Editor: Naleo

Beta: Ốc Vui Vẻ

Phong Linh để sách xuống, trừng mắt: “Tiểu tử thúi, ngứa mông phải không?”

Bảo Bảo tức giận rên một tiếng nặng nề, bò dậy nhìn nàng ai oán: “Nương chỉ biết dùng vũ lực khi dễ người thôi.” Nó chậm chạp xuống giường, kéo cửa đi ra ngoài: “A di tìm nương à?”

Gương mặt thị thiếp A chanh chua: “Ơ, Phong Tam Nương, thế nào không dám ra ngoài lại để một đứa bé ra mặt thế! Lại còn không biết xấu hổ quyến rũ Vương gia! Ngươi cũng không soi lại mặt mình trong nước tiểu đi, vừa già vừa xấu, ngay cả một ngón tay của chúng ta còn không sánh nổi, còn dám quyến rũ Vương gia? Ta nhổ vào, ngươi đê tiện không biết xấu hổ, không cút ra khỏi vương phủ thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

Thị thiếp B lập tức tiếp lời: “Không sai, có tỷ muội chúng ta ở đây, ngươi đừng vọng tưởng!”

Bảo Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng than thở: thảm, nương hận nhất người khác nói nàng già, xấu xí. Người chửi nàng, kết quả chỉ có một…

Đúng lúc này, cửa chợt bị đẩy ra, Phong Linh đứng ở cửa cười tủm tỉm, không đợi hai thị thiếp này tiếp tục mắng, tay lập tức rút ra con dao phay giấu ở sau lưng xông tới chỗ hai người kia giơ dao chém họ.

“A… cứu mạng! Cứu mạng! Giết người rồi! Người đâu!”

“Cứu mạng! Điên… nàng ta nổi điên rồi…”

Tiếng kinh hô khiến mọi người trong vương phủ chạy đến vây xem, nhưng không ai dám tiến lên, chỉ sợ phải nhận một nhát dao. Còn nữa, nữ nhân của Vương gia đánh nhau, đây là chuyện nhà, người nào ăn no rửng mỡ mà đi nhúng tay vào chứ.

Dưới tình thế cấp bách, thị thiếp A đành trèo lên cây, muốn xuống không xuống nổi. Thị thiếp B thì cắm đầu ngã xuống ao trong hoa viên, uống hết mấy ngụm nước, hiện tại cũng sắp chìm tới đáy.

Lúc này, Phong Linh mới dừng lại, mỉm cười, cất con dao phay bên hông, thoải mái trở về phòng, mặc kệ những ánh mắt chăm chú xung quanh. Trở lại trong phòng của mình, nàng ném con dao phay đi, nằm ở trên giường tiếp tục đọc sách.

Bảo Bảo nhìn nương cười bất đắc dĩ. Mặc dù người khỏe nhưng không ngu xuẩn, với thế đạo như bây giờ, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống. Hai mẹ con họ ở trong vương phủ tứ cố vô thân, không có chỗ dựa nên đành phải tự mình kiên cường. Từ nhỏ đến lớn, nương vẫn luôn dùng sự điên cuồng dã man này để bảo vệ nó, nó đều biết.

Nó thân mật bò lên giường, bám lấy cánh tay Phong Linh, dùng ánh mắt cực kỳ dễ thương nhìn: “Nương, hiện tại con đã biết, nương là mẹ ruột của con.”

Hai thị thiếp hoảng sợ chạy đến chỗ Tiêm Vũ kể khổ, vừa mở miệng liền đem sự việc thêm dầu thêm mỡ kể lại, còn nói Phong Linh khoác lác vô sỉ tự nhận là nữ chủ nhân nơi này, là Vương phi tương lai, không ai dám làm gì nàng!

“Tiêm Vũ tỷ, tỷ được Vương gia sủng ái, hiện tại còn mang thai tiểu Vương gia, những lời này chúng ta có thể chịu được nhưng thấy bất bình thay tỷ a.”

“Được rồi, các ngươi không phải nói nữa.” Tiêm Vũ sớm nhìn ra dụng ý của hai người kia, đơn giản là muốn nàng xả giận thay bọn họ.

Nàng chậm rãi đứng dậy, nhíu mày nói: “Ta phải nhanh nhanh đến xem, ở trong vương phủ này, ai mới chân chính là nữ chủ nhân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play