Lục Thất nghe rõ, địa vị của Ngọc Trúc tăng thêm một bậc, còn là nhất đẳng cung nhân, hắn cũng mỉm cười:
- Chúc mừng tỷ tỷ thăng chức.

Ngọc Trúc ngẩn ra, liếc nhìn hắn oán trách, Tiểu Phức buồn cười nói:
- Ngài là Phò mã, góp vui cái gì.

Lục Thất cười, nhìn Tiểu Phức hỏi:
- Tiểu Phức, Công chúa vẫn còn đang ở chỗ Tiêu Phi?

Tiểu Phức cười nhẹ nhìn hắn, nói:
- Đúng vậy.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Tiểu Phức chợt nhớ tới cái gì đó, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, Tiêu Tứ và tiểu Nghiên muội muội trở về huyện Đại Thạch rồi.

Lục Thất ngẩn ra, có chút tiếc nuối gật đầu, hắn trở về không gặp được muội muội, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Còn có đại ca, đảm nhiệm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, ngài cũng biết rồi.

Lục Thất gật đầu, đáp lại:
- Ta biết rồi, đại ca rất khó rời đi kinh thành.

Hai má lúm đồng tiền của Tiểu Phức lộ vẻ buồn bã, chần chờ một chút, dịu dàng nói:
- Nếu không thể rời đến Tô Châu, chỉ sợ không qua được bao lâu, Đường Hoàng sẽ làm cho mẫu thân huyện Thạch Đại đến ngụ cư ở kinh thành.

Lục Thất bình tĩnh, gật đầu nói:
- Ta biết, nếu đại ca tới kinh thành mẫu thân cũng đành phải tới nơi này, bởi nếu như ta chết, mẫu thân cho dù ở Tô Châu cũng khó yên ổn. Hơn nữa mệnh lệnh của Đường Hoàng, không thể trái.



Tiểu Phức khẽ buông xuống mí mắt, Lục Thất thở dài, hắn không muốn để mẫu thân tới kinh thành, nhưng hiện giờ mọi chuyện hắn không thể quyết, Lục thị tất chịu sắp đặt, tổ chim bị phá, cũng đừng nghĩ an bình, trên thực tế, nếu mẫu thân không tới kinh thành, Đường Hoàng nhất định giáng tội huynh đệ hắn.

- Thiên Phong, thị thiếp mang thai, đi Tô Châu định cư.
Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất nghe xong hiểu được, im lặng gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
- Nói chuyện vui đi, đại ca quyết định cưới Đỗ Lan Nhi làm bình thê, Đỗ Lan Nhi có thai rồi.

Lục Thất thầm giật mình, theo bản năng chột dạ nói:
- Có thai.

- Đúng vậy, đại ca vô cùng vui mừng, chủ động mời ta làm mối, sửa nạp thiếp thành cưới bình thê.
Tiểu Phức sung sướng nói.

- Đại ca có thể thăng chức lại còn cưới bình thê, hiện giờ Đỗ đại nhân cũng là quan lớn, duyên này cũng là xứng rồi.
Lục Thất cười nói, tâm tình của hắn rất nhanh bình thường trờ lại.

- Đúng vậy, Phó Điển Quân sau khi nghe xong, không ngờ vui mừng thiết đãi Dực Vệ quân.
Tiểu Phức cười nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, nữ nhi từ thiếp gả thành bình thê, đương nhiên vô cùng vui mừng, nếu không, hóa ra việc tạo duyên nạp thiếp lại thành bán nữ nhi cầu phú quý.

- Thiên Phong, không bằng để cho cha con Đỗ gia, tới Tô Châu phụ tá Trung phủ sứ thống soái quân.
Tiểu Phức đề nghị.

- Bọn họ biết dùng binh không?
Lục Thất hỏi.

- Quân sự, ban đầu Đỗ gia cũng là con cháu nhà tướng.
Tiểu Phức nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Trước hết để cho huynh trưởng của Đỗ Lan Nhi đi Tô Châu, Đỗ phụ thì sau khi Lan Nhi thành thân cùng đại ca rồi mới đi, tuy nhiên chức vị Phó điển quân thì không cần đảm nhiệm nữa, nói là cha con Đỗ gia về quê xử lý gia sự rồi. Nói bọn họ sau khi tới Tô Châu tận lực đổi danh tính cho tốt.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, ngài viết thư, rồi đi nghỉ ngơi đi.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại hỏi:
- Ta chuẩn bị đảm nhiệm Thái thường thừa, quan phục phát rồi chưa?

Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Quan phục và quan ấn đều đưa tới phủ công chúa rồi, tuy nhiên việc ngài đảm nhiệm chức vụ này chỉ là hư quan, không cần thực sự đi đảm nhiệm.


Lục Thất cười lạnh nói:
- Bệ hạ cho ta đảm nhiệm, ta đương nhiên làm hết phận sự, ngày mai ta phải đi Thái Thường Tự nhậm chức.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Ngài đi ứng phó cũng được, tuy nhiên Thái Thường tự ở trong hoàng cung, ngài cũng nên cẩn thận đấy.

Lục Thất ngẩn ra, trong lòng chợt xúc động, chần chừ một chút đi tới án thư, Lý Tuyết Tâm và Ngọc Trúc đồng thời lấy bút nghiên, Lục Thất hạ bút, hoàn thành xong liền rời đi cùng Ngọc Trúc.

Lý Tuyết Tâm cẩn thận cho thư vào bao thư, đi tới giường gấm, Tiểu Phức ngẩng đầu cười, thân thiết vươn tay kéo Lý Tuyết Tâm ngồi xuống cạnh mình, một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng.

- Tuyết Tâm, hầu hạ phò mã nhé?
Tiểu Phức nhỏ giọng hỏi.

Lý Tuyết Tâm hai má phiếm hồng, nhẹ lắc đầu:
- Nô tì sẽ không dám tranh trước Công chúa hầu hạ Phò mã đâu ạ.

Tiểu Phức im lặng, một lát sau, nhỏ giọng nói:
- Em nên hầu hạ Phò mã.

- Nô tì sao phải làm vậy, Công chúa có chuyện gì ạ?
Lý Tuyết Tâm thận trọng hỏi lại.

Tiểu Phức cười khổ, nhỏ giọng nói:
- Thanh Văn làm ta thất vọng rồi.

- Công chúa không nên chỉ nghe lời từ một phiá, Công chúa tín nhiệm Trung phủ sứ quá mức ạ.
Lý Tuyết Tâm nhẹ nhàng bác bỏ.

- Tuyết Tâm, ta có lý do để tin tưởng, Trung phủ sứ không thực sự trung thành đối với ta, nhưng ta biết rằng, nàng ta tuyệt đối duy trì lợi ích cho Phò mã, Trung phủ sứ và Tiểu Vân cùng Phò mã có ân tình sâu nặng, bọn họ dù có chết cũng không phản bội hắn, bao chuyện trải qua của họ ta đều biết.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.

Lý Tuyết Tâm im lặng, Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Em có biết Thanh Văn ở Tô Châu đang làm cái gì không? Chuyện nàng ta cùng thân nhân Trương thị qua lại không quá bất thường, nhưng nàng ta không nên dâng mười Tú nữ quân cho thân nhân Trương thị, hành vi này chọc giận Tân Cầm Nhi, lập tức dùng quyền mạnh mẽ ngăn cản.

Lý Tuyết Tâm ngoài ý muốn a lên một tiếng, hàng mi thanh tú hơi nhíu, Tiểu Phức lại nói:
- Ta không biết có phải do Trương thị đòi hỏi hay không, cho dù là vì tạ ơn mượn thuyền, cũng không cần làm như vậy.

- Thanh Văn làm vậy thật là quá rồi.
Lý Tuyết Tâm nói.

- Trung phủ sứ nói, lập Tú nữ quân, một là giảm nghiệp, hai là tránh triều đình nghi ngờ vô căn cứ, cũng trở thành phương pháp xử trí tù nhân nữ, ba là lôi kéo lòng quân dân, làm cho mọi người đều biết rằng, phủ công chúa không như Hoàng đế, đoạt mấy ngàn mĩ nhân về làm hậu cung nô tì, bốn là Tú nữ nhân tạm thời chưa thể cưới gả, là nhân lực căn bản cho nghề thêu, bởi vì đa phần Tú nữ đều là thôn nữ khéo léo.
Tiểu Phức nhẹ nhàng nói.

- Công chúa, nô tì vẫn cảm thấy Thanh Văn không phải người lỗ mãng, hay là do các Tú nữ kia có thân phận đặc thù không phù hợp ở lại Tú nữ quân, cũng không thích hợp gả cho quan tướng.
Lý Tuyết Tâm tiếp tục biện hộ cho cho Thanh Văn.

Tiểu Phức hơi ngẩn ra, suy nghĩ, Lý Tuyết Tâm lại nhỏ giọng nói:
- Khả năng, mười mĩ nhân kia là nữ nhi hoặc phi tần thị thiếp của Tín Vương Việt quôcs.

Tiểu Phức giật mình, gật đầu suy nghĩ, nói:
- Cho dù là vậy, Thanh Văn cũng không nên làm rối loạn quy củ vốn có của Tú nữ quân, việc này sẽ làm tổn hại đến danh dự của phủ Công chúa.

- Nhưng nếu như vậy, nàng ta cũng chỉ vì một lòng muốn tránh đi mối họa, lại tạo được quan hệ tốt với thân nhân Trương thị.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng nói.

- Vậy em nói, nên làm cái gì bây giờ? Không cho nàng ta rời đi sao?
Tiểu Phức bất đắc dĩ nói.

- Thanh Văn nhất định phải đi, trong lòng nàng ta cũng có chút không phục Tân Cầm Nhi, tuy nhiên Công chúa không thể làm tổn thương nàng ta, để nàng ta lấy đại cục làm trọng, cũng đem chuyện Phò mã không muốn nàng ta trở lại kinh thành nói lại.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng nói.

Tiểu Phức gật đầu, Lý Tuyết Tâm lại nói:
- Để Ngọc Trúc tỷ cũng đi Tô Châu đi, đi đón quản Tú nữ quân, Ngọc Trúc tỷ có uy, lại giỏi thân quen người khác, Thanh Văn bị Ngọc Trúc thay thế chắc chắn sẽ bất mãn, sự vụ tại kinh thành nên để cho Kim Trúc tỷ kiêm quản.

Tiểu Phức gật đầu, hơi bất đắc dĩ nói:
- Thật sự là làm tâm can rối bời, dùng người vậy mà khó lo suy lo thiệt.

- Hiện giờ chúng ta độc chiếm thiên hạ rồi, đương nhiên cùng triều đình gây xung đột, mấy ngày nay Công chúa ngủ không ngon giấc rồi?
Lý Tuyết Tâm nhẹ giọng nói.

Tiểu Phức mệt mỏi, nhỏ giọng nói:
- Thật ra mà nói, ta thật sự coi Thanh Văn là bạn, nhưng ta biết, tâm can nàng ta lại một lòng muốn xa rời.

Lý Tuyết tâm gật đầu, đứng dậy hầu hạ Tiểu Phức cởi váy, mặc vào áo lụa tơ tằm trắng thướt tha, mà thân thể Lý Tuyết Tâm lại để khỏa, ngọc thể lả lướt, để Tiểu Phức ôm lấy.

- Công chúa, nô tỳ vĩnh viễn không rời người.
Lý Tuyết Tâm nũng nịu nói.

- Ừ

- Tuyết Tâm, lúc em ở Mao Sơn, Phò Mã có thích em không?
Tiểu Phức nhỏ giọng nói.

- Ở Mao Sơn, Phò mã rất tôn trọng nô tỳ, nô tỳ tận tình hậu hạ đầy đủ cho ngài ấy hằng ngày, Phò Mã còn dạy nô tỳ võ nghệ, truyền cho nô tỳ bí công “Long quân phá”, nô tỳ nhìn ra được Phò Mã trong lòng bận sự, lo toan, không chút tâm tư tầm hoan hưởng lạc, nô tỳ cũng không dám cùng Công chúa tranh trước, đem thân mình cho ngài.
Lý Tuyết Tâm đáp.

- Ừ, mấy ngày nữa, ta thỉnh cầu Hoàng đế, đi huyện Thạch Đại đón mẫu thân về kinh, chúng ta đi huyện Thạch Đại, thành hôn.
Tiểu Phức nói.

- Công chúa đón mẫu thân tới kinh thành, sau này Phò Mã biết được liệu có trách.
Lý Tuyết Tâm nói.

- Có oán hận cũng chịu, vốn ta còn tính toán mượn cơ hội đi huyện Thạch Đại, thừa dịp chạy tới Tô Châu, nhưng theo như lời hắn vừa nói thì chuyện này là không thể.
Tiểu Thức bất đắc dĩ nói.

- Lời Phò Mã nói rất đúng, lòng dân Tô Châu và Thường Châu, không chịu nổi chiến sự sắp tới, cây cắm rễ cần thêm thời gian.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng đáp.

- Phò Mã bằng lòng ở lại kinh thành, hắn đang đánh cược số mệnh của Lục gia, nếu đã chọn hắn, ta nguyện cùng hắn sống chết.
Tiểu Phức nhỏ giọng nói.

- Ngủ đi, chuyện qua rồi, tốt rồi.
Lý Tuyết Tâm nhẹ giọng nói, đôi mắt đẹp nhắm lại, chỉ chốc lát đã ngủ, nàng dường như quá mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play