Lục Thất gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao nàng biết nàng không phải con gái của Ung Vương.

- Là lén nghe được, có một lần, lão nô trông coi ta tưởng ta không ở đó, nói mấy câu oán hận ngay trong phòng, ta nghe được bọn họ gọi ta là con hoang. Khi đó ta đã hiểu, ta không phải con gái ruột của Ung Vương.
Tiểu Phức đau khổ khẽ trả lời.

Lục Thất gật đầu, Tiểu Phức ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Thiên Phong, chàng sẽ ghét bỏ một đứa con hoang như ta phải không?

Lục Thất cười trìu mến, đưa tay ôm chặt nàng, khẽ cất tiếng nói:
- Tiểu Phức, nàng là Tiểu Phức của ta, gọi ta Thất Lang đi.

- Thất Lang.
Tiểu Phức nghẹn ngào gọi to, oa oa nức nở, tay ngọc nắm chặt áo bào của Lục Thất.

Ngọc Trúc, Thanh Văn và Lý Tuyết Tâm yên lặng đứng nhìn. Đôi mắt đẹp của Thanh Văn và Lý Tuyết Tâm đều lấp lánh nước, Ngọc Trúc tuy cũng hơi có nét thê lương, nhưng đôi mắt đẹp cũng chỉ lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, cô không bị cảm động, cũng không kinh ngạc trước xuất thân thật sự của Tiểu Phức.

Nhưng trí tuệ của Tiểu Phức, thật sự làm cho cô ghê sợ. Cô là người ngoài cuộc, cũng có thể nghe được cái gọi là tầng bí mật, cô hiểu không phải công chúa coi cô là tâm phúc, mà là để cô tận mắt chứng kiến, chứng kiến Lục Thất yêu thích, hứa hẹn với Tiểu Phức.

Ngày hôm sau, một nghìn Nam Ưng hộ giá công chúa bệnh tình đã có chuyển biến tốt cùng phò mã khởi hành, suốt dọc đường đi, thương thế của phò mã tái phát, không thể ra gió, công chúa đang chăm sóc cũng ngã bệnh, người biết nội tình thì cố ý che đậy, không biết nội tình cũng thật sự lo lắng, công chúa và phò mã, quả thật đều là đông chủ khó gặp.

Khi Lục Thất đến huyện Thạch Đại một chuyến, chiến báo về việc tập kích Dương Châu cũng được đưa tới tay hắn. Xem chiến báo, Lục Thất cười khổ, không ngờ Vương Bình đại ca lại dẫn theo quân đội của mình, hơn nữa còn là hai ngàn năm trăm Trung phủ dũng vượt sông tập kích Dương Châu, Dương Châu quả thật đã không có trọng binh trấn thủ nữa rồi, bị Vương Bình xuất kỳ bất ý đánh vào thành Dương Châu.

Vương Bình đánh vào quân đội của thành Dương Châu, thật sự đã trở thành phỉ quân rồi, gieo họa giết người gian dâm, nhà giàu Dương Châu gần như đều gặp phải thảm họa chiến tranh, bị cướp hết lượng lớn của cải, quan lại Dương Châu gần như đều bị giết giữa thanh thiên, một ngàn quan binh Dương Châu vốn không ngăn cản nổi quân Đường như lang như hổ, gần tám phần bị giết, tạo thành thảm họa chiến tranh đến rợn người cho Dương Châu.

Lục Thất xem chiến báo xong thì nhíu mày, hắn đã chỉ thị, cố gắng chỉ giết một ít quan hộ là đủ rồi, tàn khốc tắm máu Dương Châu như vậy, sau này rất có thể sẽ trở thành tiếng ác họa ngầm, hơn hai ngàn quân tập kích, rất khó bịt miệng. Về sau hắn châm chước, hạ lệnh cho Trung phủ doãn tham dự trận tập kích Dương Châu, tất cả điều đi huyện Đông Hải, để Trương Hồng Ba phụ trách trông chừng.

Không lâu sau Trương Hồng Ba tiếp nhận hơn hai ngàn quân Trung phủ dũng, y hiểu ý Lục Thất là để bịt miệng, tuy nhiên bịt miệng không phải là bí mật giết người, Trương Hồng Ba một mặt ra lệnh cho Trung phủ dũng tập kích Dương Châu, dùng của cải đầu tư kiến thiết huyện Đông Hải, một mặt thành lập thủy quân Đông Hải, dùng quân chế tách hai ngàn Trung phủ dũng ra khỏi lục quân. Mấy năm sau, hơn hai ngàn Trung phủ dũng thủy quân, đã trở thành tướng sĩ giàu có nhất Đông Hải. Bọn họ thu hoạch Dương Châu, cũng trở thành chiến lợi phẩm trên biển một cách hợp tình hợp lý.

Ầm! Huyện Thạch Đại oanh động, huynh đệ Lục thị vinh quy hồi hương, một ngàn Nam Ưng vệ chỉnh đốn áo giáp, trú đóng ở sàn đấu võ ngoài thành huyện Thạch Đại. Khi đoàn xe của Lục Thất đến cửa đông thành huyện Thạch Đại, một đám quan viên huyện Thạch Đại xếp thành hàng cung nghênh, gọi là nghênh đón Công chúa điện hạ, kì thực là để nịnh bợ hai vị quan gia Lục đại mà thôi.

Lục Thất và huynh trưởng mặc áo bào gấm, xuống xe rất thân thiện chờ gặp mặt quan viên. Tôn huyện lệnh cung kính xưng hạ quan, Lục Thất ậm ừ, ánh mắt chân thành nhìn Lãnh huyện úy và Đông huyện thừa một chút. Đông huyện thừa bình thản đáp lại cho có lễ, Lãnh Nhung thì cung kính giơ tay chào theo nghi thức quân đội.

Xã giao xong thì vào thành. Đoàn xe của Tiểu Phức tới Tiêu phủ, còn huynh đệ Lục thị thì trở về nhà cũ, bái mẫu thân, gặp họ hàng, còn Vương nhị phu nhân thì trở về gia trạch của mình, phụ nữ Đỗ thị cũng trở về nhà. Đợi huynh trưởng của Lục Thất cưới vợ, Vương nhị phu nhân cũng có thể nói là tâm tính phức tạp vô cùng, một lần rời nhà, cũng đã trải qua quá nhiều gian nan và thay đổi.

Lục Thất và huynh trưởng trở lại nhà cũ, nhà cũ đã chật kín người rồi. Bái kiến mẫu thân nước mắt rưng rưng xong, Lục Thất lấy lí do trong người không được khỏe, cùng Tân Vận Nhi tránh đi, huynh trưởng ở lại một mình xã giao chúc thân nhân và khách nhân.

Lục Thất và Tân Vận Nhi cùng nhau tới đông viện gặp Ninh Nhi và Tương Nhi, cho nên không lộ diện ở nhà cũ kia nữa. Nhưng Lục Thất ở đông viện cũng chỉ có thể gặp gỡ các thê thiếp trong chốc lát, vui vẻ bất ngờ gặp mặt nói vài câu.

Lục Thất còn nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Tống Ngọc Nhi. Tân Vận Nhi nói, Ngọc Nhi là thị thiếp trong phòng của nàng. Lục Thất không nói gì thêm, chủ động mỉm cười ôm lấy Tống Ngọc Nhi, dùng hành động trấn an trái tim mỹ thiếp. Cho đến giờ, Lục Thất thân là nam nhân trong tâm thái bậc bề trên, đã không còn quá đa tâm suy nghĩ tới những chuyện của nữ nhân nữa rồi.

Mà điều khiến Lục Thất không ngờ chính là, đông viện của hắn có thêm một vị thiếp thất thanh tú xinh đẹp, mười bảy xuân xanh, còn là con gái của Lý Xuyên. Kỳ thực là con gái một người anh em ruột của Lý Xuyên, được Lý Xuyên nhận làm con gái để làm con thừa tự. Lục Thất nhìn thiếp thất ngượng ngùng chào hỏi vẻ xa cách, nghe Tân Vận Nhi giới thiệu, hắn mới hiểu những lời Lý Xuyên nói trước kia.

Gặp gỡ đơn giản mà ấm cúng với các thị thiếp, Lục Thất lại hỏi về tiểu muội, Tân Vận Nhi nói ở Tiêu phủ rồi. Tuy nhiên tiểu muội đã thoát nô tịch, có điều Trình di nương cũng đã thoát nô tịch, nhưng bị lão phu nhân giữ lại trong Tiêu phủ, Lục gia cũng không tiện chủ động đón về.

Lục Thất chỉ có thể gật đầu. Sau khi một mình rời khỏi cửa sau đông viện, hắn đã sai người thông báo cho Lãnh Nhung và Đông huyện thừa, hắn cần móc nối với Đông huyện thừa càng sớm càng tốt. Thường thì chỉ hơi trì hoãn một chút, sẽ sinh ra biến cố ngay.

Liễu Minh tửu lâu, nơi Lục Thất và huynh trưởng từng uống rượu tâm sự, bây giờ đã là sản nghiệp của Lục thị. Nguyên chủ nhân của nó không ngờ lại là Ngưu huyện úy. Sau khi Ngưu huyện úy bị chém đầu tịch thu nhà, Tân Cầm Nhi mượn cơ hội mua cửa hàng lớn của Tam gia ở đường cái phía tây, chỉ có điều khi đó Tân Cầm Nhi vốn không thể nghĩ tới việc mua lại cửa hàng lớn huyện Thạch Đại, bây giờ đương nhiên chỉ có thể gắng gượng trông coi cửa hàng nhỏ này thôi.

Vào Liễu Minh tửu lâu, Đông huyện thừa và Lãnh Nhung đã chờ trong nhã gian. Vừa thấy Lục Thất bước vào, hai người vội đứng dậy chào, Lục Thất để họ tùy ý, ba người ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi, Lục Thất liền hỏi thẳng Đông huyện thừa:
- Hà thúc, Đông Quang đại ca bây giờ thế nào rồi?

- À, nhờ phúc của đại nhân, Đông Quang bây giờ đã là doanh tướng của quân Khang Hóa, hơn nữa được quân Khang Hóa giao cho ba quân đoàn. Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân cực kỳ coi trọng Đông Quan.
Đông huyện thừa mỉm cười hồi đáp.

Ông ta cũng chỉ biết Lục Thất là phò mã, cùng với việc nghe nói cuộc chiến ở huyện Cú Dung và danh tiếng làm tức chết Thứ sử Thường Châu. Trong lòng ông ta, Lục Thất cũng chỉ là một võ quan leo cao nhờ tiền bạc mà thôi.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu hỏi Lãnh Nhung:
- Lãnh Nhung, quan huyện úy, làm thế nào?

- Còn có thể đấy, có sự ủng hộ của Đông đại nhân, thuận lợi nắm trong tay quan binh và đường cái phía tây, cung cấp bạc cũng thu được năm nghìn bạc.
Lãnh Nhung hồi đáp, thuận tiện bày tỏ chút công với Đông huyện thừa.

Lục Thất nhìn Lãnh Nhung mỉm cười, đúng là làm quan, sẽ được giúp đỡ trên quan trường. Lãnh Nhung bị Lục Thất nhìn rồi cười như thế thì xấu hổ, nói:
- Đại nhân, ta tiếp nhận mệnh lệnh của phủ công chúa, đừng bắt ta bóc lột thương hộ quá mức đấy.

Lục Thất lắc đầu, cười nói:
- Ta cũng không nói ngươi cung cấp bạc không đủ, ta cũng không cần huyện Thạch Đại cung cấp bạc. Sau này bạc ngươi cung cấp lấy từ huyện Thạch Đại, dùng cho địa phương mình đi.

Lãnh Nhung lập tức sợ run người, ánh mắt bất ngờ nhìn Lục Thất vẻ không hiểu, ban đầu y nghĩ mình làm huyện úy, Lục Thất gửi thư nói về chuyện cung cấp bạc, là đại sự liên quan đến dưỡng quân phủ công chúa, không thể lơ là.

Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:
- Trước khác nay khác, hiện giờ ta đã có Tô Châu và Thường Châu làm căn cơ, đã không cần huyện Thạch Đại cung cấp bạc để nuôi quân nữa.

À! Lãnh Nhung và Đông huyện thừa đồng thời khẽ ồ lên, phản ứng của bọn không phải là cực kỳ khiếp sợ, mà là nghĩ ra rồi. Lục Thất có thể lấy bạc từ chỗ Thường Châu cung cấp.

Lục Thất hiểu hai người chưa nghe ra dụng ý thật sự, lại nói:
- Ta nói ở đây, không phải là cung cấp bạc gì đó, mà là quân chính của Thường Châu và Tô Châu, đã bị ta chiếm cứ cả rồi.

Hả! Đông huyện thừa kinh ngạc thất thanh nhìn Lục Thất, Lãnh Nhung không phản ứng mạnh, chỉ nhìn Lục Thất. Lục Thất cười nói:
- Đại chiến Thường Châu, đã cho ta lấy được hai vạn đại quân, tiếp đó ta lại đột kích Tô Châu Việt quốc, đoạt lấy Tô Châu. Gần đây ta lại đánh bại ba vạn đại quân đột kích Tô Châu của Chu quốc, cùng với bốn vạn đại quân khi đánh bại Việt quốc phòng ngự Gia Hưng. Hiện giờ ở Tô Châu và Thường Châu, đã có được mười sáu vạn đại quân rồi.

Đông huyện thừa và Lãnh Nhung khó tin nhìn nhau một lát, chỉ cảm thấy Lục Thất có phải đang nói nhảm không, sao có thể có chuyện hoang đường như thế được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play