Lục Thất mỉm cười lắc đầu, nói:
- Quốc Chủ là không muốn cho ta lĩnh quân, điều này không muốn ta trở thành tống hôn sứ sao?

Triệu Lâm im lặng, gật đầu nói:
- Bây giờ Sở quốc tấn công Đường quốc quy mô lớn, đương kim Quốc Chủ vẫn không muốn tướng tài thần giỏi, Đường quốc chỉ e là càng ngày càng xuống dốc rồi.

Lục Thất mỉm cười, nói:
- Chuyện đột kích, Dương tướng quân đã nói với ngươi chưa?

Triệu Lâm gật đầu, nói:
- Nói rồi, Dương tướng quân nói để chúng ta đi về tây bộ trước, có thể tập kích Vụ Châu của Việt quốc.

- Để ngươi đột kích Vụ Châu, ngươi không thấy lạ sao?
Lục Thất mỉm cười hỏi.

- Cảm thấy kỳ lạ, nhưng Dương tướng quân nói là yêu cầu của đại nhân, có thể nghe lệnh tập kích, cũng có thể trực tiếp tiến về tây bộ. Mặc dù thuộc hạ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu liên quan tới đại nhân, thì nên nghe lệnh đột kích.
Triệu Lâm thẳng thắn bày tỏ thái độ.

Lục Thất thấy trong lòng cảm kích liền gật đầu nói:
- Đột kích Vụ Châu đi. Sau trận chiến ngươi sẽ biết tất cả. Khi đó, ngươi muốn đi về tây bộ, ta cũng không cản ngươi.

Triệu Lâm ngẩn người ra, lập tức hành quân lễ cung kính nói:
- Dạ! Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu lại nhìn Lý Xuyên, thân mật nói:
- Thúc thúc hẳn là đã hiểu nói cho ta biết.

Lý Xuyên mỉm cười, liền cung kính hành quân lễ nói:
- Xin đại nhân lượng thứ.

Lục Thất gật đầu không nói thêm gì nữa, để Triệu Lâm và Lý Xuyên đi ra. Sau khi đoàn quân của Triệu Lâm giao nhận binh khí xong, đã trở về Hấp Huyện đóng quân chờ lệnh. Triệu Lâm nghĩ gì, Lục Thất cũng không thể đoán được, chỉ cần Triệu Lâm đột kích Vụ Châu, đó chính là khai quốc công thần của Đại Tấn rồi.

Ngày hôm sau, gần 4000 đại quân áp giáp chỉnh tề xuất phát đi thẳng hướng đông nam tới Tín Châu. Lục Thất đã thay một bộ giáp tướng mới, bảo vệ bên cạnh xe Quận Chúa Vân Khê. Trong longf 3000 Vân Phủ vệ sau khi được binh khí vừa xúc đôngj lại càng tôn sùng Lục Thất hơn, sỹ khí hưng phấn vô cùng. Đội ngũ trong lúc hành quân cũng vô cùng chỉnh tề, khiến người ta chỉ nhìn là tán thưởng rồi. Đây là đội quân tinh nhuệ thiện chiến.

Lục Thất cũng đã hiểu, quân dung chỉnh tề không có nghĩa là khả năng chiến đấu tốt. Khả năng chiến đấu của một cánh quân, quân trị chỉ là một mặt, trải qua chiến sự mới trở thành đội quân thực sự. Quân nhân chưa trải qua cảnh máu tanh, rất dễ nảy sinh sợ hãi, cho nên quân lực của hắn bây giờ nghe là nhiều, nhưng chỉ thích hợp với chiến cục ưu thế, chỉ có thể như chiến thuật mấy vạn người đối với một vạn người ở huyện Lâm Xuyên vậy.

Lục Thất biết nhược điểm của Vân Phủ vệ, cho nên Nam Ưng vệ thám báo phái ra rất nhiều. Tuy nhiên quân Sở ở Phủ Châu còn chưa tới Tín Châu tập kích, 4000 quân Đường tự do tới Tín Châu, thuận lợi tới Tấn An phủ của Kiến Châu.

Khi còn cách Tấn An Phủ 5 dặm đã thấy sự đón tiếp long trọng vô cùng, tướng sỹ hai bên tổ thành một đường hẹp 20m. Phía sau tướng sỹ có rất nhiều người dân thường, nhìn thoáng qua đã thấy biển người.

Bốn ngàn tướng sỹ hộ xe chỉnh tề bước vào đường rãnh. Mỗi người đều có cảm giác căng thẳng tim đập thình thịch, quá là hoành tráng, quả thực quá nhiều người, không, có lẽ là quân đội quá nhiều, khắp nơi đều là quân nhân xếp hàng. Vô số cặp mắt đang nhìn, giống như hàng kiếm vậy.

Lục Thất cưỡi ngựa lớn, đi giữa tướng sỹ bộ hành giống như chim hạc đứng giữa đàn gà. Hắn đi cạnh xe, vui vẻ nhìn tướng sỹ và người dân đón tiếp ở hai bên đường. Hôm nay là một ngày nước Đại Tấn của hắn tuyên cáo chính thống, dùng không khí long trọng khiến người ta ý thức được bản thân mình là người nước Đại Tấn.

Tiến lên 100m, Lục Thất bỗng nhìn thấy bên phải là một quan tướng cưỡi ngựa, lại là Yến Khôi Sơn. Yến Khôi Sơn thấy Lục Thất, liền xuống ngựa, ngang tay chào theo nghi thức quân đội, hô lớn:
- Tấn An quân nước Đại Tấn, cung nghênh Hoàng phi Đại Tấn, Hoàng phi nương nương thiên tuế.

- Tấn An quân cung nghênh Hoàng phi Đại Tấn, Hoàng phi nương nương thiên tuế.
Yến Khôi Sơn hô xong, tướng sỹ hai bên lần lượt chào theo kiểu nhà binh, cùng hô lớn.

Thanh thế ngút trời, âm vang chấn động lòng người, khí huyết sôi sục, Lục Thất hài lòng gật đầu. Hắn chính là muốn có kết quả mù quáng, cùng reo mừng hò hét, có thể hình thành lực ngưng tụ, có thể khiến cho vạn dân chúng đồng tâm, có thể cảm thấy mình là người của nước Đại Tấn. Lục Thất đang tạo thành tín ngưỡng của người dân trong nước.

- Tấn An quân cung nghênh Đại Tấn Hoàng phi, Hoàng phi nương nương thiên tuế.

- Chương Vũ quân cung nghênh Hoàng phi Đại Tấn, Hoàng phi nương nương thiên tuế.

- Nam Bình quân cung nghênh Hoàng phi Đại Tấn, Hoàng phi nương nương thiên tuế.

Năm dặm đường hẻm, tiếng cung nghênh lần lượt vang lên, 90000 tướng sỹ, hơn bốn mươi vạn người dân tới tham gia cung nghênh Hoàng phi Đại Tấn. Nghi lễ long trọng này khiến mọi người vui vẻ, có tác dụng kết nối, tăng thêm sự hòa hợp giữa người dân địa phương và người di dân. Tên gọi Mân quốc sẽ dần nhạt đi, thay vào đó sẽ là ta là người Tấn quốc.

Sau khi đội ngũ của Lục Thất vào thành, xa giá Quận Chúa Vân Khê liền được nghỉ ngơi. Nghi thức cung nghênh long trọng này cũng không biết có khiến cho thiếu nữ Vân Khê sợ đến thế nào? Còn Lục Thất trên đường đi tới bởi vì trong lòng có việc lớn, hắn lại không chủ động đi gặp Quận Chúa Vân Khê. Vân Khê thân là Quận Chúa xuất giá, đương nhiên không thể chủ động đi tìm Lục Thất để nói chuyện được.

Vào tới cái gọi là điện Vương Phủ, gần 100 quan tướng tới gặp Lục Thất, có người biết Lục Thất là Tấn Vương, có người không biết Lục Thất là Tấn Vương. Ví dụ như quan tướng của Phủ Châu tới thì cho rằng Lục Thất chỉ là Lục đại nhân. Mà lần này Lục Thất chỉ tiếp kiến những tướng soái đáng tin cậy.

Sau khi trong phủ đều bái kiến Tấn Vương, rất nhiều quan tướng sau khi kinh ngạc liền vui mừng, mới biết Lục đại nhân, Lục tướng quân chính là Chủ của Tấn quốc. Đặc biệt là tướng soái từ Phủ Châu tới, giật mình thảng thốt. Họ đối với việc hơn một vạn Hưng Hóa quân nhập chủ vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, bây giờ vừa gặp Lục đại nhân là Vương của Tấn quốc, bất luận mâu thuẫn gì cũng đều tiêu tán phân nửa. Bởi vì quan tướng xuất thân Phủ Châu, hầu như đều là phạm nhân tạo phản. Nếu không có Lục Thất cứu họ, kết quả của họ chính là chết đói trong nhà lao.

Tướng soái xuất thân Hưng Hóa quân cũng là lúc biết được chân tướng, cho nên thấy phản ứng của Lục Thất là cung kính, hơn nữa cũng yên tâm hơn rất nhiều, hóa ra Tấn Vương là nhân vật xuất thân của Hưng Hóa quân. Vậy tự nhiên đường quan lộ và đường sống tương lai đã được bảo đảm rồi, không đến mức sau khi bị lợi dụng, hậu quả qua cầu rút ván.

Nhưng cũng khó tránh khỏi có một số nhân vật trong lòng cảm thán không phục, chỉ là dù như không phục, cũng không thể bán đứng Lục Thất được, so với quốc Chủ Lý quốc, tự nhiên phúc lợi của Lục Thất ban cho tốt hơn, đáng tin cậy hơn. Căn do không phục là Lục Thất ở Hưng Hóa quân chỉ là một tên lính quèn.

Sau khi bái kiến, trước tiên Lục Thất đã bổ nhiệm Ngư Hoa Hiên làm đại soái Nam Bình quân, đại soái Hổ Bí quân phủ, chính thức giao quân quyền cho Ngư Hoa Hiên. Ngư Hoa Hiên tạ ân, ngày mai sẽ cùng Lục Thất đi Xử Châu, quản lý Hổ Bí quân phủ, sau đó chủ trì chiến sự tập kích.

Bổ nhiệm Ngư Hoa Hiên, Lục Thất nhìn quanh một lượt, nói:
- Các vị đều là tướng tài quân võ, bổn vương muốn hỏi một chút, ai có kiến giải gì về quân sự của Tấn quốc, có thể chỉ giáo bổn vương.

Các tướng soái nhìn nhau, bỗng có một vị Đô Úy đứng lên cung kính nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ có kiến giải.

Lục Thất vừa nhìn là một vị quan tướng trung niên khuôn mặt tròn trịa, lông mày nhỏ, mắt nhỏ, không quá uy vũ, hắn nghiêm mặt nói:
- Phùng Đô Úy xin nói.

- Chủ thượng, thuộc hạ xuất thân Phúc Châu, 15 tuổi đã trốn chiến loạn tới Tín Châu. Thuộc hạ cho rằng Tấn quốc bây giờ quá là coi trọng phòng ngự lục địa, quân lực ở Phúc Châu quá ít, rất dễ bị Sở quốc và Việt quốc tập kích theo đường biển.
Phùng Đô Úy cung kính đáp.

Lục Thất nhìn Tân Cầm Nhi. Tân Cầm Nhi nghiêm mặt nói:
- Phúc Châu chỉ để lại 2000 quân, một vạn tù binh ở Phúc Châu đều được đưa tới các quân ở đây rồi.

Lục Thất gật đầu, nhìn Phùng Đô Úy, hỏi:
- Phùng Đô Úy thông thuộc địa lý Phúc Châu chứ?

Phùng Đô Úy giật mình, cung kính đáp:
- Hồi Chủ thượng, thuộc hạ thông thuộc Phúc Châu, bởi vì là cố hương, cho nên thuộc hạ lo lắng cho phòng ngự của Phúc Châu.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Truyền quân lệnh bổn vương, điều động 6000 hàng tốt phổ thông phân tán biên giới Phúc Châu tổ thành quân Trường Hà và quân Bình Hải, Phùng Diên Kỳ thăng chức lên làm chủ soái quân Trường Hà, quan tướng khác của hai quân do quân phủ chủ trì đề bạt từ hàng tốt. Sau khi thành lập đi Phúc Châu phòng ngự ven biển. Chủ soái quân Bình Hải do quân phủ đề nghị tiếp.

Lục Thất vừa hạ lệnh, khiến các quan tướng thấy bất ngờ, Phùng Đô Úy liền bước ra khỏi hàng quỳ xuống, cung kính bái lạy:
- Thuộc thần tiếp lệnh, tạ Chủ tượng ban ân.

- Không phải ban ân, là vì tài mà trọng dụng. Bổn vương dùng ngươi, là vì ngươi thông thuộc Phúc Châu, hy vọng ngươi không để bổn vương thất vọng.
Lục Thất bình thản đáp.

- Dạ! Thuộc thần sẽ không để Chủ thượng thất vọng.
Phùng Đô Úy liền đáp.

- Đi Phúc Châu rồi không được vi phạm pháp luật và quân uy. Nếu ngươi không xứng đáng, ngươi sẽ bị mất tất cả. Nếu ngươi xứng đáng, bổn vương sẽ không keo kiệt ban thưởng, trở về hàng đi.
Lục Thất ôn tồn giáo huấn.

- Dạ! Thuộc thần ghi nhớ.
Phùng Đô Úy cung kính đáp, sau đó trở về vị trí cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play