Đại hôn của Công chúa mặc dù đã được giản đơn rất nhiều, nhưng vẫn còn khá nhiều lễ nghi. Lục Thất giằng co ở Tiêu phủ mãi cho tới trưa mới đón được hỉ kiệu ba người ngồi về lão trạch, ngoại trừ Tiểu Phức xuất giá, Lý Tuyết Tâm và Thanh Văn cũng là tân nương.

Hơn nữa Tiểu Phức đặc biệt vì các nàng bố trí tổ đường bổn gia. Lục Thất thuận theo, quỳ lạy bài vị tổ tông, rồi mới ra nghênh đón Lý Tuyết Tâm và Thanh Văn. Cưới các nàng ấy vốn không cần những nghi thức này, nhưng Lục Thất tôn trọng Tiểu Phức rộng lượng, vô cùng nghiêm túc tuân theo các lễ nghi nghênh thú, không có bất kỳ hành vi có lệ hay không kiên nhẫn nào.

Đón dâu về tới lão trạch, Lục Thất và ba vị tân nương dắt dây đỏ bái đường thành thân, sau đó dắt dây đỏ mang ba vị giai nhân đi động phòng. Ba vị tân nương nhập động phòng cùng nhau ngồi trên giường cưới, còn Lục Thất thì đi xã giao tân khách.

Tới gần hoàng hôn, Lục Thất mới được Tân Vận Nhi đỡ về động phòng. Tân Vận Nhi đến ngoài cửa liền rời đi, tiếp tục đi xã giao với các nữ khách đến chúc mừng. Các nhà giàu bình thường ở huyện Thạch Đại đương nhiên không cảm giác được nguy cơ gì, ngược lại cảm thấy có thể tham dự đại hôn của Phò mã và Công chúa đúng là vinh hạnh, cho nên có rất nhiều người tới.

Lục Thất dùng ánh mắt áy náy tiễn Tân Vận Nhi đi, rồi mới bước vào động phòng. Ba hỉ nương vẫn luôn chầu chực và hầu hạ tân nương vừa thấy Lục Thất tiến vào, rối rít cung kính nói lời chúc mừng. Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại, đồng thời hắn cũng nhìn thấy một vị mỹ nhân mặc y phục màu xanh lục quen thuộc.

Mỹ nhân mặc y phục xanh lục chính là Tống Ngọc Nhi. Ở động phòng gặp được Tống Ngọc Nhi, Lục Thất không cảm thấy bất ngờ. Tân Vận Nhi có nói qua với hắn, Tống Ngọc Nhi trước kia từng có lời đắc tội với Công chúa Tiểu Phức, cho nên vào ngày đại hỉ, Tân Vận Nhi cho Tống Ngọc Nhi đến động phòng hầu hạ Công chúa, cầu hóa giải oán hận của Công chúa.

Lục Thất mỉm cười gật đầu với Tống Ngọc Nhi ở đối diện. Tống Ngọc Nhi nhìn Lục Thất với ánh mắt phức tạp một cái, liền cúi đầu hành nữ lễ, võ quan mà ngày xưa mình chướng mắt, hiện giờ đã là đại quý nhân. Lục Thất mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía ba vị tân nương.

Một hỉ nương đi lên đưa tới hỉ xứng, cung kính nói:
- Vừa lòng đẹp ý. Lão gia, Công chúa điện hạ phân phó người đầu tiên được vén khăn, đêm nay sẽ viên phòng.

Lục Thất nghe xong trái tim nhộn nhạo, hắn giơ tay nhận lấy hỉ xứng, cất bước tới gần ba vị tân nương. Không cần nhìn kỹ, hắn cũng biết ba tân nương đều ăn diện độc nhất vô nhị. Hắn tay cầm hỉ xứng, mỉm cười quét mắt nhìn chốc lát, bỗng khom lưng nửa người.

- Ta có cách để biết ai với ai đấy, nhưng hôm nay ta không nên chơi xấu khi dễ các nàng. Một đời này của Lục Thiên Phong ta, đoạn thời gian khốn khổ nhất là ở Tây bộ, khổ tận cam lai, ta chọn nàng ngồi ờ phía tây vậy.
Lục Thất nhẹ giọng nói.

Nói xong hắn bước sang trái một bước, đưa tới hỉ xứng vén ra khăn hỉ, lộ ra gương mặt hốt hoảng thẹn thùng của một mỹ nhân, tân nương đó chính là Thanh Văn. Lục Thất cười gật đầu, sau đó dùng hỉ xứng vén ra khăn hỉ của hai nàng còn lại, ngồi ở chính giữa lại là Lý Tuyết Tâm, ngồi ở bên phải mới là Tiểu Phức. Tiểu Phức là Công chúa, không ngờ không ngồi ở giữa.

Ba tân nương mỹ nhân thẹn thùng nhìn trộm Lục Thất. Lục Thất vẻ mặt ngốc ngốc vừa nhìn vừa cười, chợt Tống Ngọc Nhi đi tới, cung kính nói:
- Nô tì Tiểu Ngọc, phụng mệnh hầu phòng.

Tiểu Phức ngẩn ra, nhìn Tống Ngọc Nhi, trên khuôn mặt trắng ngọc xinh đẹp khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng mỉm cười, rồi dịu dàng nói:
- Ngươi nếu đã đến đây, vậy thì hầu hạ Thanh Văn đi.

- Vâng, nô tì tạ ơn Công chúa điện hạ khoan dung.
Tống Ngọc Nhi vội quỳ xuống đất đáp lại, sau đó đứng dậy hầu hạ Thanh Văn thoát y phục, còn hỉ nương thì đi đến hầu hạ Tiểu Phức và Lý Tuyết Tâm thay y phục, cởi đồ trang sức.

Nhóm hỉ nương làm xong nhiệm vụ, cung kính hành lễ rời đi, tự đi ra ngoài lĩnh tiền thưởng. Bọn họ cũng buồn bực khó hiểu, Công chúa xuất giá, vì sao không có đội ngũ nô tì làm của hồi môn, dù là tiểu thư nhà quan bình thường khi xuất giá cũng sẽ có bảy tám nô tì theo làm của hồi môn đấy.

- Các nàng có mệt không?
Lục Thất nhìn Tiểu Phức và Lý Tuyết Tâm, ôn nhu quan tâm hỏi.

Tiểu Phức tự nhiên cười, khẽ nói:
- Mệt chết đi được, nhưng cuối cùng cũng đã gả cho chàng rồi.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức buồn cười không thôi, mỉm cười nói:
- Nàng cũng không nên nói như vậy.

- Thiếp càng muốn nói như vậy đấy, không được sao?
Tiểu Phức oán trách đáp lại, trong giọng nói mang ý cười.

Lục Thất mỉm cười, chắp tay cung kính nói:
- Phu nhân muốn nói thế nào đều được, không gì không thể.

Tiểu Phức dịu dàng mỉm cười, khẽ nói:
- Thiếp mệt quá rồi, chàng đi qua đi.

Lục Thất thẳng lưng, tiến lên một bước ôm lấy Tiểu Phức. Tiểu Phức cả kinh vội nói:
- Thất lang.

- Nàng và Tuyết Tâm cũng ở cùng đi.
Lục Thất nhếch môi cười khẽ nói.

Tiểu Phức ngẩn ra, đôi mắt đẹp oán trách liếc hắn một cái, mặc cho Lục Thất ôm đặt lên giường, sau đó Lý Tuyết Tâm cũng bị ôm lên, cuối cùng Lục Thất đi ôm thân thể lả lướt mỹ diệu của vưu vật Thanh Văn vào cùng.

Năm ngày sau, một nhà Lục Thất đang đắm chìm trong sự yên vui của tân hôn, đột nhiên có một vị khách từ kinh thành tới tiếp kiến. Là một vị Thiên Ngưu Vệ tướng quân họ Vương, mang đến thủ dụ của Đường Hoàng và công văn của Lại bộ, bổ nhiệm Lục Thiên Phong làm Tư Mã Phủ Châu, Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên.

Lệnh bổ nhiệm của Đường Hoàng khiến cho một nhà Lục Thất hết sức ngoài ý muốn. Không ngờ Đường Hoàng sẽ phóng Lục Thất tới Tây bộ nhậm chức quan, hơn nữa ngoài giữ chức Tư Mã Phủ Châu, còn làm Huyện lệnh cai quản huyện Lâm Xuyên. Nếu là bình thường, phóng Lục Thất ra ngoài chỉ cần cấp cho một chức quan Tư Mã là đủ rồi.

Thiên Ngưu tướng quân vừa dẫn người đi, Tiểu Phức lập tức đi Tiêu phủ. Hai thời sau Thanh Bao quay về, nói với Lục Thất tình hình ở Phủ Châu tương tự với Trì Châu, có bốn vạn Chiêu Võ Tiết Độ quân trú đóng. Cũng như Trì Châu, quân lương của Chiêu Võ quân do Phủ Châu cung cấp. Bởi vì có sự tồn tại của Chiêu Võ quân, cho nên Phủ Châu không có hương binh luân phiên trú đóng, thế nên chức quan Tư Mã Phủ Châu chỉ là một hư quan.

Lời nói của người Tiêu phủ khai thông cho Lục Thất hiểu ra, chức Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên kỳ thực là mở đầu con đường chuyển hóa Lục Thất từ quan võ sang quan văn, hơn nữa Phủ Châu là địa bàn của Chiêu Võ Tiết Độ quân. Hiện giờ Phủ Châu cũng đang gặp cảnh thiên tai náo loạn, chỉ sợ chức sự Huyện lệnh Lâm Xuyên sẽ hết sức khó khăn, trên có quân đội áp chế thúc giục lương thực, dưới có người dân gặp nạn thiên tai cần cứu giúp.

Tiêu phủ đề nghị Lục Thất kéo dài thời gian đi nhậm chức, để tránh cạm bẫy ở Phủ Châu. Cái nhìn của Tiêu phủ là, Đường Hoàng vội vàng đẩy Lục Thất đến Phủ Châu nhậm chức, có thể là vì muốn nhanh chóng thâu tóm Thường Châu. Thường Châu nổ ra chiến sự, bất kể Lục Thất có mặt ở Phủ Châu nhậm chức hay không, đều không có ảnh hưởng gì. Nếu Đường Hoàng đã muốn truy cứu tội của Lục Thất, Lục Thất có ở nơi nào cũng vậy.

Tiểu Phức đã trở về, nói với Lục Thất, lão phu nhân Tiêu phủ đã đáp ứng cho Tiêu Tứ tiểu thư, Tiêu Tri Sơn cùng với Ngôn tổng quản, bí mật tới Tô Châu trốn tránh và nhậm chức. Nhưng chuyện về Phủ Châu, lão phu nhân không nói gì thêm, chỉ là nói Tiểu Phức, mấy ngày nữa cùng với Lục mẫu và một nhà Lục Thiên Hoa khởi hành tới kinh thành định cư.

Lục Thất nghe xong đương nhiên hiểu được, lão phu nhân Tiêu phủ là đang ám chỉ hắn nên tới Phủ Châu nhậm chức càng sớm càng tốt. Lục Thất cũng hiểu được, hắn cần phải nhanh chóng tới tây bộ, một là ra vẻ hưởng ứng lệnh của Đường Hoàng, hai là hắn muốn đi thăm vài người quen cũ, liên lạc với một số quan thế.

Tiểu Phức đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng lên tiếng đề nghị cho Tân Vận Nhi theo Lục Thất đi Phủ Châu. Lục Thất cự tuyệt, nói rằng chuyến này tới Phủ Châu lắm hiểm nguy, một mình hắn đi còn có niềm tin có thể tự bảo hộ, nếu dẫn theo người nhà hắn sẽ phân tâm. Hơn nữa việc Đường Hoàng thu quản Thường Châu không tới mấy tháng nữa sẽ xảy ra rồi, chỉ sợ hắn ở Phủ Châu nhậm chức không lâu, đã phải rời chức bị triệu hồi về kinh thành.

Tiểu Phức cũng hiểu được, nên không nhiều lời nữa, chuyển sang thương lượng với Lục Thất về việc ứng biến về sau. Tiểu Phức đề nghị Lục Thất, một khi nghe được tin tức Đường Hoàng vấn tội, dứt khoát chạy tới Tô Châu, dụng binh bức bách Đường Hoàng thỏa hiệp. Lục Thất đáp lại khi nào chuyện đó xảy ra, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Ngày hôm sau, nhóm tiểu muội rời khỏi huyện Thạch Đại, bí mật đi Tô Châu, người ở lão trạch không ai đi đưa tiễn. Lục Thất hoài nghi Đường Hoàng rất có thể để lại người giám thị, một khi Lục gia hắn có bất kỳ hành động dị thường gì, chỉ sợ sẽ xuất hiện vũ lực cướp giết.

Ngày kế sau khi tiểu muội rời đi, Lục Thất cùng người nhà chia tay trong nước mắt, cũng rời khỏi huyện Thạch Đại. Chẳng qua hắn dẫn theo hai trăm Nam Ưng Vệ đi, tám trăm Nam Ưng Vệ khác thì hộ vệ người nhà đi kinh thành, hơn nữa sau đó cũng sẽ giữ lại ở kinh thành hộ vệ cho phủ Công chúa. Lục Thất đương nhiên không muốn Nam Ưng Vệ thực sự quy vào quân hệ của Nam Đô.

Một đường đi về phía tây, qua một ngày liền tới ranh giới Nhiêu Châu, đến huyện Nhạc Bình thì đóng quân. Huyện Nhạc Bình thuộc khu vực trung tâm Nhiêu Châu, qua khỏi huyện Nhạc Bình là huyện Bà Dương, cũng chính là nơi châu trị của Nhiêu Châu.

Lục Thất đắn đo, không biết có nên tới huyện Bà Dương hay không, lo lắng nhỡ bị Đường Hoàng biết được, sau này có khả năng sẽ ảnh hưởng tới bố cục quan thế của hắn tại Nhiêu Châu. Nhưng hắn rất muốn gặp lại các huynh đệ binh dũng quân, cũng muốn nghe xem lời giải thích của Vương Trọng Lương.

Suy tư một hồi, Lục Thất cảm thấy không nên công khai đi huyện Bà Dương. Hắn lệnh người lên đường trong đêm tới huyện Bà Dương thông báo, muốn ở huyện Dư Can bí mật hội hợp. Lần này hắn đi Phủ Châu, đi qua huyện Dư Can là chuyện bình thường

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play