Tần Hạo sững người, nghiêm mặt nói: - Nếu đại nhân có việc, xin dặn dò.
Lục Thất cười nói: - Dặn dò thì không dám, chỉ là muốn xin ngươi một việc, có thể gửi cho Anh Vương một bức thư.
Tần Hạo giật mình, gật đầu nói: - Đại nhân mời nói.
Lục Thất gật đầu, nói: - Nội dung bức thư là muốn nói Vinh Xương đóng quân ở Lật Dương bất động đã lâu, vẫn luôn không màng tới quân vụ trong thành, mà ngươi đã nghe nói ba đoàn quân của Ninh Quốc Quân đã bí mật điều tới Kim Đàn, rất có thể sẽ có một trận đại chiến với Việt quốc. Ngươi thỉnh cầu Anh Vương điện hạ có thể đích thân dẫn quân phủ Anh Vương với danh nghĩa tiếp viện đi Thường Châu tham chiến.
Tần Hạo giật mình, kinh hãi nói: - Thường Châu sẽ có đại chiến sao?
- Bảy phần là vậy, ngươi viết thư cho Anh Vương điện hạ, có lẽ sẽ nhận được sự coi trọng của Anh Vương. Hiện tại Anh Vương đang ở Bảo hoa Sơn. Lục Thất nói.
Tần Hạo gật đầu, lại nói: - Đại nhân, Anh Vương hiện không có quyền điều động phủ Anh Vương diệt phi nữa, vị Đô Ngu Hầu đại nhân kia, trên thực tế là Hoàng đế Bệ hạ đích thân bổ nhiệm, hắn ta không thể nghe theo mệnh lệnh của Anh Vương dẫn quân về huyện Kim Đàn được.
- Ta biết, ngươi có thể đề nghị Anh Vương, dung cớ tàn phỉ chưa tận, lệnh cho Đô Ngu Hầu chia quân trở về huyện Kim Đàn. Đô Ngu Hầu hoặc Vinh Xương nếu kháng lệnh, đó chính là diệt phỉ bất lực. Đô Ngu Hầu có lẽ đã không coi trọng Anh Vương rồi. Lục Thất đáp.
Tần Hạo hiểu ý gật đầu, Lục Thất lại cười nói: - Cứ xem như Anh Vương không tiếp nhận ý kiến của ngươi, ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì.
Tần Hạo gật đầu, lại hỏi: - Đại nhân sẽ làm thế nào? Có để ý tới chiến sự Thường Châu chứ?
- Ngươi đã quên rồi, ta là Ngô Thành Phò mã. Nếu Ngô Thành Quân bị Việt quốc hoặc Giang Âm quân đánh úp thảm bại, vậy thì hậu quả đối với ta mà nói là đả kích liên tiếp, sau này phủ Công chúa giải quyết cũng sẽ không gánh nổi. Cho nên, ta cần tăng quân Thường Châu, nhiều hơn một ngàn là một ngàn. Lục Thất khẽ đáp.
Tần Hạo gật đầu, kinh ngạc nói: - Giang Âm quân?
- Đúng vậy, Giang Âm quân. Giang Âm quân không muốn Ngô Thành Quân nhập trú ở Thường Châu, cho nên một khi quân Việt đánh úp Ngô Thành Quân, Giang Âm quân sẽ xem chừng. Lục Thất đáp.
Tần Hạo tỏ vẻ hiểu gật đầu, Lục Thất lại nói: - Nếu ngươi không muốn có nguy binh, có thể từ chối yêu cầu của ta. Ta cũng chẳng thấy đó là điều gì lạ lẫm.
Tần Hạo giật mình, cười nói: - Đại nhân khách khí rồi, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó. Ta có thể đi đánh trùm thổ phỉ Mao Sơn, thì không phải là cầu an ư.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, đưa tay phải về phía Tần Hạo, Tần Hạo thấy Lục Thất đưa tay phải ra, bỗng đưa tay phải của mình ra bắt lấy, hai người nhìn nhau.
- Nguyện chúng ta có thể đồng mưu phú quý. Lục Thất nghiêm chỉnh nói.
Tần Hạo không nói gì, chỉ nhìn xuống gật đầu. Sau đó Lục Thất rời khỏi đó, để lại một mình Tần Hạo. Một người vẻ mặt suy nghĩ phức tạp, hồi lâu rau y mới viết một bức thư, sai hai tên tân binh đi Bảo hoa Sơn tìm Anh Vương.
Lục Thất trở về doanh trại, hắn cũng viết một bức thư, lệnh cho Diêu Tùng gửi tới Chu Vũ. Sau khi Chu Vũ nhận được thư, lại tung ra một tin đồn, Anh Vương điện hạ sẽ đích thân tới Thường Châu tuần tra quân sự.
Sau khi Diêu Tùng gặp được Chu Vũ rồi, lại tới bái kiến Trung phủ sứ, chuyển lời đến Trung phủ sứ nên đặt cọc nhiều hơn chút nữa.
Lục Thất thì ở trong quân đang chuẩn bị xuất phát. Hắn tin Anh Vương sẽ tới quân lệnh điều động Anh Vương Phủ quân, Anh Vương còn trẻ sốc nổi, chính là tâm thái trẻ trung của nghé non không sợ hổ. Hơn nữa thư của Tần Hạo gửi đi sẽ khiến cho Anh Vương vui vẻ hơn, đối với việc bày tỏ lòng trung thành của Tần Hạo, chỉ cần không phải là ghét Tần Hạo thì không muốn từ chối ý kiến của Tần Hạo. Mặt khác, người đương quyền, bản tính là muốn có cơ hội nắm được quân lực.
Sáng ngày hôm sau, quân lệnh của Anh Vương đã tới rồi, trực tiếp lệnh cho Đô Ngu Hầu, huyện Kim Đàn còn có tàn phỉ Mao Sơn, để tả doanh Đô úy Tần Hạo thống lĩnh quân, dẫn theo tướng sỹ của năm doanh trại quân về huyện Kim Đàn tiêu diệt tàn phỉ. Đồng thời còn nói thẳng Vinh Xương muốn dưỡng thân ở huyện Lật Dương, vậy để Đô Ngu Hầu dẫn tướng sỹ tả doanh tiếp tục ở lại cùng bổn vương là đủ rồi.
Quân lệnh của Anh Vương chọn từ rất nghiêm khắc, cũng có vài phần của thiếu niên khách khí, nói thẳng bổn vương đã nổi giận, Đô Ngu Hầu tiếp quân lệnh vô cùng khó xử, cũng đã chửi Vinh Xương bất động ở thị trấn Lật Dương, đồng thời cũng đã hiểu Tần Hạo đã trở thành tướng quân thực sự của Anh Vương.
Khó xử lại càng khó xử, Đô Ngu Hầu vẫn để Tần Hạo thống lĩnh quân đi, nguyên nhân một là không nên đắc tội với Anh Vương. Hai là lý do điều quân của Anh Vương cũng được. Ba là Đô Ngu Hầu sợ Tần Hạo trực tiếp nghe theo quân lệnh của Anh Vương, không để ý tới gã dẫn quân bỏ đi. Khi đó, nếu quân doanh khác cũng lấy quân lệnh của Anh Vương làm lý do bỏ đi, vậy thì Đô Ngu Hầu gã sẽ rơi vào cảnh hai mặt khó đỡ, Đường Hoàng sẽ nghĩ gã vô năng, Anh Vương sẽ hận gã mà đối đầu.
Tiểu Phỉ Quân phủ Anh Vương đã nhổ trại khởi hành rồi, an nhàn một thời gian, rất nhiều tướng sỹ đều quen với an nhàn, bây giờ động tới lại rất không tình nguyện, đặc biệt là vừa nghe là trở về diệt phỉ Mao Sơn, càng khiến cho sỹ khí đê mê.
Tinh thần Lục Thất lạnh nhạt hành quân, sự hồi chuyển Anh Vương Phủ quân chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn. Hắn điều động Anh Vương Phủ quân mục đích thực sự gồm có 3 mục đích. Một là tăng quân. Hai là có thể đi tham chiến. Ba là quan trọng nhất, chính là dùng Anh Vương là một chiếc bánh ngọt.
Chiếc bánh ngọt Anh Vương này sẽ trở thành miếng mồi hấp dẫn xuất quân, khiến cho Giang Âm quân và quân Việt càng nhạy cảm nguy cơ kề cận. Anh Vương đi Thường Châu tuần tra quân sự, đó là một tin chấn động xếp sau tin Hoàng đế ngự giá thân chinh, càng có thể ngồi thực hiện độ tin cậy của kinh quân muốn xuất binh tới Thường Châu quy mô lớn. Binh lực hiện nay đã tập hợp rồi, chỉ thiếu gió đông nữa thôi.
Tuy nhiên, điều khiến Lục Thất không ý thức được chính là chiếc bánh ngọt nhử quân hữu dụng nhất không phải là Anh Vương, mà là hắn để Diêu Tùng đi đưa một câu “tăng cược”. Câu đó chỉ là tùy ý của hắn thôi, nửa phần là câu nói đùa, lại như đôi cánh của con bướm đã thổi lên làn sóng rất lớn ở huyện Tấn Lăng Thường Châu.
Vương Cầm Nhi nhận được lời truyền của Lục Thất, và sau khi dã tâm của Lục Thất đã được vạch ra kế hoạch, lập tức bắt đầu mạnh dạn thu mua, không chỉ là nàng ta đi mua mà để cho gia tộc của Tiêu Hương Lan và Lý Thị của Vân Nga mua thay. Nàng sai người mau chóng trở về kinh thành, để Tiểu Phức dùng phương pháp thế chấp cửa hàng, đổi lấy mười lăm vạn ngân phiếu. Nàng ta đã mời Lý Thị làm người trung gian bảo đảm, đem ngân phiếu ép cấp cho quan thân đại hộ của Thường Châu, đổi lấy tiền đồng hiện dùng.
Tiêu Thị khác chi và thư hương đại gia, cùng một quý nhân từ kinh thành tới, bắt đầu triển khai mua khế đất, khế nhà và khế cửa hàng ở vùng Thường Châu, quả thực là đến đâu cũng không bị từ chối. Sự việc xảy ra khác thường tất có nghi ngờ, người của huyện Tấn Lăng nghi ngờ không hiểu. Nếu chỉ là quý nhân kinh thành tới làm chuyện ngốc nghếch, người địa phương chỉ biết nhạo báng. Nhưng Tiêu Thị và Lý Thị của thư hương đại gia cũng muốn mua khế ước như giấy lộn, như vậy chẳng có lẽ là ….
Người của huyện Tấn Lăng hấp tấp rồi, cố thổ khó ly. Huyện Tấn Lăng có gần bốn mươi vạn nhân khẩu, phần lớn đều là người trốn binh mà sa vào đất này, hơn nữa quan thân địa chủ cũng có rất nhiều, bỗng nhiên có người tới mua cuống khế ước bỏ đi, bắt đầu có người thích bán rồi, tiếp theo đó lại hối hận. Khắp nơi trong thành có thể nghe thấy tiếng người gào khóc, bởi vì giá trị khế ước bán tăng cao, hơn nữa tăng khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nhiều người từ mua đổi bán, từ xem chừng biến thành ra tay tranh mua.
Do đó, những thông tin mang tính tạo sóng liên tiếp được truyền đi, Đường quốc muốn đưa đại quân tới tấn công vùng đất bị mất, là Anh Vương đích thân là nguyên soái dẫn đại quân. Không những điều tới hơn một vạn kinh quân mà còn có cả Trấn Hải Tiết độ sứ quân ở Kinh Khẩu cũng được điều tới một nửa hai vạn đại quân,, không bao lâu nữa cũng sẽ xuất phát đại quân một vạn tới Thường Châu rồi.
…………………
Là thật sao? Chắc chắn là thật, nghe nói là Hoàng đế Bệ hạ ý thức được Thường Châu là vùng đất tốt lành, có được nó thì có thể giải quyết được nguy cơ thiếu lương thực. Lần này sẽ muốn nhẫn tâm xuất đại quân rồi, …. Chết tiệt, trăm mẫu tổ điền của ta cũng mới bán được trăm văn, ta không sống nổi nữa rồi, ….
************
Trong Ngô Thành Quân, trong trướng của quân tả doanh, chỉ có Chu Vũ và Vương Bình ngồi cách bàn, trong trướng đầy mùi rượu. Hai người đang uống rượu, bộ dạng thanh nhàn, thản nhiên, đặc biệt là Chu Vũ giơ ly lên uống cạn, khóe miệng còn lộ rõ nụ cười quỷ quái.
- Ta nói lão Chu này, ngươi đừng cười nữa được không? Ta sợ đấy. Vương Bình nhăn nhó nói.
Chu Vũ đặt ly xuống cười, bỗng ngửa đầu lên cười lớn, Vương Bình kinh ngạc nhìn Chu Vũ, những ngày này thần sắc Chu Vũ thay đổi liên tục, lúc thì lo lắng, lúc thì vui mừng, hơn nữa còn thay đổi theo hồi báo của thám báo. Mà Chu Vũ lại không cho y nghe xem hồi báo của thám báo báo gì.
- Phục rồi, ta quả thực đã phụ Lục huynh đệ. Chu Vũ cười lớn, nâng một ly rượu lên uống cạn, sau đó vui mừng nói.
Vương Bình giật mình, gật đầu nói: - Lục huynh đệ, rất tài giỏi.