Sáng sớm, một chuỗi xe có rèm che chạy ra khỏi cửa nam kinh thành, Lục Thất ngồi ở chiếc xe đầu, màn xe che kín. Lục Thất ở trong xe sắc mặt có chút mệt mỏi dựa vào vách tường, hắn dường như là bị bệnh, hơn nữa sau khi được thái y xem bệnh, chẩn đoán là bị bệnh, nghe nói là phong hàn xâm cốt, dẫn đến vết thương cũ tái phát, nhất định phải tĩnh dưỡng điều trị, kị gió.

Cách ngày cho mượn giống đã được ba ngày, Lục Thất không biết nữ nhân cho mượn giống là ai, Hình thái giám cũng không nói cho hắn biết, nhưng đối với thỉnh cầu của Lục Thất Hình công công đã đáp ứng rồi, nói sẽ đưa nhạc kĩ kia đi Thường Châu, giao cho chủ quản nữ quan của phủ Công chúa ở Thường Châu, nhưng cần Lục Thất trả mười nghìn lượng bạc, hơn nữa Bạch Linh Nhi tạm thời không thể sắp xếp để gặp mặt, Lục Thất đáp ứng rồi.

Xe ra khỏi kinh thành là vì Hoàng đế ban ân cho về quê tế tổ, hoàng ân tế tổ kia là một chuyện vô cùng quang vinh, cho nên chuyện tế tổ không thể trì hoãn, cũng giống như lúc bố mẹ qua đời, cho dù bận cũng phải bỏ tất cả quay về chịu tang, sau đó giữ đạo hiếu ba năm, nếu không sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Lục Thất không phải một mình một xe, trên xe còn có Tiểu Phức và Ngọc Trúc, nhưng hắn rất thành thật, trong xe thậm chí còn nói đến chuyện cho mượn giống hoang đường. Tiểu Phức nghe xong vô cùng sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp khó có thể tin nhìn Lục Thất, Ngọc Trúc chỉ là khuôn mặt hơi quái lạ, cũng rất bình tĩnh.

Lục Thất nói ra bí mật, chỉ áp thấy áp lực trong lòng bớt một chút, hắn sở dĩ nói cho Tiểu Phức không phải bởi vì áy náy mà vì nhắc nhở Tiểu Phức phải cẩn thận Hình Thái giám gian xảo kia.

Tiểu Phức sau khi khiếp sợ không hề oán trách Lục Thất, ngược lại bình tĩnh hỏi chi tiết, xác thực Lục Thất không biết rằng nữ nhân mượn giống là ai, Tiểu Phức yêu cầu Lục Thất giữ kín miệng, nói rõ sau này nếu trong cung thực sự có cốt nhục của Lục Thất, nàng sẽ nghĩ cách bảo vệ, Lục Thất chỉ có thể im lặng.

Sau khi Lục Thất thẳng thắn nói ra, tâm tình của Tiểu Phức rõ ràng hạ xuống rồi, thật ra nàng muốn cho Lục Thất một ngạc nhiên vui mừng, nhưng Lục Thất lại cho nàng một chuyện kinh động. Tuy nhiên trái tim nàng không thấy thoải mái nhưng cũng không cho là Lục Thất làm sai, chuyện nhỏ không nhẫn sao có thể làm việc lớn, Tô Châu cần thời gian cắm rễ, đó là đại sự liên quan đến sự tồn tại của cả gia tộc.

Ngọc Trúc cũng chỉ có thể dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lục Thất, nàng biết Công chúa sở dĩ không cho Lý Tuyết Tâm đi theo bên cạnh mà kéo nàng ngồi cùng xe, kì thật chính là muốn nói cho Lục Thất chân tướng. Khiến cho sự tồn tại của đại tỷ tỷ là nàng, có thể tránh được rất nhiều xấu hổ không thể hiểu được, nói cách khác, có Ngọc Trúc nàng ở bên, Lục Thất biết được chân tướng cũng sẽ không có phản ứng gì quá đáng, dù sao Tiểu Phức lừa gạt Lục Thất lần nữa cũng chỉ vì trêu đùa mà thôi.

Yên lặng một lúc, Tiểu Phức mới nói chuyện Tiêu Tri Lễ, nói cho Lục Thất xong, không chỉ Hình công công cảm thấy được sự dị thường của Tô Châu, cho dù là thế gia cũng có người biết đấy. Tiểu Phức đoán rằng, Chu thị hẳn cũng cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lập trường của thế gia là chú ý cân bằng, chỉ lấy lợi ích của gia tộc là chính, sẽ không tồn tại hai từ tử trung với Hoàng đế.

Lục Thất nghe xong sợ hãi không ít, sau đó một ý niệm trong đầu xuất hiện, nhưng thật ra đã sớm có ý niệm này trong đầu, hắn muốn lặng lẽ tới Tô Châu xem một chút, chỉ có điều không nghĩ nói ra, cuối cùng hắn vẫn nên nói thì hơn.

Tiểu Phức nghe xong
ngạc nhiên, im lặng một
lúc mới đồng ý để Lục
Thất âm thầm rời khỏi, thuận tiện cũng đưa Ngọc Trúc các nàng đi Tô châu. Nhưng Lục Thất lại phản đối việc mang Ngọc Trúc theo, hắn chỉ có thể một mình âm thầm đi Tô Châu mới có thể nắm chắc thời gian nhanh chóng quay về. Bởi vì một khi do thám của Đường Hoàng phát hiện hắn chưa quay về huyện Thạch Đại tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, Tiểu Phức đáp ứng rồi, tuy nhiên vẫn để Lục Thất đi cùng Tiểu Thanh đến Tô Châu.

Đoàn xe thuận lợi đến Hoa Sơn bảo, Lục Thất một đường lên núi lễ phật, cố ý chậm trễ một ngày, mới tiếp tục hành trình đi Mao Sơn, tới Mao Sơn hội hợp với Nam Ưng vệ, Lục Thất cùng mọi người lại đi Mao Sơn bái tiên. Nhưng vừa vào trong núi, Lục Thất và Tiểu Thanh liền yên lặng rời khỏi Mao Sơn, ở ngoài núi cưỡi chung một con ngựa đi đến Thường Châu.

Đến huyện Vũ Tiến Thường Châu, để Tiểu Thanh ra mặt liên hệ với Tiểu Vân, Tiểu Vân tất nhiên là vui mừng ngạc nhiên, nhưng lại không thể đi gặp Lục Thất, mà cho mười tướng sĩ đi bảo vệ xe của Tiểu Thanh đến Tô Châu, Lục Thất trước đó đã ẩn thân vào trong xe, thuận lợi tới biên giới huyện Vô Tích, lấy ra đại ấn công văn của Trung phủ sứ, xe thuận lợi qua cửa, mười tên tướng sĩ cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quay về.

Sau khi vào địa giới Tô Châu, quân đội ở đây phái ra một trăm tướng sĩ, hộ tống chiếc xe tốc hành đến Ngô huyện, đi thẳng vào Ngô Thành Công chúa phủ, vốn là Tín vương phủ giống như tiểu hoàng cung, đi qua cửa cung canh phòng nghiêm ngặt, thẳng đến tận lúc Trung phủ sứ xác nhận, quan tướng mới hoàn thành nhiệm vụ đưa người, suất quân quay về huyện Thường Thục.

Lục Thất âm thầm kinh ngạc vì sự hộ tống cẩn thận này, trình độ nghiêm túc, nếu là người ngoài Tô Châu muốn đi vào Tô Châu, vậy căn bản chính là tự chui đầu vào lưới, quân ngoài biên giới trực tiếp đưa đến nơi muốn đến, nói là hộ tống kì thực chính là áp tải, người muốn đi vào Tô Châu muốn trên đường rời khỏi rất khó, trừ phi là người võ công cao cường mới có cơ hội thoát đi.

Nhìn khuôn mặt Tân Cầm Nhi vẫn giống trước đây, tâm tình của Lục Thất xúc động và thân thiết, từ biệt hơn hai tháng, dường như đã xa cách cả năm, hắn khổ não lo lắng, mà Tân Cầm Nhi lại ở trong nơi nguy hiểm phiền muộn.

- Tiểu Thanh bái kiến Cầm Nhi tỷ tỷ.
Tiểu Thanh mềm mại thi lễ, Tân Cầm Nhi mỉm cười bước tới cầm tay Tiểu Thanh, sau đó ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Thất.

- Cầm Nhi, nàng vất vả rồi.
Lục Thất chân thành nói lời từ tận đáy lòng.

Tân Cầm Nhi cười dịu dàng, nhỏ giọng nói:
- Thiếp vất vả là điều nên làm, nhưng lão gia đến đây thật khiến thiếp bất ngờ, Công chúa điện hạ viết thư tới mới đến đây không lâu.

- Ta trong một lúc mới nảy sinh ý đến đây, thực lo lắng cho thế cục Tô Châu.
Lục Thất thẳng thắn trả lời.

Tân Cầm Nhi cười nói:
- Lão gia, vào trong sảnh rồi nói.

Lục Thất gật đầu đi theo Tân Cầm Nhi vào một phòng khách trang nhã, trên đường nhìn thấy một Lâm Viên các tinh xảo tuyệt đẹp, Lục Thất âm thầm kinh ngạc. Bân đầu hắn cũng chưa vào Vương phủ, sau khi tập kích bất ngờ luôn ở cửa thành trấn thủ, đợi cục diện ổn thỏa liền vội vàng rời khỏi thị trấn Ngô.

- Cảnh quan nơi này so với hoàng cung Đường quốc thế nào?
Tân Cầm Nhi cười nhẹ hỏi.

- Mỗi nơi có một nét đẹp riêng, nơi này đẹp tự nhiên, còn hoàng cung Đường quốc có vẻ đẹp xa hoa.
Lục Thất bình luận.

Tân Cầm Nhi cười gật đầu, sau khi vào phòng khách, bắt đầu cẩn thận báo cáo cho Lục Thất tình hình bây giờ của Tô Châu. Lục Thất nghe xong rất kinh ngạc, nghe lời của Tân Cầm Nhi, Tô Châu gần như đã đi vào qui củ, chỉ xảy ra năm vụ tạo phản quy mô nhỏ của đám nhà giàu địa phương, đều dễ dàng bị trấn áp.

Nhưng Tâm Cầm Nhi cũng nói một ít lo lắng, lo lắng lớn nhất chính là thổ phỉ Thái Hồ, trong đảo nhỏ ở Thái Hồ không ngờ có năm nghìn dân chúng làm trộm cướp, nàng có ý đồ đàm phán để thu phục đám thổ phỉ Thái Hồ đó, kết quả phái xứ giả đi đều bị chặt đầu gửi về, thể hiện tuyệt đối không đầu hàng Ngô Thành Công chúa phủ.

Sự tồn tại của thổ phỉ Thái Hồ, một là bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích Ngô huyện, hai là tạo thành đám tiền lời kiếm được từ Thái Hồ cũng không có, ba là bất cứ lúc nào cũng để lại cho Việt quân một lối đi để tiến công, hiện giờ Tân Cầm Nhi điều mười lăm nghìn quân đóng ở bên bờ Thái Hồ, cũng mất rất nhiều quân lực.

Tại họa ngầm thứ hai là lòng quân bất ổn, nhất là quân của Ngô huyện, Tân Cầm Nhi đem quan binh ở các nơi tất cả đều triệu tập đến Ngô huyện, dùng quan binh mới chiêu mộ tiếp quản các nơi. Hiện giờ mười lăm nghìn quân bên bờ Thái Hồ, trong đó có năm nghìn có quan binh Tô Châu bắt đầu không yên, đám quan binh này chính là quan binh đại gia, tập hợp lại ở Ngô huyện thành quân đội, cũng là phương pháp giải trừ tai họa bất đắc dĩ.

Thứ hai là quân đóng ở các huyện, bởi vì đều là quân đầu hàng, cho nên có khả năng tự mình phát triển, bây giờ phương pháp giải quyết của Tân Cầm Nhi chính là điều quân đi huyện Đông Hải làm công, nhưng không thể điều toàn bộ đi huyện Đông Hải được, thay phiên nhau cũng dễ dẫn đến nổi loạn cũng như sinh lòng oán giận, chỉ có hơn một vạn tướng sĩ vẫn luôn thực tâm đi theo.

Tai họa lớn thứ ba chính là sự trung thành của quan thân ở Ngô huyện rất kém, rất nhiều quan thân âm thầm liên kết chống lại, Tâm Cầm Nhi đã thanh trừ ba lượt, hiện giờ người bị giam giữ đã lên đến vạn người, trong đó có cả Hổ Bí vệ của Tín Vương, quan tướng trước đây của Trung Ngô quân và thuộc hạ của đám quan viên. Bây giờ trông giữ đám người này đã tạo thành một gánh nặng rất lớn, Tân Cầm Nhi cũng không giám giết đi, cũng không thể đưa đến Thường Châu, chỉ có thể giam giữ tại Ngô huyện.

Tân Cầm Nhi nói, bởi vì lòng quân và lòng dân Ngô huyện không vững, khiến nàng chỉ có thể áp dụng trạng thái phòng ngự với thổ phỉ ở Thái Hồ, một khi chủ động tấn công rất dễ xảy ra phản loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play