Lục Thất gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía biển, vài chục con thuyền lớn nhỏ đã tiếp cận bờ biển, hắn nhìn Lưu Đạo Minh nói:
- Lưu tướng quân, ngươi sau này sẽ thuộc về Bành Hồ quân được chứ?

Lưu Đạo Minh ngẩn ra, sau đó cung kính chào theo nghi thức quân đội nói:
- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.

Lục Thất gật đầu nói;
- Sau này Bành Hồ quân cũng xây dựng thành ba vạn quân, nơi đóng quân là Bành Hồ và dải đảo phía nam, cùng với Tuyền Châu và Chương Châu đều thuộc sở hữu của các tướng sĩ Bành Hồ quân, thân nhân họ có thể chuyển đến Tuyền Châu và Chương Châu, bổn vương sẽ cấp cho đất vườn, đất và nhà ở Phúc Châu sẽ định giá bán cho quan gia hoặc bà con.

- Tạ ơn chủ thượng ban ân.
Lưu Đạo Minh cung kính đáp.

- Đây là các tướng sĩ nên có.
Lục thất cười nhạt nói, Lưu Đạo Minh nghe xong ngẩn ra, có chút không quen cách nói của Lục Thất.

- Thống soái Bành Hồ quân tên Lý Thương, từng buôn bán, cho nên sẽ không bảo thủ gạt bỏ thủy quân kinh doanh, chờ y đến đây, ngươi cùng với một số quan tướng nguyện ý đi Bành Hồ quân trực tiếp đi tiếp nhận đi.
Lục Thất thản nhiên nói.

- Vâng, thuộc hạ đã hiểu, tạ ơn chủ thượng cân nhắc.
Lưu Đạo Minh cung kính đáp lại, sau đó đi hỏi xem có ai nguyện ý đi Bành Hồ quân.

Lục Thất xoay người đi về phía Cao Dương, các tướng quân thảo luận một chút quyết định Vân Tiêu quân lưu lại đảo Nam một năm, một năm sau đồng ý ở lại thì sẽ được nhận đất, không muốn ở lại thì có thể trở về Chương Châu.

Nửa giờ sau, Bành Hồ quân cho người đưa tin đến chứng thực, sau khi bái kiến Lục Thất và nhìn thấy Vân Tiêu quân mới yên tâm quay về truyền tin. Nửa giờ sau, Lý Thương mang theo quan tướng Bành Hồ quân lên bờ bái kiến Lục Thất, trong lúc vui mừng vì gặp lại, Lục Thất khen ngợi vài câu.

Sau đó Lục Thất đứng ra phân quân, dưới ánh trăng đem năm mươi mốt thuyền biển của Mân quốc quy về thuộc sở hữu của Bành Hồ quân. Một nửa số thuyền của Bành Hồ quân thuộc sở hữu của Bình Hải quân, Lục Thất còn trực tiếp làm theo chế độ xây dựng ba vạn quân, lấy ra tám chủ soái đảm nhiệm tám kì quân của Bành Hồ quân, trực tiếp phân xong thuyền chiến.

Lục Thất còn nói rõ, số tướng sĩ còn thiếu của Bành Hồ quân và Bình Hải quân thì tự mình thay nhau mộ binh, binh được chiêu mộ sẽ có đồn điền và cùng tiết chế quân soái, cho đến nửa đêm, mới kết thúc việc phân quân tự mình đi nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, Lục Thất và rất nhiều quan tướng cùng đi xem huyện dân mà Cốc Minh bí mật cho đi khai thác, tới nơi vừa nhìn, đúng là một nơi có đất có nhà, chỉ là rất đơn sơ. Phòng ở là phòng trúc và cỏ, hơn một vạn nô lệ Lục Thất cũng xem qua, nhìn qua rất thảm hại, không phân biệt nam nữ đều có hình cụ trên người, bị nhốt ở trong chuồng cỏ, đa số là không mặc gì hoặc là da thú vây lấy eo.

Lục Thất cũng không dám có ý tốt nói phải giáo hóa đối xử tử tế với thổ dân, bây giờ số thổ dân đấy một khi bỏ đi hình cụ sẽ là một đám ác lang, chỉ có thể trước tiên nô dịch như vậy, đợi thời gian lâu rồi sẽ dần dần chịu quy và chịu giáo hóa.

Lục Thất cũng gặp qua tù binh, cư dân bình thường và binh lính trực tiếp đầu hàng, toàn bộ quan tướng bị đuổi về Phúc Châu, sau đó Lục Thất lại hiểu một chút về nơi này, biết được Cốc Minh đã chiếm giữ nơi này được năm năm rồi.

Năm năm này, có rất thứ có được thông qua việc khai thác, nhưng cũng đã chết hơn hai nghìn người, một ít là chết vì bệnh, đa số là bị thổ dân giết chết. Nhưng bây giờ phía bắc đảo thổ dân ít hơn nhiều, hoặc là bị giết hoặc là bị bắt thành tù binh làm nô lệ, hoặc là rời khỏi.

Lục Thất nghe xong rất xúc động, người mở đường thường sẽ phải bỏ ra cái giá rất lớn, Cốc Minh có lòng khai thác nơi này, cũng bỏ ra rất nhiều, cũng khó trách y rất rất muốn chiếm đảo Lưu Cầu tự lập. Phía bắc đảo Lưu Cầu đối với Cốc Minh mà nói là một quả được kết từ nhiều năm khổ cực, hiện giờ bị Lục Thất hái được, mà Cốc Minh bây giờ đã thành một tù binh của Bành Hồ, sẽ bị đưa đến Dương Châu tống vào đại lao, Lục Thất bâu giờ chưa muốn giết Cốc Minh, sợ dẫn đến sự phản cảm và lo sợ trong lòng quân.

Đến gần trưa, Lục Thất để lại một nửa Tiêu Vân quân và Bành Hồ quân trấn thủ, một nửa khác quay về Bành Hồ trấn thủ. Còn hắn mang theo một nửa thuyền biển khởi hành về Phúc Châu, đợi về đến Phúc Châu, sẽ cùng Tả Kiếm Huy thương lượng việc xây dựng Bình Hải quân.

Thuyền biển rất thuận lợi về đến Phúc Châu, thân nhân của các tướng sĩ đã đưa đi cũng mang về một nửa, một nửa khác ngày mai sẽ quay về, Lục Thất không hề bắt ở ở lại, hắn càng muốn có những thân của của các tướng sĩ thủy quân Mân quốc có thể tiếp tục ở lại Phúc Châu.

Đêm đến, Lục Thất có chút mệt mỏi nghỉ ngơi trong hoàng cung tại Phúc Châu, hoàng cung Mân quốc xây dựng rất tốt, đình đài lầu các, điêu lan ngọc thế, lại còn có hồ nhân tạo, chẳng qua luận về sự xa hoa thì không bằng hoàng cung Giang Ninh, luận về lịch sự tao nhã thì không bằng vương phủ Tô Châu.

Hoàng cung ở đây có rất nhiều chỗ bị phá hại rồi, lúc Vương tử Mân quốc muốn chạy trốn, phẫn hận nên cho người phá hư, thiếu chút nữa lấy lửa đốt hoàng cung, cũng may có thuộc hạ cấp báo phản loạn, mới dọa Vương tử Mân quốc trốn đi, chỉ có điều vừa ra khỏi hoàng cung Mân quốc đã bị loạn quân giết chết.

Lục Thất nằm trên giường, đầu gối lên chân của Vân Khê, tay của Vân Khê nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Lục Thất, Lục Thất nói đau đầu, cho nên mới cần tiểu mỹ nhân hầu hạ, chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khê, giống như hương mai thanh lệ trong tuyết.

- Vân Khê, kỳ thật, nàng tốt nhất là ở lại đây không nên đi Hải Châu.
Lục Thất đang nhắm mặt nhẹ giọng nói.

- Thiếp ở lại đó cũng được, có lẽ thiếp đi Hải Châu rồi sẽ không muốn rời khỏi nữa.
Vân Khê điềm đạm đáp lại.

- Đúng vậy, ta trước kia từ trong quân về huyện Thạch Đại, cũng không muốn rời đi nữa.
Lục Thất bùi ngùi nói.

- Thiếp vẫn sẽ đến Hải Châu, Thiếp phải hầu hạ Thất Lang.
Vân Khê nhỏ giọng nói.

Khóe miệng Lục Thất có ý cười, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Sau này Vân Khê có con trai, chính là Vân Vương, có con gái chính là Hải Vân công chúa.

Vâng! Vân Khê ngượng ngùng khẽ đáp lại, trong các lại yên lặng, nhưng vẫn rất ấm áp, thật lâu sau, Lục Thất mới nhỏ giọng nói:
- Vân Khê, tín ngưỡng của nàng là gì? Đạo, phật, hay là không tin theo cái gì?

- Thiếp theo mẫu thân tin phật, mẫu thân của thiếp rất thành kính Quan Thế Âm Bồ Tát.
Vân Khê dịu dàng trả lời.

- Quan Thế Âm Bồ Tát.
Lục Thất khẽ nói.

- Đúng vậy, Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh.
Vân Khê ôn nhu nói.

Ánh mắt của Lục Thất bỗng nhiên mở to nhìn trần nhà, thoáng chút suy nghĩ, một lát sau mới khẽ nói:
- Vân Khê, nàng biết không ta còn là đạo sĩ Mao Sơn đấy.

- Thiếp biết, thiếp từng nghe nói, Hoàng đế bệ hạ phong là Ngô Thành Phò mã, Mao Sơn chân nhân, không không, là quốc chủ.
Vân Khê dịu dàng khẽ nói, biết sai nói lại.

Lục Thất mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Ta là Mao Sơn chân nhân, ngay cả nàng cũng biết.

- Người trong kinh thành đều biết, thiếp nghe nói, thân thể chàng bị trọng thương không chết, chính là do tiên khí Mao Sơn giúp đỡ đấy, hơn nữa nghe nói chàng có vận phú quý, chính là số mệnh được Mao Sơn phù hộ, cho nên có rất nhiều người đều đến Mao Sơn cúng bái cầu vận may.
Vân Khê ôn nhu nói.

Ồ! Lục Thất nghe xong cũng ngồi dây, một ý niệm đột nhiên dần hình thành trong hắn, bái đạo cầu phú quí vận may, bái phật cầu bình an ít tai ương, hai cái này thật ra có thể cùng tồn tại. Bây giờ Tấn quốc vừa mới thành lập, trên thực tế trong một thời gian ngắn rất khó lấy được sự tán thành của mọi người, hơn phân nửa đều dùng vũ lực để uy hiếp, lòng dân ủng hộ hay phản đối, cần phải dùng một phương pháp, nắm giữ được lòng người mới tốt.

- Thất Lang, sao vậy?
Vân Khê dịu dàng hỏi.

- Không có việc gì, chợt nhớ tới một chuyện.
Lục Thất mỉm cười đáp lại, sau đó đứng dậy rời đi, ra bên ngoài dặn dò người một chút.


Sáng sớm hôm sau, Lục Thất mặc một đạo bào màu xanh bình thường, mặc áo bào, lưng đeo một tiểu hồ lô lớn bằng bàn tay, cùng mười vệ sĩ mặc áo gấm rời khỏi hoàng cung, thản nhiên đi trên đường.

Lục Thất đi như vậy, sau còn có vệ sĩ mặc áo gấm, tất nhiên vô cùng đáng chú ý, Lục Thất thần tình lại lạnh nhạt nhìn không chớp mắt, áo bào phóng khoáng bước đi thản nhiên nhưng lại chạy đến Ô Sơn trong thành.

Ô Sơn là một trong ba ngọn núi trong thành Phúc Châu, cùng với Vu Sơn và Bình Sơn tạo thành thế chân vạc, ba ngọn núi ở Phúc Châu rất nổi danh, Ô Sơn còn được gọi là Ô Thạch Sơn, trong núi đá lởm chởm, rừng heo hút, thiên nhiên giống như tiên cảnh.

Lục Thất đi như vậy, lại khiến cho những người biết chuyện đi theo, một đường đi tới chân núi Ô Sơn, lại nhìn thấy Lục Thất đối diện với Ô Sơn, một tay thi lễ cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn núi.

Thật lâu sau, Lục Thất mới quay đầu lại, thản nhiên ra lệnh:
- Bổn vương muốn xin được khí tốt của núi Phúc Châu, các ngươi đi theo không được quấy nhiễu, nhìn thấy cái gì cũng không cần quan tâm.

- Vâng.
Lãnh Nhưng ở trong mười vệ sĩ chào theo nghi thức quân đội đáp ứng.

Lục Thất quay người nhìn núi Ô Sơn, bắt đầu cất bước đi lên, nhìn thấy hắn đi lên núi Ô Sơn mười thước, bỗng nhiên đứng lại, dường như là gặp trở ngại gì đó. Nhưng thấy tay trái hắn duỗi ra dùng phất một cái, sau đó cất bước chạy lên, mười vệ sĩ đằng sau đi theo, bọn họ không biết Tấn Vương đang làm gì, Lãnh Nhưng chỉ được dặn dò một chút, chuẩn bị sẵn sàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play