Dương Côn cười, nói: - Thất đệ, kỳ thực những ngày làm quan ở kinh thành không phải là khó khăn, ở Giang Ninh phân nửa quan lại đều sống rất sung túc. Nếu sau này có người mời đệ uống say, đệ cố gắng đừng nên từ chối.
Lục Thất ngẩn người ra, như đã hiểu ý liền gật đầu, Dương Côn lại nói tiếp: - Lời không hay, ta thân là huynh trưởng chẳng nói với đệ làm gì. Đệ và ta huynh đệ sau này tìm một nơi uống rượu, đệ đi trước đi.
Lục Thất liền đi ra, người đàn ông dũng mãnh đó lại bước vào, hỏi: - Đại nhân, bây giờ chúng ta quay về chứ?
Dương Côn lắc đầu nói: - Ngồi thêm lát nữa, ngươi cũng ngồi đi.
Người đàn ông hung hãn đó ngồi xuống, Dương Côn nhìn hắn nói: - Việc ngươi làm lần này rất kịp thời, ít nhiều hôm nay ta cũng đã tới thăm huynh đệ Lục gia rồi.
Người đàn ông hung hãn bỗng ngây người ra, hỏi: - Đại nhân, kỳ thực thuộc hạ cảm thấy có lẽ nên để hắn đi yết kiến.
- Yết kiến? Sao ta lại tới gặp? Chính là để hóa giải oán hận. Tiên phụ của ta và tiên phụ của Lục huynh đệ là chiến hữu sinh tử có nhau. Chiến hữu phụ bối là di sản quý vô cùng, là một kết thế được tín nhiệm vô cùng, tuyệt đối không phải là vì quan hệ thông gia gì có thể sánh được. Dương Côn phản bác lại.
Người đàn ông hung hãn gật đầu, Dương Côn lại nói tiếp: - Ngươi đừng nghĩ rằng ta là Trung Lang Tướng, địa vị là tôn sùng. Địa vị của ta là bệ hạ ban cho. Tự bản thân ta thì không có quyền lực gì thực sự, nói khó nghe hơn thì quân quyền của ta còn không bằng đội chính của Tiết Độ Quân, không có thánh chỉ của bệ hạ, Kim Ngô Vệ ta có thể điều động được mấy người? Hơn nữa, ta có dự cảm, ta có thể phải rời khỏi Kim Ngô Vệ, khi đó ta còn có thể mang đi được chỉ có ngươi và Phan Hùng.
Người đàn ông hung hãn gật đầu nói: - Việc điều nhiệm của kinh quân quan tướng là chuyện bình thường, cũng không biết đại nhân sẽ đi tới quân nào?
Dương Côn mỉm cười: - Điều chuyển quân đó cũng giống nhau.
Người đàn ông hung hãn gật đầu hỏi: - Đại nhân liệu có bị điều ra ngoài quân không?
Dương Côn giật mình, lắc đầu nói: - Không thể nào, ta là Trung Lang Tướng, tuổi tác cũng chưa quá 30, đi ra ngoài quân thì cao không tới, thấp không thông, lại cố gắng nhẫn nhịn vài năm nữa cũng chẳng có gì là khác biệt.
Người đàn ông hung hãn gật đầu, nói: - Thuộc hạ thấy sự an nhàn cả ngày trong kinh quân, quả thực là vô vị, chúng ta là võ tướng.
Dương Côn im lặng, lát sau mới nói: - Nếu ngươi quả thực muốn ra ngoài quân, ta có thể thay ngươi là, chỉ là không thể thành được.
Người đàn ông hung hãn ngẩn người ra, lắc đầu nói: - Thuộc hạ sẽ không rời xa đại nhân, xa đại nhân rồi, tính nết này của thuộc hạ đến đâu cũng đều gặp phiền phức.
Dương Côn gật đầu, người đàn ông đó lại nói: - Đại nhân, thuộc hạ ở bên ngoài nghe nói Lục Thiên Phong là Phò mã của Công chúa.
Dương Côn gật đầu, nói: - Đúng vậy, cho nên ta đã tán dương ngươi. Nếu là mấy hôm trước thì đó đã trở thành nịnh bợ rồi.
- Thôi đi, hắn chính là Phò mã rồi, còn có gì mà nịnh bợ nữa chứ. Người đàn ông đó khinh thường đáp lại.
- Là Phò mã rồi, sẽ có địa vị quý tộc, hơn nữa phủ Công chúa là Nghi Đồng Quận Vương, hắn lại được sự chiếu cố của Thái tử, sau này nếu hắn ta nhận được sự giúp đỡ của Thái tử, thì sẽ có cơ hội nắm được quân của phủ Công chúa. Dương Côn đáp lại.
- Không thể được, sao bệ hạ cho phép hắn nắm trong tay cái gì là quân phủ Công chúa được chứ? Quan tướng trong quân cũng không thể nghe theo hắn được. Người đàn ông đó lắc đầu nói.
- Ngươi đấy à, nếu ta có trong tay thánh chỉ của Tân Hoàng, Kim Ngô Vệ sẽ phản lại quân lệnh của ta. Dương Côn bình thản nói, người đàn ông đó liền sợ hãi nhìn Dương Côn.
Dương Côn khoát tay ngăn lại, dặn dò: - Lục Thiên Phong là chuyện của Phò mã, nhất định không được nói ra từ miệng của ngươi, đi, phải đi uống chút rượu thịt.
Người đàn ông đó gật đầu, thần sắc trở lại bình thường, đứng dậy bước nhanh đi.
************
Gặp Dương Côn là ngoài ý muốn. Lục Thất có ấn tượng rất tốt về Dương Côn. Dương Côn chủ động làm hòa, hắn không thể cố chấp được, đặc biệt Dương Côn thân là Trung Lang Tướng chủ động tới xin lỗi khiến trong lòng Lục Thất ít nhiều cũng có chút cảm động.
Trở về Tú trang, lại gặp chuyện vui, các tùy thiếp đều vui mừng ở sân nhà xem cái gì đó, vừa thấy Lục Thất trở về Tư Trúc liền lao tới đầu tiên, nắm lấy áo Lục Thất, dịu dàng nói, thích nói tới hòa khí vô cùng của Công chúa điện hạ.
Lục Thất nghe mà thấy bất ngờ vô cùng, sao hắn vừa ra đi, Công chúa đã cho người tới đón các tỳ thiếp đi yết kiến, trong lòng cảm thấy bất ngờ. Nhưng, nghe nói Công chúa không làm khó gì các tỳ thiếp, trong lòng hắn cũng thấy đỡ lo lắng, tâm tình cũng giống như các tỳ thiếp vui vẻ đứng lên.
************
Sau giờ ngọ ngày hôm sau, trong hoàng cung Đường Hoàng nghe tấu sự của Đại lý tự, chuyện hôm qua Ngô Thành Công chúa bị hành thích đã nhanh chóng được bẩm báo tới hoàng cung. Sau khi Đường Hoàng nghe xong liền lo lắng, ám sát Công chúa mà hắn đã ân phong quả thực chính là đang thách thức với quyền uy của Đường Hoàng. Ngô Thành Công chúa vừa chết, cũng ảnh hưởng tới kế hoạch mà hắn đã tiến hành.
Đầu của khanh thần Đại lý tự đã vã mồ hôi hột, về việc điều tra vụ án ám sát không có kết quả gì, kỳ thực hắn cũng đã có chút thu hoạch nhưng không dám bẩm báo. Bởi vì điều đó quá khó khiến cho người ta tin. Dường như hung thủ là một quan võ dực vệ của Ung Vương phủ. Sao quan võ Ung Vương phủ lại đi ám sát con gái của Ung Vương chứ?
- Ngươi lui xuống đi. Đường Hoàng bình tĩnh hạ lệnh lui xuống, Đại Lý Tự khanh bái lễ lui xuống.
- Hổ dữ không ăn thịt con, Ung Vương quả đúng là máu lạnh. Đường Hoàng thầm nói.
- Bệ hạ, có lẽ là phi Ung Vương làm. Nghe nói Ung Vương phi với Ngô Thành Công chúa có mối thù giết chết sinh mẫu. Hạ đại nhân nói nhỏ.
Đường Hoàng gật đầu, hỏi: - Tờ trình của Ngô Thành trẫm đã xem rồi, còn hành vi Ngô Thành vào cung khấu ân, gộp lại với nhau, ngươi thấy thế nào?
- Nô tỳ thấy có lẽ là có người chỉ điểm cho Ngô Thành Công chúa. Hạ đại nhân cung kính đáp.
- Chỉ điểm? Là Lục Thiên Phong? Đường Hoàng thản nhiên hỏi.
- Có lẽ không phải là Lục Thiên Phong. Lục Thiên Phong sau khi tiếp nhận thánh chỉ ân phong, vẫn luôn rối rắm tìm hiểu xem Ngô Thành Công chúa là người thế nào. Ban đầu hắn đi gặp Võ khố giám sự Chu Vân Kỳ. Sau khi không có kết quả lại đi gặp thứ thê của La Trường Sử. Thứ thê của La Trường Sự liền rời nhà đi tới Ung Vương phủ. Bà ta là quan quyến của Ung Vương phủ. Nô tỳ thấy Lục Thiên Phong chỉ là võ tướng, có thể chỉ điểm chuyện trong phủ Ngô Thành Công chúa có lẽ là thứ thê La Trường Sử. Hạ đại nhân nhỏ giọng đáp.
Đường Hoàng im lặng, lát sau mới lên tiếng: - Lý Thiền Nhi này bị ám sát mà hoảng sợ, lại không dám để Lục Thiên Phong rời phủ, cũng không biết cô ta nghĩ gì, gặp mặt mà không biết, phải phù hợp mới được.
- Bệ hạ, dù sao họ cũng không thành hôn, Phò mã không nên ở lại qua đêm. Hạ đại nhân nhỏ giọng nói.
- Thành hôn, thành hôn của họ không thể ở kinh thành, không ai có thể làm chủ hôn cho họ. Trẫm chỉ có thể là thành toàn, không thể đưa gả. Đường Hoàng thản nhiên nói.
- Nô tỳ hiểu rồi, sẽ thông báo cho Công chúa biết, để họ đi huyện Thạch Đại, bái mẹ của Phò mã thành hôn. Hạ đại nhân cung kính đáp.
Đường Hoàng không nói thêm gì, đưa tay ra cầm lấy cuốn sổ, lát sau mới lên tiếng: - Trẫm cũng không phải là vị vua keo kiệt. Nghe nói Lục Thiên Phong thích nhạc luật, ngươi chọn ra mười nhạc nô xinh đẹp và một dụng cụ trong cung ngự dụng, ban cho Ngô Thành. Ngươi trực tiếp nói với Ngô Thành, Trẫm cho phép nàng ta tự chủ chuyện trong phủ, cho phép hắn ta tự chiêu mộ một đội dực vệ trong phủ. Nhưng chi phí cho ngàn võ lâm vệ ngoài phủ ngoại trừ võ bị ra, những thứ còn lại đều do phủ của nàng ta chu cấp.
- Bệ hạ, một đội dực vệ có phải là quá nhiều không? Hạ đại nhân phản bác.
- Ngô Thành xin Trẫm ban cho 20 cận vệ. Trẫm cũng nên hào phóng chút, nàng ta đã có 52 cận vệ rồi, sau này sẽ không cần phải sai khiến hộ vệ ngoài phủ nữa. Mặt khác, Trẫm rất quan tâm tới sự an nguy của Công chúa. Đường Hoàng bình thản đáp.
Hạ đại nhân cung kính vâng lệnh, lại nghe Đường Hoàng nói tiếp: - Sổ của Vi Hạo đã tới chưa?
- Chưa, Vi đại nhân có lẽ là mới tới huyện Thạch Đại. Hạ đại nhân cung kính đáp.
- Trẫm hiểu Vi Hạo. Sổ của hắn ta có lẽ là sắp tới rồi. Ngươi cho người đi Đại Lý Tự chờ, không cần quan nghiệm, trực tiếp lấy cho Trẫm. Đường Hoàng lạnh lùng nói.
Hạ đại nhân cung kính vâng lệnh, lại nghe Đường Hoàng dặn dò: - Ngươi cũng đi truyền chỉ đi, nói với Ngô Thành, vui chơi cũng phải có mức độ, không nên để Lục Thiên Phong ở bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT