân Triệu khẽ lắc đầu và nói: - Chuyện của triều đình, chúng ta nói nhiều cũng vô ích.
Lục Thất cười nói: - Không bàn chuyện của triều đình vậy chúng ta bàn chuyện của Đông Ngô quân vậy. Nếu như nơi đây xuất đi ba vạn quân, vậy chẳng may Sở quốc quay lại tấn công thì chúng ta phải làm sao? Thuộc hạ cho rằng, chúng ta nên điều động Đông Ngô quân đến đây.
Lâm Nhân Triệu lắc đầu phản đối: - Đông Ngô quân có thánh chỉ của Bệ hạ, không quy thuộc tiết chế của Nam Đô Lưu thủ, nhưng chỉ có thể đóng trú thủ hộ ở Nhiêu Châu.
- Môi hở răng lạnh, quân lực Nam Đô nếu như bị diệt, Đông Ngô quân có thể bảo vệ được Nhiêu Châu sao? Lục Thất hỏi lại với giọng đầy châm chọc.
Lâm Nhân Triệu im lặng, Lục Thất cười khổ kêu lên: - Thuộc hạ hiểu được dụng ý của Bệ hạ, là Người sợ đại nhân có thể nắm được nhiều quân lực.
- Chớ có nói bậy! Lâm Nhân Triệu không hài lòng thốt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT