Đỗ Dũng lập tức gật đầu nói:
- Đúng là Tiết Độ Sứ Hưng Hóa quân có quyền điều động, thuộc hạ có từng xem qua công văn trong quân phủ, trên thực tế, quân lực của Tín Châu và Nhiêu Châu đều thuộc quyền quản chế của Hưng Hóa quân.

Vương Trọng Lương hiểu ra gật đầu, nói:
- Hóa ra quân lực của Nhiêu Châu thuộc quyền quản chế của Hưng Hóa quân, ta vốn tưởng là thuộc quyền cai quản của Hồng Châu.

- Mặc dù Hồng Châu là Nam Đô, nhưng không có quân quyền quản chế binh lực bên ngoài Hồng Châu. Sở dĩ Hưng Hóa quân có quyền quản lý quân lực Nhiêu Châu là do tình hình chiến sự căng thẳng. Năm đó có thánh chỉ giao phó quyền tiết độ quân lực Nhiêu Châu và Tín Châu cho Hưng Hóa quân, thậm chí còn cho Trì Châu mộ binh chi viện cho chiến sự Tín Châu. Tuy rằng bây giờ Việt quốc tập kích đã chấm dứt, nhưng quyền quản chế quân lực Nhiêu Châu đã giao cho, hẳn là Đường Hoàng chưa từng hạ chỉ hủy bỏ.
Lục Thất đáp lại giải thích.

Vương Trọng Lương gật đầu, nói:
- Chủ thượng muốn mượn cơ hội này khiến cho quân lực Nhiêu Châu sáp nhập vào Hưng Hóa quân phải không.

- Đúng vậy, sự tồn tại của một vạn binh lính ở Nhiêu Châu sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình biết đến, khi đó tất nhiên sẽ hạ lệnh giải tán hoặc quy vào một Tiết Độ Sứ quân nào đó. Đường Hoàng người kia tuyệt không chấp nhận cho Mạnh Thạch nắm giữ trọng binh.
Lục Thất giải thích nói.

Vương Trọng Lương hiểu gật đầu, đáp lại:
- Tốt lắm, thần sẽ cho một vạn binh dũng đi Hưng Hóa quân, tuy nhiên không thể để cho Đỗ Dũng lĩnh quân rồi.

- Đỗ Dũng tạm thời không thể rời khỏi Nhiêu Châu, ta cũng cần hắn ở Nhiêu Châu khống chế địa phương, về sau có cơ hội, ta sẽ cho Đỗ Dũng trở thành Chủ soái một đoàn quân vạn quân.
Lục Thất cam kết.

- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ chỉ cần có thể hiệu lực cho Chủ thượng, làm gì cũng đều được.
Đỗ Dũng vội đứng dậy chào theo nghi thức quân đội tỏ thái độ.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Dũng ngồi, sau đó nhìn Vương Trọng Lương nói:
- An bài người của chúng ta lãnh một vạn binh dũng quân, không cần có Đô Úy, cao nhất là Doanh tướng thôi.

- Vâng, thần nhớ kỹ.
Vương Trọng Lương cung kính đáp lại.

Lục Thất gật đầu, quay đầu nhìn lại Vương Đạo, Vương Đạo đã mài mực sẵn sàng. Lục Thất gật đầu với gã, đi đến bên cạnh bàn, nâng bút chấm mực, không chút do dự hạ bút chỉ viết hai chữ: ‘vọng sơn’.

- Vọng sơn. Khi ta còn ở Hưng Hóa quân, khát vọng lớn nhất chính là có thể gặp mặt Vương Văn Hòa đại nhân, hai chữ này, hãy thay ta giao cho Vương đại nhân.
Lục Thất bình thản nói.

Vương Trọng Lương cung kính đáp ứng. Hai chữ ‘vọng sơn’ đã thể hiện lòng kính trọng của Lục Thất dành cho Vương Văn Hòa. Cao sơn ngưỡng chỉ, núi cao hùng vĩ đấy, con người chỉ có thể ngửa mặt trông lên mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thất mang quân rời khỏi huyện thành Dư Can, rời đi không lâu, Lục Thất đổi một bộ quân giáp, một mình kín đáo thoát ly đại đội, cưỡi ngựa tiến đến Tín Châu. Hắn muốn bí mật gặp mặt Tống Lão Thanh, có lẽ cũng đi gặp Vương Dũng một chút.

Tới gần buổi trưa, Lục Thất rất thuận lợi tìm được đại doanh của Tiết Độ Sứ Hưng Hóa quân. Nơi Hưng Hóa quân đóng quân không thay đổi, tình cảnh của Tín Châu vẫn là dân sinh điêu linh, nhân khí thấy được nhiều nhất chính là quân đội Hưng Hóa.

Ở cổng đại doanh, Lục Thất xưng là quan binh Nhiêu Châu tới truyền tin, xin được gặp Đô Úy Tống Lão Thanh. Tướng sĩ thủ vệ vừa nghe không dám chậm trễ, vội cho người đi thông báo. Hiện giờ cao tầng trong Hưng Hóa quân đã đổi chủ, Tiết Độ Sứ đại nhân chủ động cáo bệnh xin nghỉ dưỡng, Tiết Độ Phó Sứ thì dẫn theo tam doanh thân quân đi Khang Hóa quân nhậm chức. Quân lực của đại doanh Tiết Độ Sứ đã tiếp nhận dung nhập tân Tiết Độ Sứ nha quân, hiện giờ cầm quyền chính là Tư Mã hành quân Chu Chính Phong tướng quân.

Nửa thời sau mới thấy binh lính đi thông báo trở về, trực tiếp dẫn Lục Thất tiến vào đại doanh gặp Tống đô úy. Lục Thất mơ hồ có cảm giác không thích hợp, ánh mắt của binh lính đưa tin tựa hồ miễn cưỡng khách khí với hắn.

Đi chốc lát đã tới một doanh trại, Lục Thất từ xa đã trông thấy Tống Lão Thanh đứng lặng nhìn hắn, hắn vừa thấy được Tống Lão Thanh, bất an trong lòng mới tiêu tán. Kỳ thực, lấy địa vị là vương Tô Châu hiện giờ của hắn, thật sự không nên một mình đến Hưng Hóa quân, hẳn là nên cho người đi liên lạc với Tống Lão Thanh, ước hẹn địa điểm gặp mặt.

Tống Lão Thanh mặc trên người tướng giáp của Đô Úy, trên mặt chứa ý cười theo dõi Lục Thất đi tới. Sau khi Lục Thất đến gần, Tống Lão Thanh trước tiên đuổi đi tên lính truyền tin, mới tự nhiên gọi Lục Thất vào trong doanh trại.

Vừa vào doanh trại, Tống Lão Thanh liền cười hỏi:
- Tiểu Thất, sao đệ lại đến Tín Châu?

- Bây giờ ta đến Tây bộ làm quan, Đường Hoàng lệnh ta làm Huyện lệnh Lâm Xuyên.
Lục Thất tùy ý đáp lại, trong doanh trại cũng không có ai khác.

Tống Lão Thanh ngây ra, nhìn Lục Thất kinh ngạc nói:
- Đệ nói cái gì? Đệ làm Huyện lệnh Lâm Xuyên ư?

Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
- Bất ngờ lắm có phải không, là Đường Hoàng cố ý đẩy ta tới Tây bộ đấy.

Tống Lão Thanh ồ một tiếng, gật đầu nói:
- Huyện lệnh là chức quan văn, Đường Hoàng muốn chuyển đệ thành quan văn á.

- Đến đây ngồi đi.
Tống Lão Thanh gọi.

Lục Thất gật đầu ngồi xuống, hỏi:
- Huynh thế nào rồi? Không khí trong đại doanh này dường như có chút không đúng.

- Thế nào? Đệ cũng cảm giác được.
Tống Lão Thanh mỉm cười nói.

Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Vẻ mặt của tướng sĩ thủ vệ rất căng thẳng cứng ngắc.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:
- Hơn phân nửa đại doanh Tiết Độ Sứ này đều là thân tín của Vương đại nhân, Chu tướng quân vào nắm quyền, Tiết Độ Sứ nha quân nguyên bản nhất thời khó có thể tiếp nhận. Chủ yếu là Đô Úy nha quân nguyên bản vẫn còn, cho nên tên Đô Úy nha quân ta đây trở nên có vẻ dư thừa.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Vương đại nhân rời đi, không ngờ lại không mang đi quân lực thân tín.

- Vương đại nhân vẫn chưa chính thức rời chức đâu, hơn nữa theo ta thấy, Vương đại nhân không phải thật sự muốn cáo bệnh từ quan, mà là ngài ấy đang uy hiếp triều đình nhượng bộ.
Tống Lão Thanh lạnh nhạt nói.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức hiểu được gật đầu, Vương Văn Hòa đại nhân có khả năng là đang dùng sách lược lấy lui làm tiến, tuy nhiên cũng có thể là làm tính toán đường lui thật sự. Bởi vì Việt quốc ở trước mắt đã không có năng lực đột kích Tín Châu, lực chú ý của Việt quốc hơn phân nửa khả năng đã chuyển hướng tới Tô Châu, đối với thế cục Tây bộ, ngược lại là lo lắng Đường quốc tiến công.

- Tiểu Thất, đệ tới đây hẳn không phải chỉ để gặp ta.
Tống Lão Thanh cười khẽ nói, giọng điệu tùy ý và tự tin, trải qua kinh nghiệm cầm binh, dần dà đã dưỡng thành khí độ tướng soái.

Lục Thất cười, nói:
- Một là gặp mặt huynh, hai là muốn thương lượng chút kế hoạch với huynh.

Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
- Nói đi, chỗ này của ta không có người ngoài nghe lén đâu.

Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Lão Thanh, ta ở Nhiêu Châu đã dựng nên thế lực, huynh cũng biết đấy. Hiện giờ Nhiêu Châu nơi đó đã thu thập được một vạn binh lính, ta nghĩ sẽ để cho một vạn binh lính kia quy về Hưng Hóa quân, hơn nữa tốt nhất là do huynh làm Thống soái.

Vẻ mặt của Tống Lão Thanh nghiêm trọng, đáp lại nói:
- Hành động này của đệ thật lớn mật đấy.

- Đúng là lớn mật, nhưng ta nhớ tới Hưng Hóa quân có thánh chỉ được quyền quản chế quân lực Nhiêu Châu, bây giờ tuy rằng chiến sự kết thúc, nhưng ý chỉ hủy bỏ quyền tiết độ vẫn chưa tới Hưng Hóa quân.
Lục Thất nói.

Tống Lão Thanh ngây người, nói:
- Hưng Hóa quân có thánh chỉ cấp quyền tiết độ quân lực Nhiêu Châu ư, vì sao ta chưa từng nghe nói qua?

- Là Vương Dũng đại ca nói với ta.
Lục Thất giải thích.

Tống Lão Thanh giật mình, suy nghĩ một chút nói:
- Một vạn binh lính kia nếu quy vào Hưng Hóa quân, để ta làm Thống soái là không thể nào. Chu Chính Phong sẽ không đáp ứng đâu, chủ yếu là vì hiện giờ Chu Chính Phong rất nể trọng ta, cần ta ở bên người vạch mưu tính kế. Hơn nữa ta đi thống lĩnh một vạn quân, không bằng tiếp tục ở lại đại doanh Tiết Độ Sứ cho thỏa đáng.

- Nếu không thể do huynh làm Thống soái, vậy thì có thể trực tiếp quy nhập vào Tiết Độ Sứ nha quân, ta nghĩ cái Chu Chính Phong trước mắt cần nhất chính là quân lực chịu nghe lệnh gã.
Lục Thất lại đề nghị.

Quan tướng của một vạn binh dũng quân kia đều là huynh đệ của hắn trong binh dũng quân huyện Thạch Đại, nếu quy vào dưới trướng người xa lạ thống lĩnh, một là dễ dàng bị lộ ra Lục Thiên Phong hắn, hai là dễ bị buộc phải đổi tướng.

Tống Lão Thanh nghe xong gật đầu, nói:
- Vậy thì có thể đấy, Chu Chính Phong chắc sẽ bằng lòng.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu một vạn quân kia thành công dung nhập vào Hưng Hóa quân, huynh hãy tìm một cái lý do tiến công Việt quốc.

Tống Lão Thanh nghe xong cười, nói:
- Chuyện đột kích Việt quốc ta đã góp lời với Chu Chính Phong rồi. Chu Chính Phong cũng hy vọng có thể xua quân kiến công.

Lục Thất ngẩn ra, đáp lại:
- Vậy thì tốt lắm, ta rất cần Hưng Hóa quân đột kích Việt quốc.

Tống Lão Thanh ngớ ra, nói:
- Ở Tín Châu trực tiếp tiến công Việt quốc sẽ không thành. Ta cùng với Chu Chính Phong có thương lượng qua, tính toán sẽ xua quân đánh Mân quốc, lấy lý do là nhận được cầu cứu của Thanh Nguyên quân, nói Mân quốc đột kích Tuyền Châu.

Lục Thất ngây ra, lập tức cười nói:
- Tốt, đột kích Mân quốc là một nước cờ hay.

Tống Lão Thanh lại lắc đầu, nói:
- Hay thì có hay, tuy nhiên khuyết thiếu hậu lực chi viện.

Lục Thất sửng sốt, xoay chuyển ý nghĩ một hồi, hỏi:
- Là thiếu quân lương à?

Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
- Bây giờ Hưng Hóa quân đã lâm vào hoàn cảnh thiếu lương thực và quân hưởng, mười vạn quân ngày hôm nay cũng chỉ có thể mỗi ngày uống cháo loãng no bụng. Quân lương do triều đình tiếp tế vẫn chưa thấy tới, lại thêm Tây bộ gặp thiên tai, Tín Châu gần như không có thu hoạch mùa màng. Hiện giờ lòng quân đê mê xao động, còn lan truyền lời đồn đãi rằng triều đình muốn đại quy mô giải tán quân cho về quê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play