Phủ quân của Anh Vương xuất phát đi rồi, Lục Thất giả bộ làm thương binh bị trọng thương cho nên ở lại. Hơn phân nửa số doanh quân do Địch Bình thống lĩnh mang đi, chỉ để lại số thám vệ của Lục Thất và thương binh.
Không lâu sau Quý Ngũ thúc đã trở lại, nói với Lục Thất Trương Hồng Ba đã đáp ứng. Lục Thất hỏi thăm chi tiết một chút thì biết Trương Hồng Ba chỉ hơi chần chờ trước khi đáp ứng. Ngoài ra, Vương Cầm Nhi ở chỗ cầm giữ tù binh cách đó không xa đã thu phục được hơn một vạn ba ngàn tù binh, nàng muốn tới đây thăm Lục Thất.
Lục Thất cự tuyệt, bảo Quý Ngũ thúc nói với Vương Cầm Nhi rằng người của phủ Công chúa cũng không được phép tới gặp hắn, dặn Vương Cầm Nhi chuyên tâm làm việc. Mặt khác để cho Hôi Ưng ngay bây giờ đến Thái Hồ sát nhập. Sau khi sát nhập thành công thì mở ra một con đường thủy có thể vận chuyển người nhà của tù binh Việt quân. Còn vị tù binh chủ soái kia, nếu như có thể thu hàng là tốt nhất, có thể ưu tiên cứu thân nhân của ông ta ra.
Quý Ngũ thúc vâng dạ đáp ứng, trước lúc đi thì nói với Lục Thất việc Chu Vân Kỳ đã là Huyện lệnh huyện Vũ Tiến. Vào mười ngày trước y đã được điều chức đến địa phương, hiện giờ đang phối hợp cùng Trung Phủ Sử, dùng địa vị Huyện lệnh gia tăng độ tin cậy của ngân khế do quan ban hành.
Lục Thất nghe xong có chút ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy phải chăng vận mệnh con người sớm đã được trời an bài. Là trời giúp hắn, làm cho Chu Vân Kỳ có thể dễ dàng đảm nhiệm chức vụ Huyện lệnh huyện Vũ Tiến, trở thành trợ lực cho phủ Công chúa, nhanh chóng trên đất huyện Vũ Tiến cắm xuống một nền móng thế lực quân sự. Mà huyện Nghi Hưng đã bị chiếm đóng nhiều năm, căn bản không hề có thế lực quan lại của Đường quốc, hoàn toàn sẽ do phủ Công chúa đặt chân tới trước làm chủ cắm rễ.
*****
Hai quân rốt cục gặp nhau tại giao giới giữa Giang Âm và huyện Tấn Lăng, đồng loạt cấp tốc triển khai thế trận giằng co dài đến cây số. Anh Vương ở giữa liên quân, từ xa quan sát Giang Âm quân, vẻ mặt đặc biệt kinh hãi. Giang Âm quân ở đối diện chẳng những đội ngũ hùng mạnh, hơn nữa tác phong trang nghiêm tràn ngập sát khí, võ trang chỉnh tề.
Anh Vương quay đầu lại nhìn về phía Giang Âm nha quân lân cận, mặt không khỏi lạnh đi. Năm ngàn Giang Âm nha quân, chẳng những tác phong hỗn loạn, một đám vũ khí cao thấp không đồng đều, đội hình loạn xạ, dáng vẻ như run rẩy khiếp sợ, áo giáp cũng chỉ có một nửa số được trang bị.
- Sao lại thế này? Quân đội Giang Âm quân nhiều như vậy, nhưng võ trang chỉnh tề kinh người. Giang Âm nha quân thì ngược lại nhếch nhác không chịu nổi. Anh Vương thấp giọng buồn bực hỏi.
- Điện hạ, Giang Âm nha quân là do triều đình cấp dưỡng, mà bạc của triều đình thì đều dùng vào nơi khác. Còn trang bị chiến đấu của Giang Âm quân là từ lợi tức buôn muối kếch xù mà ra. Giang Âm Trương thị có thể thông qua Giang Khẩu ra biển, buôn bán muối biển. Trưởng sử của Anh Vương thấp giọng trả lời.
- Bổn vương từng xem qua địa đồ, khoảng cách từ Giang Âm đến Giang Khẩu cũng rất xa, phải vượt qua huyện Thường Thục của Việt quốc. Chẳng lẽ Việt quốc và Chu quốc không xuất ra thủy quân công kích hay sao? Anh Vương hoài nghi nói.
- Điện hạ có điều không biết. Giang Âm Trương thị còn có năm ngàn thủy quân hết sức hùng mạnh, xưng bá trên sông trên biển. Anh Vương Trưởng Sử bất đắc dĩ hồi đáp.
Anh Vương giật mình, lại nghe Anh Vương Tư Mã nói: - Thu nhập sản xuất trong phạm vi huyện Giang Âm không thể nào nuôi dưỡng nổi Giang Âm quân lớn mạnh thế này, hầu như đều là dựa vào lợi tức trên biển.
Quân soái Giang Âm quân ở dưới cờ là một vị lão tướng râu bạc trắng mặc kim giáp, nghe xong lời hô không khỏi chau mày, quay đầu hỏi: - Thám báo đâu rồi.
Nhanh chóng có hai quan tướng đi tới cung kính hành quân lễ, Giang Âm hầu lạnh lùng hỏi: - Các ngươi báo rằng Ninh Quốc quân kéo quân đến đây, ở đâu rồi?
- Hồi bẩm Hầu gia, Ninh Quốc quân và những đội quân khác ban đầu đều hướng tới Giang Âm, nhưng Ninh Quốc quân đột nhiên chuyển hướng, ước chừng ba vạn đại quân đã cấp bách đi về phía Tây. Bọn thuộc hạ phóng ngựa tới báo tin, nhưng quân ta đã tới đây rồi. Một quan tướng cung kính trả lời.
Giang Âm hầu quay đầu nhìn tới phía trước, hỏi: - Nếu Ninh Quốc quân đã đi rồi, như thế nào còn nhiều quân đội như vậy được?
- Bẩm Hầu gia, là Ngô Thành quân thu nạp tù binh thành lập Ngô Thành Trung Phủ quân gồm có bảy ngàn quân, đều là từ một vạn Lang Phong quân tinh nhuệ nhất quy hàng đấy ạ. Thám báo hồi đáp.
- Đúng vậy, bọn họ vừa mới thành tù binh, sao chưa chi đã quy hàng rồi? Một quan tướng trung niên ở bên trái hùa theo.
- Thuộc hạ không dám báo loạn, thật sự là Lang Phong quân của Việt quốc quy hàng. Bởi vì thời gian quá ngắn, chúng thuộc hạ không thể lẫn vào tù binh, cho nên chỉ biết được phủ Ngô Thành công chúa cấp cho tù binh Lang Phong quân lợi ích rất lớn. Quan tướng trả lời.
Quan tướng trung niên cười khổ nói: - Cha, trước hết cần phải xử lý chuyện trước mắt đã, cha thấy có nên xuất kích hay không?
- Xuất cái rắm, thế này còn chưa nhìn ra sao? Là thằng nhãi Anh Vương muốn mượn cơ hội diệt Giang Âm quân chúng ta. Nhưng lại không ngờ Ninh Quốc quân đột nhiên bị điều trở về bản doanh, hẳn là do phòng tuyến của đại doanh Ninh Quốc quân gặp nguy, cho nên thằng nhãi Anh Vương mới muốn rút lui đấy. Giang Âm hầu cả giận nói, không ngờ lại là một lão nhân tính tình nóng nảy.
Quan tướng trung niên im lặng. Giang Âm hầu cưỡi ngựa ra ngoài, ở trước trận quân lớn tiếng nói: - Ngươi trở về mời Anh Vương điện hạ ra nói chuyện.
Chu Vũ ngẩn ra, im lặng cưỡi ngựa trở về. Hiện giờ dẫn dắt quân tạo thành tình trạng giằng co đã thành công, sau đó phát triển thế nào đều không trọng yếu, y cũng không sợ chiến một trận. Công tác động viên tù binh quân đã hoàn tất bằng một câu, Giang Âm quân vừa thấy trận chiến giữa Việt quân và Đường quân kết thúc, lập tức xuất binh muốn hái quả.
Cũng kêu gọi Ngô Thành Trung Phủ quân xốc lên tinh thần chiến đấu, dọa lùi Giang Âm quân. Cho nên ánh mắt của mỗi người trong Ngô Thành Trung Phủ quân nguyên bản là Lang Phong quân của Việt quốc đều lộ ra vẻ dữ tợn. Bọn họ một lần nữa nắm vũ khí trong tay, cho nên dáng vẻ tiêu điều xơ xác cũng đã được chỉnh đốn lại, khí thế không hề thua kém Giang Âm quân.
Ngô Thành Trung Phủ dũng trong trận địa Đường quân dị thường làm người khác chú ý, cho nên Giang Âm hầu vừa nhìn lập tức không muốn chiến nữa. Giết người một ngàn, tự tổn tám trăm, Giang Âm quân không chịu nổi tổn thất. Người đã già, tâm tính dĩ nhiên gần như bảo thủ, cho dù muốn chiến thì thế nào, Giang Âm quân không có năng lực chống chọi một quốc gia.
Anh Vương bị điểm danh, y thoáng chần chừ rồi cưỡi ngựa đi ra. Không ngờ Anh Vương Trưởng Sử lại nhào xuống ngựa, vồ lấy cương ngựa của Anh Vương, sống chết không chịu cho Anh Vương ra ngoài. Anh Vương vừa giận vừa tức, thấp giọng quát lớn yêu cầu buông tay. Vì đang có mấy ngàn ánh mắt nhìn y, tuổi trẻ khí thịnh không muốn bị người coi thường.
Cuối cùng, không ngờ Anh Vương Trưởng Sử xoay người chạy ra ngoài, ngang nhiên đứng ở trước trận, chắp tay thi lễ nói: - Trương hầu gia, hạ quan là thần, Hầu gia cũng là thần, hầu gia có chuyện gì xin mời nói.
Giang Âm hầu lạnh lẽo nhìn Anh Vương Trưởng Sử, đột phát giận dữ: - Ngươi là ai, dám tới đây nói loạn, Anh Vương không phải là thần, chẳng lẽ là Thái tử Đại Đường à?
Anh Vương Trưởng Sử kinh hãi lui lại một bước, ấp úng không nói gì được. Anh Vương trông thấy liền cưỡi ngựa xuất trận, nhìn Giang Âm hầu, chắp tay nói: - Thuộc thần của ta thất lễ, xin Trương hầu gia thứ lỗi cho. Không biết Hầu gia muốn gặp bổn vương có điều gì muốn nói?
Giang Âm hầu nhìn thiếu niên Vương gia anh khí bừng bừng, không khỏi thầm than. Kỳ thực, lão không thích đứa cháu ngoại Thái tử cho lắm, cũng không thích con rể là đương kim Đường Hoàng. Nhất là Thái tử, trong mắt lão, thật sự khuyết thiếu trí tuệ và tính quả quyết của người làm chủ. Nếu vị Anh Vương này là Thái tử, có lẽ là may mắn cho Đường quốc tương lai, nhưng lão không có khả năng ủng hộ Anh Vương lên ngôi.
- Lão thần bái kiến Anh Vương điện hạ. Không ngờ Giang Âm hầu ở trên ngựa lại cung kính lễ bái.
Anh Vương ngây người, chắp tay thi lễ nói: - Trương hầu gia hữu lễ.
- Anh Vương điện hạ, là lão thần nghe nói Việt quốc xâm lấn, cho nên cố ý dẫn quân đi kháng chiến. Giang Âm hầu giải thích.
Giang Âm hầu gừng càng già càng cay tự có mưu kế ý tưởng thâm sâu. Cho dù Giang Âm quân thật sự là ngồi nhìn hổ đấu nhau, cho dù lão thật sự phản bội đầu hàng Việt quốc, nhưng lão chưa hề tấn công Đường quốc cũng là sự thật. Cho nên lão công khai nói là dẫn quân kháng chiến, chỉ cần Anh Vương không chỉ trích lão, về sau triều đình cũng không thể trách tội.
Hơn nữa Giang Âm hầu hiểu rất rõ người con rể kia. Chỉ cần Giang Âm quân giữ nguyên hiện trạng, chỉ ngấm ngầm chống đối triều đình, vị Đường Hoàng kia sẽ không tình nguyện khởi binh thảo phạt. Kỳ thực còn có một nguyên nhân không thể bỏ qua chính là Đường Hoàng cần Giang Âm quân làm thương nhân buôn muối. Giang Âm quân buôn muối có thể giải quyết được vấn đề thiếu thốn muối ăn rất lớn trong Đường quốc, làm cho giá cả muối có thể thấp rất nhiều, bằng không, Đường quốc sẽ phải phí bạc để mua muối.
Kỳ thực Giang Âm quân có năng lực đoạt lại huyện Vũ Tiến và huyện Nghi Hưng, nhưng trong lòng Giang Âm hầu không muốn vì đánh quân Đường quốc mà tổn hại hao tài, cũng không muốn lâm vào tình thế bị vây giữa gọng kìm hai nước trước sau. Cho nên muốn làm ổ ở huyện Giang Âm, cố ý tạo điều kiện cho Đường quốc và Việt quốc có thể trực tiếp giao phong. Nhưng Trương Hồng Ba không cách nào hiểu thông, y cảm thấy cần phải nắm giữ toàn bộ Thường Châu thì mới có thể mở rộng lực lượng sinh tồn của Trương thị.
- Hóa ra Giang Âm quân muốn đi ngăn địch, là bổn vương hiểu lầm rồi. Hiện giờ quân địch đã lui, mời Trương hầu gia đưa quân trở về đi thôi. Anh Vương nhịn xuống chán ghét, cũng mặt dày nói.