Lục Thất cười cười, đột nhiên hắn hỏi: - Ông cho rằng bây giờ có thể đột kích huyện Ngô không?
Ngư Hoa Hiên ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: - Ý ngươi là sắp tới muốn tập kích tấn công huyện Ngô?
Lục Thất gật đầu nói: - Bây giờ chủ lục Trung Ngô quân đang chiến tranh với quân Đường ở huyện Vô Tích. Hậu phương huyện Ngô chắc là trống không, nếu có thể xuất kỳ binh đánh lén huyện Ngô chắc là dễ dàng nắm được thời cơ.
Ngư Hoa Hiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: - Rất khó, không thể tiến quân bằng thông đạo đánh lén được, Thái Hồ cần có thuyền, hơn nữa thực tế là thổ phỉ trên Thái Hồ đã sẵn sàng góp sức cho Trung Ngô Quân.
Lục Thất nhìn về phía thuộc hạ của Trương Hồng Ba nói: - Cho nên ta muốn xem thuyền của Giang Âm Quân có thể chở được 3 ngàn tướng sĩ của ta rời bến hay không?
Tên thuộc hạ kia ngẩn người ra rồi lập tức lắc đầu nói: - Không được đâu, doanh tướng đại nhân không có quyền can thiệp vào thủy quân. Các ông người ít cho nên lên thuyền rất có thể tạo thành hỗn độn.
- Nếu ta gặp Giang Âm Hầu thương lượng một chút thì thế nào? Lục Thất hỏi.
- Ông đừng đi gặp Hầu gia, vậy sẽ rất nguy hiểm đấy. Người thuộc hạ kia vội vàng khuyên can, y rất cảm ơn Lục Thất.
- Trương Tuyết Điệp? ngươi biết không? Lục Thất hỏi.
Người thuộc hạ kia ngây ra rồi ngạc nhiên nói: - Trương Tuyết Điệp, ý ngài nói là con gái của Trương Thị trong hoàng cung kinh thành ư?
Lục Thất gật đầu nói: - Đúng thế, hiện giờ Trương Tuyết Điệp là người phụ nữ của ta, là cung nhân của Ngô Thành phủ công chúa.
Người thuộc hạ kia gật đầu ngạc nhiên nói: - Hóa ra là Điệp tiểu thư đã thoát khỏi hoàng cung rồi.
- Đùng là đã thoát khỏi hoàng cung rồi, vì sao Trương Thị các ngươi không cứu nàng ấy đi? Lục Thất chất vấn.
Tên thuộc hạ kia ngẩn người ra rồi trả lời: - Điệp tiểu thư nay đã là nữ nhi đã xuất giá, là người phụ nữ của đương kim Hoàng thượng. Cho dù bị đối xử lạnh nhạt, Trương Thị cũng không có lý do gì đường hoàng đón cô ấy về. Ngay cả có lòng thì làm sao có thể cứu người trong hoàng cung? Điệp tiểu thư là con gái của bàng chi Trương Thị, không phải là ruột thịt của Hầu gia, là cháu gái họ của huynh đệ Hầu gia. Mà vị tam đệ kia của Hầu gia đã qua đời 3 năm rồi.
Lục Thất nghe thấy vậy hơi giật mình, hắn chỉ biết Thanh Văn là con gái Trương Thị chứ không hiểu nhiều. Nói như vậy Thanh Văn chỉ có chút ít quan hệ với Trương Thị xuất thân giống như Tiêu Hương Lan.
Lục Thất gật đầu, nếu Thanh Văn đã không quan trọng gì với Trương Thị vậy hắn cũng không cần phải mạo hiểm đi gặp Giang Âm Hầu, từ đường biển vòng về đất liền, dùng kỳ binh lấy huyện Ngô là ý tưởng của hắn khi ở Mao Sơn. Vì hắn đã từng nói với mấy thuộc hạ, đã hiểu rõ tình hình của Tô Châu.
- Đông Chủ, cho dù ngài bất ngờ tập kích chiếm được Tô Châu thì cũng chỉ có thể làm lợi cho Đường Quốc mà thôi. Ngư Hoa Hiên đã sửa lại cách xưng hô.
Lục Thất quay đầu lại nhìn ông ta, giải thích nói: - Suy nghĩ trước kia của ta là cảm thấy lúc này tập kích huyện Ngô bất ngờ là một cơ hội. Nhưng cơ hội tập kích bất ngờ cần có Giang Âm Quân âm thầm đứng sau. Ta sẽ cùng với Trương thị Giang Âm cùng có được Tô Châu. Bề ngoài là Trương Thị Giang Âm có được Tô Châu nhưng thực ra là ta và Trương thị cùng có Tô Châu. Tô Châu của Trương Thị Giang Âm thì Đường Hoàng sẽ không thể mượn cơ hội thủ đoạn chiếm thành quả của ta. Cũng vì Trương Thị có được Tô Châu, Cố tướng quân bố trí chiến tuyến, một khi Trương Thị có được Tô Châu trên danh nghĩa vậy thì áp lực Thường Châu bị cướp cũng sẽ giảm bớt đi.
Ngư Hoa Hiên lắc đầu nói: - Nói là hợp tác nhưng một khi Tô Châu bị chiếm rồi, Giang Âm Quân chưa chắc đã đồng ý cùng Đông chủ làm chủ.
Lục Thất cười nhạt nói: - Điều ta cần chỉ là danh nghĩa của Giang Âm Quân. Nếu tập kích bất ngờ để có được Tô Châu, ta sẽ chỉ hợp tác với Trương Hồng Ba. Lúc đó quân Việt đầu hàng sẽ được gọi là Giang Âm Quân do Trương Hồng Ba làm thống soái. Còn nếu Giang Âm Quân của huyện Giang Âm muốn vào Tô Châu, như vậy Trung Phủ Dũng sẽ tấn công huyện Giang Âm.
Lục Thất nói chuyện nhìn về phía thuộc hạ của Trương Hồng Ba rồi tiếp tục nói: - Nhưng tập kích bất ngờ huyện Tô Châu phải có điều kiện cơ bản, đó là phải có đủ thuyền chở binh rời bến.
Tên thuộc hạ kia kinh sợ nhìn Lục Thất, nghe xong y lắc đầu nói: - Sức ảnh hưởng của đại nhân nhà ta không đến được thủy quân Giang Âm đâu.
Lục Thất cười nói: - Thế thì bỏ đi.
Tên thuộc hạ kia im lặng nhìn Lục Thất rồi lại hướng về Ngư Hoa Hiên nói: - Nếu người thân của ông không bị giam ngục, vậy thì lời hứa lúc trước của ông và ta có thể không tồn tại, ta sẽ thả ông.
Ngư Hoa Hiên ngẩn người ra, u buồn lắc đầu nói: - Nếu không bị giam thì cũng bị cấm không được ra ngoài. Chờ thêm một thời gian nữa. Tín Vương cũng sẽ tức giận truy cứu tội đấy. Tội bại binh của ta có thể tha thứ được nhưng sự thực Tín Vương thế tử bị chiếm đóng thì quả thực không thể tha thứ.
Lục Thất im lặng, đương nhiên là hắn hiểu Ngư Hoa Hiên không thể trở về Việt Quốc. Đó cũng là lý do hắn muốn chiêu mộ Ngư Hoa Hiên. Mà Ngư Hoa Hiên vốn là Tư mã hành quân của Trung Ngô Quân. Sự đầu hàng của ông ta sẽ ảnh hưởng đến khả năng Lục Thất có thể sử dụng được Việt Quân Tô Châu hay không. Còn Trung Phủ Dũng đầu hàng thì không giống, đó là hành vi vây khốn không thể không khuất phục.
Lục Thất đã đến bến tàu ở bờ sông, hắn xuống xe đã lập tức ngạc nhiên thán phục, rất nhiều, rất nhiều thuyền lớn. So với thuyền cá mà trước kia hắn đã nhìn thấy thì quả thực đây là đám quái vật. Mỗi một con thuyền dài đến 50m, trên thuyền có cột buồm rất vững, thuyền có 6 tầng.
Thủ hạ của Trương Hồng Ba đi rồi, trước khi đi có dặn tuyệt đối không được rời khỏi đấy. Vì phạm vi vị trí hiện tại của bọn họ bây giờ tất cả thuộc nhà kho của Trương Hồng Ba. Nói cách khách, Trương Hồng Ba cũng có quyền tham gia vào việc buôn bán, kinh doanh trên biển.
Thuộc hạ của Trương Hồng Ba vừa đi được nửa tiếng thì nửa tiếng sau cũng cùng đến với Trương Hồng Ba. Vừa gặp Trương Hồng Ba đã hỏi Lục Thất: - Ngươi muốn bất ngờ tập kích huyện Ngô Tô Châu.
Trong lòng Lục Thất đã có sự chuẩn bị, đương nhiên là hắn hiểu tâm trạng của Trương Hồng Ba. Một sự xao động không bằng lòng của một võ tướng, cho nên, hắn có thể nói rất nhiều bí mật trước thuộc hạ của Trương Hồng Ba.
- Đúng, nhưng không thể vận binh rời bến. Lục Thất trả lời thẳng.
- Ta cũng không thể giúp ngươi được nhưng ngươi lại là người đàn ông của Tuyết Điệp. Như vậy có một người, có thể giúp ngươi vận binh. Trương Hồng Ba trả lời.
- Để ta đi gặp sao? Lục Thất bình tĩnh hỏi.
Trương Hồng Ba quay đầu lại nhìn Ngư Hoa Hiên nói: - Trước khi gặp, ta muốn hỏi Ngư tướng quân. Nếu bất ngờ tập kích huyện Ngô Tô Châu thì có thể nắm chắc thế cục Tô Châu bao nhiêu phần. Chi binh tập kích bất ngờ nhưng không được vùi lấp trong khổ chiến tứ cố vô thân.
- Chỉ cần 5 nghìn Lang Phong Quân tập kích bất ngờ sau đó mới có thể ổn định được Tô Châu. Hơn nữa, đã là tập kích bất ngờ, vậy đương nhiên là giả mạo quân huyện Ngô tiến thẳng vào huyện Ngô. Sau khi vào thành chỉ cần lấy được binh phù phủ Tín Vương thì đương nhiên là có thể điều, đổi được quan tướng, quân lực Tô Châu. Sau khi điều chỉnh mới dễ lấy danh. Ngư Hoa Hiên không chút do dự mà trả lời, rõ ràng là đã suy nghĩ.
Trương Hồng Ba nhìn Lục Thất cười nói: - Sự tập kích bất ngờ của 5 nghìn Lang Phong, đây chính là vụ đánh cuộc lớn nhất.
Lục Thất hiểu được ý của ông ta, hắn đáp lại: - Đã là đánh cuộc, vậy thì cứ cho là đánh cuộc đi. Sau khi công thành, ta, ngài và Ngư tướng quân chỉ có thể ủng hộ nhau. Thiếu một người cũng không được, nếu các ngươi cảm thấy có thể độc lập, vậy thì ta thua cuộc rồi.
- Đông chủ yên tâm, lời hứa của đông chủ đáng để Ngư Hoa Hiên phụ tá, tuyệt đối sẽ không u mê mà tự tìm đường chết. Ngư Hoa Hiên nghiêm nghị đáp lại.
Lục Thất nhìn Trương Hồng Ba cười nói: - Lão huynh cũng nghe thấy rồi, ta không phải là Thái tử Đường Quốc, bắt ta không đổi được địa vị của quận Vương đâu.
Trương Hồng Ba cũng cười hỏi: - Ta?
- Ngài hà tất phải nói lời vô dụng, nếu ta là Hoàng đế thì đương nhiên ngài là quận Vương rồi. Lục Thất nghiêm nghị nói.
Trương Hồng Ba nghiêm nghị gật đầu, thi lễ nói: - Xin đợi chút, ta đi thuyết phục bọn Thập nhị đường huynh. Thập Nhị đường huynh chính là đường huynh của Tuyết Điệp, quản lý 20 thuyền và 1 ngàn thủy quân, là một trong 5 chủ soái thủy quân.
Trương Hồng Ba đi rồi, Ngư Hoa Hiên hạ giọng nói: - Đông chủ rất tin nhiệm Trương Hồng Ba đấy.
- Nếu muốn thành việc thì phải có dũng khí tín nhiệm. Nếu ta có thể có được hai châu Tô - Thường sẽ thực sự có được cơ sở để có được thiên hạ. Hơn nữa, 3 người chúng ta hợp tác đều có được lợi ích lớn nhất. Nếu nội chiến chính là tự tìm đường chết rồi. Lục Thất thể hiện sự lợi hại.
Ngư Hoa Hiên gật đầu nói: - Ta chỉ có thể âm thầm phụ tá đông chủ, ta không thể hại gia tộc Việt Quốc tại kinh thành được.
- Yên tâm đi, chỉ cần có Tô Châu vậy thì rời quân đến Hàng Châu cũng không còn quá xa nữa. Lục Thất trả lời.
- Đông chủ không nên gấp tiến mới tốt. Sau khi có được Tô Châu, tốt nhất là đại quân ở tại Côn Sơn nghỉ ngơi. Dùng phương pháp quan áp ngân khố để trấn an lòng người, đứng vững gót chân. Nếu vội vàng phát binh tiến quân sẽ dẫn đến lòng người oán thán, phản loạn. Ngư Hoa Hiên lập tức khuyên can nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT