Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói: - Lần này đi Ninh Quốc quân, còn có chín tên quan tướng cùng đi, chín tên quan tướng kia tới Ninh quốc quân rồi, sẽ ở trong Nha quân tăng cường quân binh tam doanh. Bọn họ ba người một tổ, chia ra đảm nhiệm Doanh tướng, Trung quân lệnh cùng với Lục sự quân tào, mà ngươi chủ yếu là hộ tống ta quay về.
Lục Thất hiểu ra gật đầu, rồi lại nghi hoặc hỏi: - Đại nhân, Điện hạ làm như vậy, Hoàng đế Bệ hạ có tức giận hay không.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói: - Chín tên quan tướng kia là Thái tử điện hạ lựa chọn ra từ Vệ quân trong Hoàng cung đấy.
Lục Thất do dự một chút, ôn hòa nói: - Đại nhân, cho dù có giết quan tướng, Điện hạ cũng không chắc có quyền lực cho người đi bổ nhiệm.
- Bình thường mà nói quả là không thành, nhưng đây là một cơ hội. Quan tướng vừa chết, ta sẽ để cho nhân vật trong Ninh Quốc quân thay mặt bổ nhiệm. Một khi nhân vật trong Ninh Quốc quân thay mặt bổ nhiệm rồi, Hoàng đế Bệ hạ có một nửa khả năng, sẽ không dùng lại người đã đi bổ nhiệm. Mạnh Thạch ôn tồn trả lời.
- Trong Ninh Quốc quân đại nhân có người có thể sử dụng không? Lục Thất ôn tồn hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, thoáng suy nghĩ, ôn hòa nói: - Đại nhân, hạ quan hiểu được, nguyện nghe theo an bài của đại nhân.
Thần tình Mạnh Thạch vui mừng gật đầu, ôn hòa nói: - Cơ hội không nhiều lắm, chúng ta lại không thể công khai đấu với Hoàng đế bệ hạ, chỉ có thể nắm bắt cơ hội thu hoạch quân tâm này.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói: - Đại nhân, nếu ta làm võ khảo quan tuyển chọn bổ nhiệm quan tướng, ngày sau khả năng ta có thể đi Thường Châu sẽ vô cùng thấp. Không thể nào Hoàng đế Bệ hạ biết rõ ta là người của Thái tử, còn điều ta đi Thường châu nhập quân.
- Hậu quả ngươi nói ta cũng biết, nhưng ta đã nói rồi, kỳ ngộ thu phục quân tâm không nhiều. Dù cho sau này ngươi không được đi Thường Châu nhập quân, nhưng có nhân tình của ngươi, Thái tử điện hạ có thể ngấm ngầm lung lạc quan tướng. Làm việc, phải có nhân mới có thể có quả. Mạnh Thạch ôn tồn giải thích.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng cũng buông lỏng hơn nhiều, sau này không phải đi Thường Châu, vậy tự nhiên là thoát được một phiền não lớn, hắn thật không muốn trở thành lính hầu đi đánh tiên phong.
- Đúng vậy, lần đi này có ba danh Chủ tướng đều là Thiên Ngưu Túc Vệ của Bệ hạ, nhưng chúng ta chỉ có thể diệt hai, ba gã Trung quân lệnh đều là Kiêu Kỵ Vệ, ba gã Lục sự quân Tào đều là Thiên Ngưu Dực Vệ. Mạnh Thạch ôn tồn trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng hắn thật sự không coi trọng cái gọi là kỳ ngộ này, quả là chơi với lửa, nếu làm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân. Hắn thấy hành động của Mạnh Thạch, chẳng khác nào con thỏ nóng nảy muốn cắn người, tuy nhiên đại vị của Thái tử quả thật đang nguy cơ trùng trùng. Hành động kia là đi vật lộn giành lấy kỳ ngộ, so với chờ bị phế bỏ vẫn tốt hơn. Có điều đáng thương bản thân, hắn vốn nghĩ thoát khỏi tranh đấu quyền lực chốn kinh thành, lại không tự chủ được càng lún càng sâu.
Đoạn đường đi sau đó không ai nói chuyện, Lục Thất không nói, Mạnh Thạch cũng khép hờ mắt ngồi ngay ngắn. Mãi cho đến Tây đại doanh, hai người xuống xe, Lục Thất thoáng quan sát thì thấy quy mô của Tây đại doanh và Nam đại doanh gần giống nhau.
Trước kia hắn cũng có nghe qua thuộc tướng giới thiệu, Tây đại doanh là nơi Hổ Bí hữu quân và Long Võ hữu quân cộng trú, còn Hổ Bí tả quân và Long Võ tả quân thì cùng trú đóng ở Đông đại doanh. Nam đại doanh còn lại là nơi Kinh quân thay phiên thao luyện, hiện giờ trở thành nơi trú đóng của quân tiễu phỉ của Chu Chính Phong
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT