Sắc mặt Phong Linh không tốt biết người hắn nói là mình nhưng lại giả bộ hồ đồ, tự giễu nói: “Tất cả truyền thuyết đều từ những chuyện bát quái mà ra. Không khéo chuyện vương phi mập đó cũng sẽ lưu danh sử sách đó”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ thở dài một tiếng nói: “Mặc dù Vương phi mập một chút nhưng người rất tốt, so với những phu nhân ở đây thì người tốt hơn rất nhiều”.

Sơ Hạ nâng mắt lên nghi ngờ nhìn, chọt Vấn Xuân: “Ngươi có cảm thấy Tam Nương có phần giống với Vương Phi không?”.

Vấn Xuân cũng gật đầu, nàng tiến lên dùng bàn tay nhỏ bé đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh nói: “Nếu như Tam Nương mập thêm một chút thì...”.

Phong Linh cả kinh, nàng cũng không muốn lôi thêm phiền toái cho mình, vội vàng đẩy tay nàng ấy ra, trừng mắt: “Này, các ngươi càng ngày càng loạn à! Ta giống chỗ nào?”.

Chẳng biết từ lúc nào Nguyệt Nguyệt đã đi quan, đưa một cánh tay ôm ngang hông nàng, lặng lẽ nói bên tai: “Nếu như ngươi mập thì ta cũng thích, ha ha, ta khẩu vị nặng”.

Phong Linh sợ run cả người, tóc gáy dựng ngược cả lên, giơ ngón giữa lên với nàng ta.

“Việc lớn, việc lớn!”. Một tiểu nha hoàn bình thường được các nàng đối xử tốt chạy đến hét lớn.

Các nữ nhân đều hưng phấn gọi nàng ta: “Vào đây nhanh lên”.

Tiểu nha hoàn gương mặt hồng hồng, mắt mở to: “Các ngươi biết không? Vương gia có một con gái riêng”.

“Cái gì?”. Ba người cùng kêu lên, chỉ có khuôn mặt Nguyệt Nguyệt lộ vẻ không quan tâm mà nhìn về phía Phong Linh.

Phong Linh cứng người, trong khoảnh khắc đó trong đầu nàng như có một tiếng sấm nện xuống đầu. Tuy nói nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Dạ Vô Hàm có không ít thị thiếp, nhưng con gái riêng... Con gái riêng... Đúng rồi, còn nương của con bé thì sao?

Lúc đó, tiểu nha hoàn tiếp tục kể tiếp: “Nghe nói sáng sớm Vương gia đã ra khỏi phủ, lúc về đã đưa mẹ con nhà họ về nhận vào phủ, bây giờ đang ở Bác Ý hiên”.

“Thật?”. Vấn Xuân và Sơ Hạ kinh ngạc không thôi, lại lo lắng nhìn Phong Linh. Hai người ăn ý không hỏi gì cả mà đuổi tiểu nha hoàn đi, sau đó vội nói: “Những nha hoàn này không có gì nên nói càn, làm sao Vương gia có thể có con gái riêng chứ?”.

Phong Linh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt tươi như hoa: “Các ngươi vừa nói có rất nhiều nữ nhân thích hắn, có con gái thì đâu có gì kì quái”. Ngó ra ngoài nhìn trời, hít dâu vài lần: “Thời tiết không tệ, chúng ta ra ngoài dạo chơi thôi”. Vừa nói vừa đi ra ngoài, nháy mắt xoay người, nụ cười trên mặt biến mất.

Nguyệt Nguyệt ngó ngó nàng, đứng lên cười nói: “Ta đến đây đã lâu như vậy còn chưa thăm Vương phủ, Tam Nương, ngươi sẽ dẫn ta đi chứ?”.

Phong Linh thoải mái vung tay: “Không thành vấn đề”.

Sau lưng, Vấn Xuân nhỏ giọng nói: “Nhìn Tam Nương như thế, có vẻ như đã thích Vương gia rồi, nhưng bây giờ lại có hai mẹ con nhà kia”.

Sơ Hạ lắc đầu thở dài: “Haizz, hi vọng là Vương gia nhầm lẫn”.

Nguyệt Nguyệt không kiềm chế được, cả lông mày khóe miệng cũng chứa đựng nụ cười quỷ quyệt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play