Bố cục của nha môn Thứ Sử, cùng với nha môn ở hai phía Nam Bắc giống nhau, Lục Thất được dẫn vào khách sảnh ở sau công đường, sau đó người trung niên chủ động xin nghiệm chứng Thiên Ngưu Đao và lệnh của Lục Thất. Nghiệm xong thì mời Lục Thất chờ, nói rằng Mã đại nhân đã đi trong quân tuần tra phòng ngự quân sự sông Trường Giang, gã lập tức đi mời về.
Lục Thất đành phải ngồi chờ, kết quả là chờ một hồi thật lâu, trong lúc chờ đợi ngoại trừ tỳ nữ dâng lên trà bánh, cũng không có ai khác vào phòng tới gặp.
Đợi chừng hai thời, lòng Lục Thất đã nổi lên lo âu, đứng dậy đi đi lại lại, chủ yếu là vì hắn có chuyện trong lòng, chính là việc của Chu Nhạn Nhi. Nói thật, nội tâm hắn cũng không nguyện đi cầu Chu Nhạn Nhi, vấn đề là bởi nàng ta đã gả vào cửa Mã gia, nếu hắn đi xin vợ của người ta, thật sự là hoang đường.
Chẳng qua tính hắn làm việc luôn biết biến báo, nói rõ ra, chính là cách hắn làm việc rất thực tế. Theo phân tích khuyên bảo của Vương chủ bộ, hắn cũng cảm thấy có đạo lý, nên nắm bắt chút cơ hội này đi làm chuyện hoang đường, mưu cầu Đường Hoàng thay đổi cái nhìn đối với hắn. Cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thôi thì coi như hết thảy đều là vì tâm tư Vận Nhi khủng hoảng mà đi quỳ cầu vậy.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tinh thần Lục Thất phấn chấn lên, rất nhanh, một người đàn ông mặc áo bào tím từ cửa bên công đường đi vào. Lục Thất nhanh chóng trông thấy tướng mạo của người bên ngoài, mặt tròn tai to, sắc mặt có hơi ngả vàng, thân thể phúc hậu, nhìn lại trông có vẻ hơi già, tuổi chừng năm mươi, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lục Thất lại toát ra sự uy nghiêm.
Người đàn ông mặc áo bào tím nhìn Lục Thất, chân vẫn không dừng bước đi thẳng đến ghế chủ vị. Theo phía sau ông ta là hai gã võ quan khoác giáp, sau võ tướng là năm người hoặc mặc quan y hoặc mặc bào y, trong đó có người trung niên Lục Thất đã gặp qua.
Trầm mặc, yên tĩnh, một hồi lâu, Lục Thất đang quỳ lại nghe được một chuyện không thể tin nổi, bên tai truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Mã đại nhân: - Lục đại nhân có phải là đã lầm lẫn gì không, bổn quân vừa mới suy nghĩ, chưa từng nghe qua vị tiểu thư Chủ phủ nào cả, trong phủ cũng không có người như ngươi nói.
Lục Thất ngớ ra ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vẻ mặt và ánh mắt của Mã đại nhân lạnh nhạt, lòng của hắn khẽ động, lập tức phản ứng, vội trả lời: - Đại nhân, ti chức là nghe nói, cho nên vội vàng chạy thẳng tới Trì Châu.
- Bản quân xem Lục đại nhân không phải là dạng người lỗ mãng đâu đấy. Mã đại nhân thản nhiên nói.
- Ti chức biết tội, xin đại nhân thứ lỗi, ti chức sẽ trở về xem là có chuyện gì xảy ra. Lục Thất cung kính đáp lại.
- Không vội, Lục đại nhân ngồi đi. Mã đại nhân thản nhiên nói.
Lục Thất tạ ơn, rồi đứng dậy ngồi về chỗ cũ, lại nghe Mã đại nhân nói: - Công trạng và thành tích của Lục đại nhân tại huyện Thạch Đại, bổn quân cũng có nghe qua.
- Tạ đại nhân khen ngợi, ti chức tự biết ở huyện Thạch Đại đã làm tròn bổn phận của mình, nhưng vẫn không tránh khỏi sinh ra nhiều chuyện rắc rối, ti chức cũng là thân bất do kỷ. Lục Thất cung kính đáp lại.
- Lục đại nhân là trực tiếp từ kinh thành đến đây sao? Mã đại nhân chuyển trọng tâm câu chuyện.
- Không phải, ti chức là từ Ninh Quốc quân đến đây. Ti chức phụng mệnh Thái tử điện hạ hộ vệ Mạnh Thạch đại nhân cùng chín quan tướng đi Ninh Quốc quân, mục đích đi Ninh Quốc quân là để tăng cường quân bị Tam doanh. Ti chức viện cớ thăm người thân, rời khỏi Ninh Quốc quân đến đây truyền mật chỉ đấy. Lục Thất cung kính trả lời.
Mã đại nhân trầm mặc, một lát sau mới hỏi: - Lục đại nhân có biết mật chỉ là mệnh lệnh việc gì không?
- Ti chức không biết. Lục Thất lập tức phủ nhận.
- Chính là lệnh cho bổn quân tăng cường quân bị Tam doanh đấy. Mã đại nhân thản nhiên nói, Lục Thất bình tĩnh không nói.
- Lục đại nhân hẳn là biết chuyện lập quân đội tại Thường Châu rồi chứ? Mã đại nhân lại hỏi.
- Không dám giấu giếm đại nhân, ti chức cũng có nghe nói qua. Lục Thất hàm súc trả lời.
- Tại Thường Châu lập quân, mật chỉ cũng là do Lục đại nhân đưa tới, hay là Bệ hạ có ý định để cho Lục đại nhân ngày sau trở thành Chủ soái quân Thường Châu. Mã đại nhân hỏi trắng ra.
Lục Thất cả kinh nhìn lại, vội nói: - Đại nhân chớ có nói bừa, ta trẻ tuổi như vậy, sau này lập quân nếu trong số quan tướng có ta, ta cũng chỉ có thể là Doanh tướng.
Mã đại nhân nhìn hắn cười cười, lúc này người trung niên đã quay lại đứng đợi, y quay đầu nói: - Lưu Sơn, đưa cho Lục đại nhân đi.