Trong lòng Dạ Dập Tuyên thầm kêu một tiếng không ổn, hắn rất hiểu Vương huynh. Mỗi khi Vương huynh mỉm cười như thế này chứng minh có người sắp gặp nạn rồi!

Rất rõ ràng, cái người xui xẻo đó là hắn.

“Vương huynh, huynh đừng nghe nàng nói bừa, nàng đang cố tình hãm hại ta!”. Dạ Dập Tuyên vội vàng nói: “Huynh vẫn biết trong lòng ta có Dư Tinh, làm sao có thể cưới nữ nhân này?”.

“Ơ, thế ngươi làm gì mà lại dán bức họa của ta ở khắp nơi, còn nói ta là Vương phi của ngươi?”. Phong Linh không yếu thế nói tiếp, càng nói càng làm mặt Dạ Vô Hàm tối sầm lại: “Vả lại, nếu như ngươi thích Quan tiểu thư thì tại sao lại để cho ta đến Quan gia làm mối thay Hàm Vương?”.

“Đó là bởi vì....”. Dạ Dập Tuyên khép miệng kịp thời, có một số việc không thể để cho Vương huynh biết được.

Dạ Vô Hàm nheo mắt, đột nhiên đi tới nắm tay Phong Linh, ánh mắt nhìn về phía Dạ Dập Tuyên: “Nữ nhân này là của ta, đệ không thể chạm vào, nghe chưa?”.

Phong Linh không thể bình tĩnh, cái gì thế hả, tỏ tình sao? Biểu thị chủ quyền công khai? Hay vẫn muốn đoạt “Tim” của nàng?

Theo bản năng nàng rút tay về che tim ý rõ ràng là, Tim của lão nương đừng ai nghĩ sẽ đào được!

Dạ Vô Hàm không thèm nhìn cử chỉ ngây thơ của nàng, vươn tay kéo nàng vào trong ngực, nghiêm mặt nói với Dạ Dập Tuyên: “Tuyên đệ, cái gì nên làm cái gì không nên làm ngươi biết rõ. Những thứ khác ta mặc kệ nhưng mà ngươi mà còn đụng tới nàng thì đồng nghĩa với việc ngươi không coi Vương huynh ra gì rồi!”.

Gương mặt tuấn tú của Dạ Dập Tuyên khẽ giãy giụa, sau đó không cam lòng nói: “Vương huynh, huynh biết rõ Vương thúc muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế, chúng ta không thể để cho Vương thúc đạt được tâm nguyện đó? Ngôi vị Hoàng đế chỉ có huynh ngồi thôi, huynh không đoạt thì đệ đoạt cho huynh!”. Sau đó hắn chỉ vào Phong Linh: “Huynh buông tha chỉ vì một nữ nhân sao?”.

Dạ Vô Hàm rũ mắt, khẽ kéo khóe miệng: “Đệ thật sự nghĩ rằng, tim của nàng có thể cứu được Hoàng hậu?”.

“Chẳng lẽ không đúng sao?”.

Dạ Vô Hàm cười một tiếng: “Tuyên đệ, đệ quá ngây thơ rồi!”.

Dạ Dập Tuyên nhíu mày: “Vương huynh, chỉ có huynh mới có thể làm Hoàng đế! Nếu không kẻ nào ngoài huynh làm Hoàng đế ta liền phản kẻ đó!”.

Nói xong đi thẳng không quay đầu lại.

“Chậc chậc chậc”. Phong Linh lắc đầu một cái: “Không nhìn ra tiểu tử này rất trung thành với ngươi!”.

Đột nhiên nhớ ra cái gì, nàng đẩy hắn ra, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm: “Này, chuyện giữa các ngươi, đừng có liên lụy đến ta!”.

Dạ Vô Hàm liếc nàng một cái, đóng cái quạt, ưu nhã cười một tiếng: “Ngươi nên nói cho ta biết một chuyện phải không nhỉ?”.

Phong Linh ngẩn ra: “Chuyện gì?”.

Hắn chậm rãi tới gần, gần đến nỗi làm nàng bắt đầu sợ: “Rốt cuộc, cha của Bảo Bảo, là ai?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play