Lục Thất cười nhẹ, gật đầu, sau đó cùng Tân Cầm Nhi đi đổi giáp soái, được ba trăm Hổ Khâu minh quang giáp vệ. Ưng Dương lang tướng của Hổ Khâu giáp vệ lại là Trung quân lệnh Lý Hổ. Nhưng điều khiến Lục Thất ngạc nhiên là sau khi nhận được thư của Công chúa thì Thanh Văn lại lập tức rời khỏi Ngô huyện, còn điều khiến Lục Thất không nói nên lời chính là Thanh Văn không đến bến tàu mà rời Tô Châu quay về kinh thành Đường quốc.
Vứt bỏ những tiếc nuối vì không được gặp Thanh Văn, Lục Thất uy võ đến xử lý các phạm nhân. Hơn một vạn phạm nhân cũng đủ nhiều rồi, nhưng Lục Thất cũng hiểu được tại sao lại nhiều như vậy. Bởi vì phần nhiều là liên tội các bộ tộc, nói cách khác là trưởng giả bộ tộc phản kháng hắn nhập chủ, như vậy các tiểu tộc khác cũng đi theo.
Một vạn phạm nhân được giam giữ tách ra, hơn hai nghìn Hổ Bí vệ của Tín Vương bị giam ở đại lao, hơn nữa những quan tướng lớn nhỏ của Hổ Bí vệ đều bị Tân Cầm Nhi hạ lệnh giết, những người còn lại đều là vệ binh thông thường. Chính vì là vệ binh thông thường nên tính nguy hiểm của nó không thể coi thường.
Tám nghìn phạm nhân khác chia làm mười bộ, giam giữ ở bên trong một ngôi nhà. Một vạn phạm nhân cần đến ba nghìn tướng sĩ canh gác, có hai nghìn tướng sĩ canh giữ thành, còn có một vạn năm nghìn quân đóng ở bên Thái Hồ, phòng ngự quân tấn công từ Thái Hồ, còn cả một nghìn Hổ Khâu vệ. Quân lực Ngô huyện có là hai vạn một nghìn người, nhưng trong số đó, những người có tâm bất chính muốn tạo phản lại rất nhiều, tâm thái muốn vượt trốn lại càng nhiều hơn.
Lục Thất dưới sự bảo hộ của Hổ Khâu vệ uy võ đã đến một ngôi nhà lớn. Những tướng sĩ canh gác các phạm nhân đều vô cùng bất ngờ khi Lục Thất đến. Những tướng quân có binh đều nhận ra Lục Thất, ai ai cũng rất nghiêm trang, đều chào theo nghi thức quân đội hô một tiếng “Bái kiến chủ thượng!”.
Lục Thất gật đầu với vẻ mặt ung dung, sau khi bước vào, dặn dò thả phạm nhân đến gặp. Các tướng quan canh gác hạ lệnh chấp hành, một đám phạm nhân bị giam giữ trong phòng lần lượt được thả ra tiền viện. Lục Thất đứng uy nghiêm ở cửa lớn, lạnh lùng nhìn phạm nhân được tập trung ở trước mặt.
Phần lớn các phạm nhân đều mặc áo bào, cho thấy xuất thân của họ không tầm thường, hơn nữa trên cổ không đeo gông, cũng không được có quá nhiều cực hình như vậy. Ánh mắt Lục Thất quan sát những “nhân vật” đặc biệt trong đám phạm nhân, đó đều là những người đàn ông rất già, nhưng trong đám phạm nhân lại là những người bắt chước làm theo thôi.
Đám phạm nhân nhìn tướng soái mặc kim giáp ở trước cửa, trông rất trẻ, tướng mạo cũng bình thường nhưng làm cho người ta cảm giác uy nghiêm không dám nhìn thẳng. Có lẽ là xung quanh có nhiều giáp vệ sáng bóng đứng đó, khiến cho tướng soái kim giáp đó hiển nhiên không tầm thường chút nào.
- Ta là Quy Đức tướng quân, là quân soái cao nhất của Tô Châu hiện nay. Ta đến là muốn nói cho các ngươi biết, bổn tướng quân không muốn nuôi một đám vô dụng. Lục Thất thản nhiên làm lời dạo đầu.
Vẻ mặt của các phạm nhân biến đổi, rất nhiều người trên mặt hiện lên vẻ tức giận, còn những người “bắt chước làm theo” kia thì nhìn với ánh mắt miệt thị, hoặc là vẻ mặt ngang nhiên nhìn Lục Thất, thoáng như đang nhìn một tên hề.
Lục Thất rất bình tĩnh, lại lạnh nhạt nói: - Đế quốc Đại Đường năm đó, huy hoàng mấy trăm năm, phản loạn của các dị tộc khiến cho đế quốc thất thế, dẫn đến thiên hạ đại loạn. Quần hùng tranh giành, Việt quốc chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ của đế quốc Đại Đường mà thôi.
- Câm miệng! Đường quốc của các ngươi chỉ là nguỵ Đường mà thôi. Thiên hạ đều biết, đó chẳng qua cũng là tướng của Từ thị, mạo danh Lý tộc mà giả hậu duệ Đại Đường. Một cụ già giơ tay chỉ vào Lục Thất, giận dữ nói với giọng điệu bác bỏ.
Lục Thất nghe xong không phiền não mà ngược lại còn mỉm cười đáp lại: - Cụ nói rất đúng, bổn tướng quân xin thụ giáo!
Cụ già kia ngẩn người ra, sắc mặt lập tức biến đổi, dường như hiểu được ý nói của Lục Thất. Nhưng Lục Thất đột nhiên thay đổi sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm nói: - Bổn tướng nói rồi, ta không nuôi đám người vô dụng, thiên hạ đại loạn, từ khi quần hùng tranh giành tới nay, chân lý đúng đắn là thuận yên nghịch vong. Giờ đây ta là chủ của Tô Châu, lương thực Tô Châu không nuôi được dân nước khác. Nếu các ngươi đã trung thành với Hoàng đế Việt quốc như vậy, Việt Hoàng cũng nên rơi lệ gào khóc cho sự trung thành đó của các ngươi. Nhưng bổn tướng nghe nói Việt Hoàng chỉ thích ca hát rượu say, có lẽ lúc tỉnh mới có thể gào khóc vài tiếng cho các ngươi thôi.
Đám phạm nhân nghe xong thì vẻ mặt kinh hãi, đều nghe ra sát ý rồi, tai lại nghe thấy tướng soái kim giáp quát: - Lý Hổ! Tuyên lệnh!
- Rõ! Lý Hổ đáp lại, tiếp đó lên trước một bước, lớn tiếng nói: - Quy Đức quân phủ có lệnh mộ binh, những người quy thuận có thể gia nhập Quy Đức quân, những người không quy thuận sẽ thuộc dân nước khác, ngay hôm sau áp giải rời khỏi Tô Châu, ngồi thuyền đến Yến quốc mưu sinh.
- Á! Đám phạm nhân kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức vẻ mặt trở nên phẫn nộ, sợ hãi. Ngay cả những người “bắt chước làm theo” cũng mất bình tĩnh, ai ai cũng kinh sợ nhìn chằm chằm về phía Lục Thất.
Lục Thất lạnh lùng nhìn lại, nhếch mi nói: - Tất cả nghe rõ đây! Bổn tướng nói là không nuôi những kẻ vô dụng nhưng ta cũng phụng theo trời cao có đức hiếu sinh, không giết các ngươi mà là thả cho các ngươi con đường sống để các ngươi đến Yến quốc. Giá của các ngươi có thể đổi lại rất nhiều muối cho vạn dân Tô Châu, bổn tướng có thể bảo đảm, muối đổi về sẽ phân phát hết cho vạn dân Tô Châu, để họ nhớ đến ân đức cống hiến của các ngươi.
- Bắt đầu mộ binh! Những người không quy thuận sẽ lập tức áp giải đến bến tàu. Lục Thất nói xong, lại lớn tiếng ra lệnh, sau khi ra lệnh xong thì xoay người đi ra cửa lớn.
- Súc sinh, kẻ táng tận lượng tâm như ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Phía sau vọng lại tiếng chửi mắng quen thuộc, đó lại là cụ già ban nãy nói bác bỏ lời của Lục Thất. Tiếp đó là những tiếng rên rỉ, chắc là bị tướng sĩ đưa đi.
Lục Thất bước đi với sắc mặt thản nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, có được chết tử tế hay không, đến nay chưa đến lượt hắn. Lịch sử là do kẻ mạnh viết lên, những lời của tiểu dân chẳng qua cũng chỉ thoáng qua như mây khói, cũng chỉ là câu nói vớ vẩn mà thôi.
Một lát sau, lần lượt có phạm nhân bước ra tiền viện, bọn họ cúi đầu xếp thành hàng theo như căn dặn, cũng có người bị tướng sĩ áp giải ra, trực tiếp bị trói tay chân vứt lên xe bò, miệng vẫn còn mắng đến mức toé máu. Cũng có người bị áp giải ra cửa, đột nhiên cầu xin bằng lòng nhập quân.
Sau hai canh giờ, hơn tám trăm phạm nhân, thì đã có hơn bảy trăm người quy thuận, chỉ có ba mươi hai người là kiên quyết không chịu đầu hàng. Nhưng cũng có hơn hai mươi người phản kháng bị tướng sĩ giết chết, cụ già mắng Lục Thất, cũng vì xông lên tấn công mà bị tướng sĩ giết.
Lục Thất đứng ở trước mặt hơn bảy trăm người ứng mộ, nhìn liếc một cái, uy nghiêm nói: - Ta là Quy Đức tướng quân, quân soái cao nhất của Tô Châu, các ngươi đã nhớ cả chưa?
- Nhớ rồi ạ! Các mộ binh yếu ớt hô lên.
- Lớn tiếng đáp, những kẻ nào dám làm càn, lập tức bị đưa đi, nhớ kỹ chưa? Lục Thất lớn tiếng nói nữa, âm thanh chấn động tai người.
- Nhớ rồi ạ! Đám mộ binh kinh sợ đáp lại, giọng nói rõ ràng vang hơn hẳn.
Lục Thất gật đầu, quay đầu gọi các tướng quan canh gác lại, bảo hai trăm tướng sĩ canh gác trực tiếp vào mộ binh phạm nhân, tổ hợp thành hai doanh quân lực Quy Đức, Quy Đức quân chính thức thành lập. Chỉ có điều Quy Đức quân hiện nay không thể trông cậy vào chiến lực, cho dù một quân đoàn đại lao, phạm nhân mộ binh trong thời gian ngắn cũng không có được binh giáp và vũ khí, chỉ có thể có được cái gọi là quân phục Quy Đức nhưng xây dựng chế độ của Quy Đức quân lại tăng thêm thanh danh cho quân lực Tô Châu.
Hai ngày sau, một vạn quân Quy Đức quân đã được thành lập, hai nghìn tướng sĩ canh gác trở thành quân nòng cốt của Quy Đức quân. Còn về hơn hai nghìn Hổ Bí tù binh và tướng quan cấp cao của Trung Ngô quân ban đầu, Lục Thất không dám thu hàng về Quy Đức quân. Hơn tám nghìn phạm nhân căn bản là quan thân, phần lớn là văn nhân hay lão gia không giỏi võ thuật, quân lực nòng cốt của đại quân có thể trấn áp được, những người không nghe lời có thể dùng quyền bắt phục tùng theo, đánh là phục luôn.
Tù binh Hổ Bí và tướng quan cấp cao của Trung Ngô quân ban đầu không thành, bản chất chính là họ từng là quân nhân quý tộc, rất khó áp chế. Nhưng Lục Thất cũng có cách giải quyết, toàn bộ đều áp giải đến huyện Côn Sơn, giao cho Cố tướng quân bố trí. Hai vạn quân lực của Cố tướng quân hoàn toàn là người của Đường quốc, căn bản không sợ hơn hai nghìn tù binh làm phản. Tân Cầm Nhi hoàn toàn đồng ý, cũng vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Việc giải quyết phạm nhân mặc dù vẫn tồn tại những nguy cơ bất ổn nhưng cũng giải thoát được quân lực gay gắt của Ngô quận. Còn Quy Đức quân phủ cũng từ đó mà được thành lập, làm được soái ấn và mệnh lệnh của Vân Huy quân phủ, cũng để Trương Hồng Ba đi, đồng thời thông báo cho chư quân về sự thành lập và chức quyền của hai đại quân phủ. Chức quyền của lệnh Trung phủ sứ chỉ đối với trị chính của Tô Châu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT