Rất nhanh Lục Thất đã chạy tới ngoài Tề phủ, vừa nhìn thấy cửa chính màu đỏ đóng chặt, thuộc hạ đã theo đến, đa số thuộc hạ không biết có chuyện gì, nhưng Lục Thất là chủ tướng, trong mấy ngày quân huấn, đã có cái uy của tướng ra lệnh, đặc biệt là lần loạn chiến này, càng làm cho các tướng sĩ như thiên lôi sai đâu đánh đó.

- Tòa nhà này là nơi trú ẩn âm thầm của thổ phỉ Mao Sơn, lúc xông vào thấy ai phản kháng giết hết.
Lục Thất lớn tiếng khích lệ sĩ khí, hắn để cho các tướng sĩ xuất chiến giết người, có thể nói là một lần luyện tập nhìn thấy máu.

Lục Thất nói xong, đột nhiên tiến lên một bước, tay phải ”long quân phá” đột nhiên xuất kích, một chưởng đánh lên cửa chính màu son, phịch một tiếng, cửa chính rất nặng kia dưới lòng bàn tay hắn không ngờ ầm ầm vỡ ra một lỗ hổng một thước, cửa chính đã bị mở.

Các tướng sĩ ở phía sau Lục Thất cả kinh, căn bản không thể tưởng được chủ tướng sẽ một chưởng đánh nát cửa chính, nhưng nghe Lục Thất quát:
- Xông vào, có người phản kháng giết không tha.

Các tướng sĩ tuân lệnh, lại bị một chưởng đánh nát cửa chính của Lục Thất làm cho khiếp sợ, vừa nghe xong ùa lên, vọt vào trong phủ, lập tức nghe thấy tiếng vũ khí va chạm vào nhau, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết, cực kì loạn.

Quý Ngũ thúc đi tới bên cạnh Lục Thất, cũng thấy sắc mặt của Lục Thất có hơi trắng bệch, y giật mình vội vươn tay đỡ, Lục Thất khoát tay, thấp giọng nói:
- Không có gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều lực lượng Tiên Thiên, mau vào tìm vũ khí đi.

Quý Ngũ thúc vội vàng đáp ứng, chạy nhanh vào trong phủ, sau đó Lỗ Hải tay cầm búa huyết xuất hiện bên người Lục Thất. Lục Thất vừa nhìn thấy, lập tức nói:
- Đi vào, bảo vệ cho Ngũ thúc.

Lỗ Hải đáp một tiếng chạy vào trong phủ, Lục Thất đứng ở cửa phủ, để mặc cho các tướng sĩ dũng mạnh chạy vào phủ, các tướng sĩ cho rằng chủ tướng đang chỉ huy thế trận, mà Lục Thất cũng âm thầm điều tức khôi phục.

Sư tỷ truyền cho hắn một chiêu “Long quân phá” , trong lúc hắn tập luyện phát hiện ra một điều kì diệu rất lớn. Trong lúc công kích, chưởng lực lại có thể bao hàm lực lượng Tiên Thiên của Trúc thư công pháp, nhưng căn cơ Tiên Thiên công của hắn nông cạn, sau khi đánh một chưởng, giống như bị rút đi một lượng tinh lực rất lớn, khiến cho thân thể hư nhuyễn.

Nửa giờ sau, Lục Thất đứng trong phủ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ thả lỏng, các tướng sĩ ở xung quanh cũng kinh ngạc nhìn, ở giữa bọn họ, vứt đầy mã tấu, cung tiễn, khôi giáp cao như núi, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục vận chuyển từ trong hầm ngầm ra.

Lục Thất quay đầu thoáng nhìn qua đại công thần Quý Ngũ thúc, cảm kích gật đầu. Quý Ngũ thúc bình tĩnh cụp mí mắt, Lục Thất có thể thở phào một hơi. Quý Ngũ thúc không phải là không chắc chắn, mà y sở dĩ dám báo với Lục Thất, cũng là do một nguyên nhân, chính là rất nhiều cường hào ác bá, gần như đều giấu diếm một lượng quân dụng, nhưng mà giấu nhiều như nhà họ Tề cũng là điều rất kinh ngạc.

Ánh mắt Lục Thất nhìn áo giáp, áo giáp đa số là khóa tử giáp thông thường, một lượng nhỏ còn lại thì rất đa dạng, có minh quang giáp, tế lân giáp, văn sơn giáp, mã tấu toàn bộ đều là trực đao hoàn mỹ, cung tiễn cũng ít hơn trọng cung, hơn nữa trong hầm còn có cung nỏ.

Lục Thất quay đầu nhìn về phía bên trái, nhìn thấy Trình Diễm nhíu mày vẻ mặt ngưng trọng, hắn nói:
- Trình đại nhân, đây hình như là quân bị của quân kinh thành thì phải.

Trình Diễm ngẩn ra nhìn Lục Thất, hạ giọng nói:
- Cũng chưa chắc.

- Thật sao, nghe nói ba năm trước có sáu nghìn quân kinh thành đến tiêu diệt thổ phỉ Mao Sơn, kết quả tổn thất hơn hai nghìn tướng sĩ.
Lục Thất nói.

Trình Diễm nhíu mày, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đó là do địa thế của Mao Sơn thuận lợi cho phỉ nhân tập kích trong bóng tối. Nhưng mà lần đó, thổ phỉ Mao Sơn cũng tổn thất hơn nửa, bây giờ thổ phỉ Mao Sơn tuy rằng nhiều hơn trước, nhưng lực chiến đấu lại không bằng trước kia.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Trình đại nhân, ta thấy hơn nửa số quân dụng này đã từng dùng qua, chẳng lẽ là của Tiễu Phỉ quân năm xưa.

Trình Diễm kinh ngạc nhìn Lục Thất, nói:
- Đại nhân phải nói năng cẩn trọng, nếu không sẽ bị liên lụy lớn đấy.

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta muốn nói, đám áo giáp cũ kia, là do thổ phỉ Mao Sơn cất giấu ở đây, là những tướng sĩ đã tử trận từng dùng qua.

Ánh mắt Trình Diễm khẽ biến, trầm mặc một lúc, mới nói:
- Đại nhân tự mình quyết định đi, thuộc hạ không nhiều lời.

Lục Thất im lặng gật đầu, một lát sau chợt dặn dò:
- Đều đã nghe rồi, tất cả đứng thành hàng, lập tức lấy cung tiễn, nói với bên ngoài một tiếng.

Lập tức có tướng sĩ lên tiếng trả lời, tình hình ở bên ngoài vẫn đang đánh, binh dũng của Bạch Hà Bảo tập kết đối đầu với đao binh Tiễu Phỉ quân, nhưng bởi vì binh dũng nghe nói quan binh đang bắt thổ phỉ, mà Tề phủ lại bị công phá khống chế, khiến cho nhóm binh dũng đối mặt với hơn một nghìn quan binh đều bán tín bán nghi không dám tiến công, nhưng cũng sẽ không thả cho Tiễu Phỉ quân rời khỏi.

Hơn một trăm tướng sĩ theo đúng lệnh tự mình lấy cung tiễn, một đám vui vẻ ra mặt, quân nhân mà, không có binh khí để chiến đấu, sao có thể có tự tin của quân nhân, Lục Thất lại cho đám quan binh bắn tiễn chọn mã tấu và khóa tử giáp.

Sau đó là quan tướng chọn giáp, hỏa trường chọn giáp, Lục Thất cũng thay đổi một chiếc quang minh giáp, sau khi chia đám cung tiễn, mã tấu và áo giáp ra làm bốn phần, giao cho các lục sự quân tào của bốn doanh, sau khi thống kê, được hơn một nghìn năm trăm vũ khí, đúng là thu hoạch lớn.

Hai canh giờ sau, Diêu Tùng báo cáo những thứ thu được sau khi xét nhà, của cải xét được trị giá tám vạn lạng, đấy là Lục Thất đã dặn dò lấy lớn thả nhỏ, chỉ lấy của cải của Tề phủ, còn các tài sản riêng tại các phòng khác thì buông tha. Còn về phần có thật sự bỏ qua không, Lục Thất cũng không quản nhiều như vậy, Tề thị mặc dù nổi danh quan bá nhưng toàn bộ Tề phủ, chắc vẫn còn có người tốt.

Nhìn các tướng sĩ một thân đều đầy đủ trang bị, Lục Thất đã cảm nhận được khí thế chân chính của quân đội, ánh mắt của các tướng sĩ rõ ràng cũng có sự tự tin của quân nhân, sự thiết huyết cần có đã bắt đầu xuất hiện ở các tướng sĩ.

- Về đại doanh.
Tay phải của Lục Thất vẫy một cái, hiên ngang nói.

- Hô.
Các tướng sĩ cao thấp đều đồng thời hô một tiếng, đa số là thuộc hạ của Lục Thất.

- Ta vẫn chưa nghe rõ, giơ vũ khí của các ngươi lên, về đại doanh.
Lục Thất quát to.

- Hô, hô, hô....
Các tướng sĩ nghe lệnh giơ cao binh khí, vung tay hô to, bắt đầu là mấy chục người hưởng ứng, sau đó cả Tiễu Phỉ quân ở bên ngoài phủ cũng giơ cao binh khí hô to, khí thế tăng vọt, vang dội cả thành Bạch Hà Bảo.

Tiếng rống kéo dài một lúc, Lục Thấy phất tay dừng lại, đợi yên tĩnh lại, hắn lại lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, nếu đã trở thành quân nhân, không thể để người khác nhạo báng mình ẻo lả, về doanh.

Sau khi dứt lời, Lục Thất uy phong lẫm lẫm ngang nhiên đi ra khỏi phủ, các tướng sĩ vẻ mặt sùng kính nhường đường, sau khi Lục Thất đi qua, các tướng sĩ xếp hàng chỉnh tề đi theo, áo giáp ma sát vào nhau kêu vang, phát ra khí phách quân nhân.

Tới bên ngoài Tề phủ, Lục Thất lên ngựa, hô to lệnh quay về, Quý Ngũ thúc im lặng dẫn theo ba đội Tiễu Phỉ quân ở lại giải quyết nốt hậu quả, Lục Thất mang theo một xe bảo vật, suất quân trùng trùng điệp điệp trở về thị trấn Cú Dung.

Lúc gần hoàng hôn, đại quân tới ngoài thị trấn Cú Dung, Lục Thất cũng không để cho các tướng sĩ về doanh trại của mình, mà trực tiếp dẫn quân đi vào thị trấn Cú Dung, do Diêu Tùng dẫn đường đi thẳng đến quan trạch của Tề thị, không hề cố kị đánh thẳng vào Tề phủ.

Chủ nhân Tề phủ đã nhận được tin tức từ thành Bạch Thạch Bảo lập tức sợ hãi không dám tin, y hoài nghi đám thổ phỉ lang thang giả mạo Tiễu Phỉ quân đến cướp, y căn bản không tin là quan binh của Tiễu Phỉ quân dám can đảm đến Bạch Hà Bảo cướp bóc. Cho nên phản ứng đầu tiên của chủ nhân Tề phủ chính là xin huyện úy huyện Cú Dung triệu tập binh lính lập tức đến cứu viện Bạch Hà Bảo.

Bốn huyện úy của huyện Cú Dung đều đã tới, nhưng vừa nghe tin để bọn họ đến Bạch Thạch Bảo cứu viện, cả đám đều khước từ, cuối cùng bị bức bách đều rời khỏi đi điều động quan binh. Trên thực tế, ai cũng không nguyện ý bán mạng là sẽ đi, đợi đến sáng mau mới đi xem xét một chút.

Thời gian kéo dài, Lục Thất xuất binh dò xét Tề phủ có bối cảnh là đại quan kinh thành sau lưng, huyện úy huyện Cú Dung được báo lại, sợ tới mức nhanh chóng mang binh đến Tề phủ.

Nhìn thấy hơn nghìn quân mặc áo giáp đứng san sát, vừa hỏi không ngờ lại là Tiễu Phỉ quân đóng ở ngoài thành, nhóm Huyện úy không dám làm bậy, phải biết rằng, chủ soái của Tiễu Phỉ quân, ở nơi Tiễu Phỉ quân, đối với quan binh địa phương có quyền cao hơn, chỉ có điều sau khi Tiễu Phỉ quân đến đây, cũng không hạ lệnh cho quan binh huyện Cú Dung đến hỗ trợ.

Nhóm Huyện úy thân là quan, không dám đi nhận xui xẻo, chỉ dám cho người đi thông báo cho Huyện thừa huyện Cú Dung đến nói chuyện, mà huyện lệnh huyện Cú Dung vì đắc tội với chủ nhân Tề phủ, nửa năm trước đã bị cách chức ở đại lao Hình bộ, tội danh cấu kết phỉ nhân, bắt cóc vơ vét tài sản.

Huyện thừa huyện Cú Dung nghe tin cấp tốc chạy đến, y lúc nghe tin vốn tưởng nghe nhầm, Vinh Xương vừa đến huyện Cú Dung, y liền giống như phụng sự tổ tông, cẩn thận hầu hạ, lại còn cho ba vạn bạc. Hơn nữa còn dâng tặng năm mỹ nữ xinh đẹp, sao lại có thể đi đối phó với Tề phủ, dù là bối cảnh của Vinh Xương cũng không nên đắc tội.

Kết quả Huyện thừa huyện Cú Dung vừa vào Tề phủ, lập tức bị áp xuống, nói cho y biết Đô úy đại nhân không ở đây, những người đến đều phải đợi, Huyện thừa huyện Cú Dung lại hỏi Đô úy đại nhân là ai, nhưng không ai để ý đến y, cứ như vậy bị giam lỏng ở Tề phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play