Lục Thất gật đầu, nói: - Ngăn chặn của chúng ta có thể dẫn dụ được phán đoán của quân Sở, có thể khiến cho quân Sở biết quân lực Xử Châu đã tấn công Vụ Châu. Ta đang ép quân Sở đi chi viện quân Việt Vụ Châu.
A! Lãnh Nhung kinh ngạc nhìn Lục Thất. Tư duy của hắn ta thoắt cái đã rơi vào trạng thái không thể lý giải được.
Lục Thất mỉm cười, nói: - Ba vạn quân hay sáu vạn quân của chúng ta căn bản không thể tấn công nổi với quân Sở, chỉ một trận là tan. Hiện tại, thành bại của chúng ta hoàn toàn nằm ở trận chiến Vụ Châu. Nếu Vụ Châu đại thắng, quân Sở tập kích chỉ có thể rút lui.
Lãnh Nhung gật đầu tỏ ý đã hiểu, Lục Thất mỉm cười, nói: - Chiến sự Vụ Châu, ta tính thắng 7 phần, chờ quân Sở chạy tới Vụ Châu, đã muộn rồi.
Lãnh Nhung suy nghĩ một hồi, nói: - Chủ thượng, nếu quân Việt Vụ Châu biết quân Sở sẽ tới chi viện, mà chọn chiến lực trấn thủ, giành chiến thắng trong khoảng thời gian ngắn đó quả không hề dễ.
Lục Thất mỉm cười, nói: - Ngươi nên biết sách lược vây Ngụy cứu Triệu. Quân Việt Vụ Châu nếu cố thủ, vậy thì quân lực Xử Châu sẽ chuyển sang tiến quân Việt Châu. Đại quân sẽ chạy thẳng tới Hàng Châu, với chức trách của Tiết độ sứ Võ Thắng quân, hắn làm con rùa rụt đầu ở Vụ Châu mà để mặc quân lực Tấn quốc tiến thẳng đến kinh thành, y không gánh nổi tội danh đó.
Lãnh Nhung bừng tỉnh gật đầu. Nếu quân Tấn tấn công về phía Việt quốc, quân Việt Vụ Châu chắc chắn sẽ xuất quân ứng chiến, cơ bản không dám chờ chi viện của Sở quốc. Thân là thần thuộc, không dám để vua rơi vào cảnh nguy hiểm. Nếu bỏ mặc thì chính là không xuất chiến, đó lại là một hiềm nghi phản bội cầm binh tự trọng.
Lục Thất lại nói: - Hiện nay, diễn biến của chiến sự Vụ Châu chính là phản ứng của Y Cẩm quân. Nếu, Y Cẩm quân không quan tâm tới việc chi viện gấp phòng ngự biên giới Vụ Châu, như vậy sẽ khiến cho quân lực của chúng ta mất đi ưu thế.
Lãnh Nhung gật đầu, nói tiếp: - Quân tập kích từ Tân An Giang vào đột kích Việt quốc. Chiến tuyến phòng ngự của Y Cẩm quân rất dài, chính là muốn chi viện gấp, cũng là khó điều đi nhiều quân lực.
- Chỉ sợ Y Cẩm quân cũng có nhân vật cầm quyền giống như tứ huynh Dương Côn, cũng đi điều quân trước. Lục Thất thản nhiên nói.
Lãnh Nhung im lặng gật đầu. Lục Thất nhìn Lãnh Nhung, bình thản nói: - Lãnh Nhung, ngươi là huynh đệ tốt của ta, có gì khác ta sẽ cho ngươi biết, chủ động xuất quân ngăn chặn quân Sở. Ý nghĩa đối với ta mà nói thì rất nhiều, ngươi có muốn nghe không?
Lãnh Nhung ngẩn người ra, gật đầu nói: - Thuộc hạ muốn nghe, hơn nữa tuyệt đối sẽ giữ kín miệng.
Lục Thất bật cười, nói: - Xuất quân đánh Sở, một là thể hiện rõ Tấn Vương ta không sợ chiến đấu. Hai là dụ quân Sở đi Vụ Châu. Ba là ta đang tạo thế cân bằng chiến công.
- Cân bằng chiến công? Lãnh Nhung không hiểu nói.
- Đúng vậy, cân bằng chiến công. Ta hẳn là muốn chiến công Vụ Châu, cũng muốn để quân trấn thủ của Tấn An phủ đạt được chút vinh quang. Ta muốn cho toàn bộ tướng sỹ đều cảm thấy lập chiến công hiển hách cho Tấn quốc, có trả giá và vinh quang, mới biết quý trọng và xem trọng sự tồn tại của Tấn quốc. Lục Thất bình thản nói.
Lãnh Nhung gật đầu tỏ ý hiểu. Lục Thất quay đầu sang nhìn về phía đông nam, nói: - Ta muốn Yến Khôi Sơn lĩnh quân đi cướp lấy Đài Châu, chính là cho y có cơ hội lập công huân. Nói ra, năng lực của Yến Khôi Sơn không đủ để trở thành đại soái của ba vạn quân. Nhưng Yến đại ca lại là thần thuộc đáng được ta tín nhiệm. Lãnh Nhung, ngươi cũng vậy. Sau này, ngươi có thể là chủ soái kinh quân bên cạnh ta. Nếu ngươi bằng lòng lĩnh quân ra ngoài, ta cũng để cho ngươi làm thống soái vài vạn đại quân, trấn thủ một phương.
Lãnh Nhung ngẩn người ra, chậm rãi nói: - Thần tạ Chủ thượng tín nhiệm.
Lục Thất cười, nhìn Lãnh Nhung nói: - Ta và ngươi là huynh đệ rồi, xem như ta trở thành Hoàng đế, chúng ta vẫn là huynh đệ. Nhưng việc lên chức của ngươi, có lẽ là nên dựa vào chiến công mới có thể phục chúng. Chiến công lần này, ngươi chính thức trở thành quân soái.
Lãnh Nhung cảm động gật đầu, nói: - Thuộc hạ hiểu rồi, tạ Chủ thượng thành toàn.
Lục Thất gật đầu, nói: - Nếu chiến sự Vụ Châu đại thắng, ngươi thống lĩnh hai doanh trại Vân Phủ Vệ đi kết hợp với Chương Võ quân của Trương Kích. Sau này tập kích chiếm được Vụ Châu, hai doanh trại Vân Phủ Vệ sẽ trở thành Tả Hữu đô úy Vụ Châu. Còn ngươi trở về, cùng ta tiếp tục tuần tra các huyện, cùng ta lặng lẽ rời khỏi Tấn quốc, tiếp tục phát triển ngoại thế.
Lãnh Nhung hiểu ý gật đầu, nói: - Chủ thượng muốn chiếm Vụ Châu.
Lục Thất gật đầu, nói: - Sở quốc đã tiến quân Tấn quốc. Ta phải quay lại cắn một miếng. Hơn nữa, sau khi chiếm được Cán Châu, đối với việc phòng ngực và tiến công của Tấn quốc sau này càng có lợi. Cán Châu sẽ trở thành tiền tuyến của Tấn quốc tấn công Sở quốc.
- Sau khi cùng Chủ thượng nghĩ về chiến sự với Việt quốc, liền chuyển sang tấn công Sở quốc. Lãnh Nhung nói.
- Không nhanh thế đâu, bây giờ ta tiến gấp là hình thế ép buộc bất đắc dĩ mà làm. Nếu thống nhất với chiến sự Việt quốc, chuyển sang tấn công Sở quốc, vậy thì hậu quả cơ bản càng không ổn định, lòng dân yên ổn. Đa số quân dân là không muốn chiến tranh, hơn nữa quan trọng nhất là chúng ta không thể cáng đáng được tổn thất chiến sự phía sau. Chiến tranh cần lượng bạc và thương thực lớn. Cho nên, cùng với chiến sự Việt quốc, Tấn quốc phải chuyển sang phòng thủ, lợi dụng sự kiềm chế của Đường quốc đối với Sở quốc, nắm bắt cơ hội ổn định nội chính và tích lũy tài lực. Nếu nội chính không thuận, đại quân Tấn quốc một khi viễn chinh, hậu phương e là sẽ xuất hiện phản loạn. Lục Thất lý trí đáp.
Lãnh Nhung hiểu ý gật đầu, Lục Thất cười, nói: - Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hiện giờ nên nhất là tấn công Sở quốc là Đường quốc. Nếu Tấn quốc đại quân tiến chiếm Sở quốc, xem như thắng lợi, cuối cùng cũng phải đấu tranh với Đường quốc. Cho nên, ta chỉ muốn tiến chiếm Cán Châu, Phủ Châu chính là công chiếm, ta cũng có thể bỏ qua.
Lãnh Nhung gật đầu, nói: - Thuộc hạ hiểu rồi.
Lục Thất gật đầu, nói: - Được rồi, chúng ta đi tham gia cuộc chiến ngăn tập kích.
Lúc này, đại quân Xử Châu đã tiến vào Vụ Châu, đột kích thẳng tới phủ trị huyện Kim Hoa. Khi tới huyện Kim Hoa, bảy vạn Võ Thắng quân đã thủ thành chiến. Võ Thắng quân vốn chỉ có hơn năm vạn tướng sỹ, trước khi trở về Vụ Châu đã chiêu mộ binh lực lên tới bảy vạn quân. Vốn còn có ba vạn Trấn Tây quân lại đi cứu viện Đài Châu.
Thấy Võ Thắng quân áp dụng chiến thuật con rùa rụt đầu phòng ngự, Ngư Hoa Hiên quyết định nhanh, dẫn đại quân đánh thẳng Thuận Châu, lại tấn côn Việt Châu khác với Lục Thất đã nghĩ. Ngư Hoa Hiên thân là chủ soái, đương nhiên có chiến lược của mình.
Ngư Hoa Hiên muốn nhân nhượng tiến quân vào tập kích Mục Châu. Nếu tập kích Việt Châu, có thể sẽ có tác dụng ép Võ Thắng quân xuất chiến. Nhưng đột kích Việt Châu sẽ khiến cho sự tồn tại của quân đột kích nhanh chóng bị Võ Thắng quân biết được. Bây giờ đi tấn công Thuận Châu, nếu Võ Thắng quân bất động, vậy thì đại quân tấn công thẳng tới Y Cẩm quân ở biên giới. Suy nghĩ của Ngư Hoa Hiên chính là Võ Thắng quân hoặc Y Cẩm quân, chỉ cần diệt được một, Việt quốc sẽ xong rồi.
Hơn nữa tấn công Mục Châu, về mặt chiến lược cũng có ý nghĩa hô ứng với Tô Châu. Nên biết phía đông Mục Châu chính là Hồ Châu. Một khi Y Cẩm quân chiến bại, đại quân Tấn quốc sẽ có thể đánh tới Thái Hồ.
Ngoài ra, Ngư Hoa Hiên rất hiểu, y dẫn quân đi tấn công Mục Châu, Võ Thắng quân khẳng định sẽ xuất quân truy đuổi. Nguyên nhân là Võ Thắng quân sẽ cho rằng, có thể cùng với Y Cẩm quân ép lấy quân Tấn mà đánh, hơn nữa cũng không thể vì chờ quân chi viện Sở quốc, mà ngồi nhìn Y Cẩm quân bị diệt. Sự thực, quân Tấn đột kích Mục Châu, càng dễ dụ rắn ra khỏi hang hơn là đột kích Việt Châu.
Chính trong lúc quân Tấn tiến vào Mục Châu, Tiết độ sứ Võ Thắng quân Chu Hải lại rơi vào sự lựa chọn khó khăn. Quân Tấn sẽ tấn công Mục Châu nằm ngoài dự tính của y. Y cho rằng quân Tấn sẽ đi đột kích Việt Châu.
- Vì sao lại đi tấn công Mục Châu? Đó là đại kỵ của nhà binh, dù không quan tâm bỏ lại Xử Châu phía sau. Nếu đột kích Việt Châu, có thể uy hiếp Việt quốc, vượt qua có thể kết hợp với quân lực tấn công Đài Châu, cũng có thể tùy cơ lui binh cố thủ cái gọi là Tấn quốc.
- Nhưng chin vạn đại quân chính là đi tấn công Mục Châu, cùng ba vạn quân tấn công Đài Châu, hoàn toàn trở thành hai cánh quân không thể tụ hợp được. Mặt khác, hiện giờ môn hộ Xử Châu rộng mở, nếu Võ Thắng quân đi tập kích cái gọi là Tấn quốc, tất có thể đánh bại quân phòng thủ Tấn quốc dễ dàng. Chẳng lẽ quân Tấn đi đột kích Mục Châu là cố ý để Võ Thắng quân đi tập kích Xử Châu và Kiến Châu? Chu Hải nhíu mày đứng trên tường thành, mái tóc hóa râm tung bay trong gió.
- Các ngươi nói, vì sao quân Tấn lại đi tấn công Mục Châu? Vì sao không quan tâm tới việc phòng ngự Tấn quốc phía sau? Bổn quân thấy, tấn công Mục Châu là đại kỵ nhà binh. Nhưng quân địch cố tình tấn công Mục Châu. Chủ Hải quay lại hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT