Lục Thất ôn hòa nói: - Mạnh đại nhân, kỳ thực ta tình nguyện quy về dưới trướng Ninh Quốc quân, dù sao Ninh Quốc quân cách quê của ta không tính là xa. Tuy nhiên hôm qua cùng anh vợ chuyện trò, anh vợ đã nói, ngày sau nếu ta có thể đi Ninh Quốc quân thì tốt rồi, em vợ của ta ở tại Nha quân doanh trong Ninh Quốc quân đảm nhiệm chức đội trưởng, ta đến đó có thể chiếu cố cho nhau. Chẳng qua huynh đệ chúng ta lại phân tích một chút, nghĩ rằng nếu ta đi Ninh Quốc quân mới là họa không phải phúc, nguyên nhân rất đơn giản, Thái tử điện hạ dùng ta đi đoạt quyền Ninh Quốc quân sẽ khiến cho Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ.
Thần sắc Mạnh Thạch khẽ biến, cũng trở nên im lặng, một lát sau, Lục Thất lại ôn hòa nói: - Mạnh đại nhân, tại hạ cảm thấy, Thái tử điện hạ muốn đạt được quân quyền cũng không có đại dụng gì, đương kim Bệ hạ đang độ tuổi xuân, Thái tử điện hạ tranh giành quân quyền chỉ càng chọc cho Bệ hạ không vui. Tại hạ cho rằng, Thái tử điện hạ hẳn là nên tham dự vào việc chính sự, nên thu về dưới trướng nhiều võ vệ bảo hộ mới tốt. Ninh Quốc quân cách xa kinh thành như vậy, không mượn được lực lượng gì cả.
- Thái tử điện hạ muốn đạt được quân quyền, kỳ thực là suy nghĩ cho tương lai phải thống quân chinh chiến, cho nên trước tiên muốn bố trí một vài quan tướng thân tín nhằm nghe ngóng đề phòng. Cứ mạo muội đi lĩnh quân mà không có căn cơ trong quân là một việc rất nguy hiểm. Mạnh Thạch ôn tồn giải thích.
- Đúng vậy, hạ quan từng ở huyện Thạch Đại cứu được La tam phu nhân, La tam phu nhân để lại lời rằng mai sau nếu đến kinh thành có thể tìm tới phu nhân. Mấy tháng sau hạ quan vừa vặn có việc đến kinh thành, sau lại bởi vì sự kiện Huyện thừa huyện Thạch Đại Triệu đại nhân bị thổ phỉ sát hại, cần cấp có được mạng lưới quan hệ ủng hộ, bèn đi cầu kiến La tam phu nhân, xin La tam phu nhân tiến cử làm Lữ Soái phủ Ung Vương. Lục Thất ôn tồn giải thích.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói: - Sau này ngươi hiệu lực cho Thái tử điện hạ, La trưởng sử của phủ Ung Vương có khả năng sẽ nghi kỵ ngươi đấy.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói: - Hậu quả kia ta đã từng nghĩ tới, nhưng Thái tử điện hạ là quân, La trưởng sử là thần, ta chỉ có thể lấy việc trung quân làm chủ, còn nghĩa thì làm phó.
Mạnh Thạch gật gật đầu như thoáng có suy nghĩ, chợt khẽ thở dài: - Năm đó ta và La huynh là văn hữu, hiện giờ lại chẳng khác gì người dưng nước lã, nhân sinh thật là bất đắc dĩ.
Lục Thất nghe thì cả kinh, sửng sốt qua đi, âm thầm cảm thấy may mắn vì chưa nói ra lời nói nóng giận gì. Năm đó là văn hữu, vậy tự nhiên là tình nghĩa rất sâu, hiện giờ trở thành người dưng là vì mỗi người phò một chủ, nói cách khác, trong nội tâm Mạnh Thạch này và La trưởng sử vẫn là nhận biết tri giao, làm như người lạ chỉ là biểu hiện mặt ngoài mà thôi.
Bỗng nghe Mạnh Thạch ôn hòa nói: - La huynh là một con người có lòng dạ rất sâu, ngươi theo y chưa chắc có phúc đâu.
Lục Thất ngẩn ra, suy chỉ một chút, ôn hòa nói: - Hạ quan đối với chuyện tình của La trưởng sử cũng không hiểu biết nhiều, tuy nhiên La trưởng sử quả thật đã từng giúp đỡ hạ quan. Hạ quan sẽ không vong ân phụ nghĩa, về sau nếu có việc gì có thể giúp đỡ La trưởng sử, hạ quan tuyệt không chối từ.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói: - Đợi đến lúc ngươi gặp Thái tử điện hạ, chớ có nói lung tung, lời của Thái tử sẽ do ta truyền đạt cho ngươi, lời của ngươi cũng sẽ do ta thượng bẩm với Thái tử điện hạ.
Lục Thất ngẩn ra, cung kính nói: - Hạ quan hiểu rõ, tuyệt sẽ không nói loạn.
Mạnh Thạch gật gật đầu, lại thoáng suy nghĩ, ôn hòa nói: - Thái tử điện hạ đến Di Tâm trà các cùng với Nhược Lan tiểu thư, thời điểm ngươi tiến kiến, không được thất thố lỗ mãng đấy.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Mạnh Thạch, Mạnh Thạch lại ôn hòa nói: - Nhược Lan tiểu thư là biểu muội của Thái tử điện hạ, xuất thân từ Giang Âm Trương thị. Nhược Lan tiểu thư đến kinh thành bề ngoài là để thăm thân, kỳ thực là muốn cùng Thái tử điện hạ kết thành quan hệ thông gia, nhưng có thể kết thành quan hệ thông gia hay không, còn chờ Hoàng đế bệ hạ nói mới được.
Lục Thất giật mình, kinh ngạc nói: - Chuyện của Giang Âm Trương thị, hạ quan cũng có nghe anh vợ nói qua, nói như vậy, Giang Âm Trương thị là muốn bày tỏ thiện ý với triều đình rồi.
Mạnh Thạch lắc đầu, ôn hòa nói: - Giang Âm Trương thị vẫn luôn là minh thần ám nghịch (ngoài sáng là bề tôi trung thành, trong tối thì ngấm ngầm phản nghịch), tất nhiên là muốn được như năm đó, đạt được càng nhiều quyền lợi. Mối quan hệ thông gia này, khả năng có thể kết thành rất nhỏ.
Lục Thất gật gật đầu, quan hệ thông gia giữa Hoàng tộc và quý tộc gần như đều là vì quyền lợi, một lát sau, lại nghe Mạnh Thạch ôn hòa nói: - Sau này ta muốn đi Ninh Quốc quân, ngươi có nguyện hộ vệ cho ta đi một chuyến không?