“Nương, người không thể trách con được, tình hình lúc ấy con chỉ có thể tẩu vi thượng sách [1]!”.

[1] tẩu vi thượng sách: chạy là cách tốt nhất.

“Ít nói nhảm đi, đứng nghiêm cho ta!”.

Trên đầu Bảo Bảo là bát hương có cắm 3 cây nhang đang cháy, Bảo Bảo đứng yên bên tường không dám cử động. Phong Linh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo.

Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng bên cạnh xin cho Bảo Bảo: “Tam Nương, Bảo Bảo vẫn còn nhỏ mà, cậu ấy thấy Vương gia dữ như thế nên rất sợ mà”.

Phong Linh khoát tay: “Các ngươi không cần xin tha cho nó, hôm nay ta không giáo huấn tiểu tử này thì nó sẽ không nhớ”.

Mấy người đang nói chuyện bỗng nhiên ngoài cửa có người tới.

“Tam Nương”. Tiêm Vũ một tay đỡ eo, nâng bụng, cười tủm tỉm đi đến.

Vừa nhìn thấy là nàng, Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng nhún mình chào: “Vũ phu nhân”.

Phong Linh sửng sốt, không biết tại sao nàng ta lại tới đây.

Tiêm Vũ xoay người bảo nha hoàn đặt một cái khay lên bàn, sau đó cười một tiếng: “Tam Nương đến Vương phủ mà ta chưa từng đến xem, ngươi không lấy làm phiền lòng chứ?”.

Phong Linh vỗ vỗ tay đứng dậy, khách khí nói: “Phu nhân tự mình sang đây xem hai mẹ con chúng ta, Tam Nương đâu dám”.

“Ha ha, đáng ra ta nên đến sớm. Nhưng ngươi cũng biết đấy Hàm Vương không cho ta ra ngoài, luôn sợ ta bị đụng vào cho nên mới chậm trễ hỏi thăm ngươi, mong Tam Nương đừng giận!”.

Phong Linh nhíu mày, hóa ra nàng ta coi nàng như quân địch nên đến đây thị uy. Nàng làm bà mai cũng không phải là giả, tâm tư nhỏ đó của nữ nhân nàng muốn làm rõ ràng ra!

“Làm sao có thể chứ, trong Vương phủ ai chẳng biết Hàm vương lo lắng nhất cho phu nhân. Phong Tam Nương ta làm mai lâu như vậy, đám khác không dám nói nhưng riêng đám này là duyên phận! Duyên phận gì mà ta nói thế. Phu nhân và Hàm vương thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!”. Phong Linh làm theo đúng tác phong “Khen người người chết không đền mạng”, hễ là cái gì tốt cũng đội lên đầu nàng ta: “Phu nhân ngài là người hiền gặp lành, chắc chắn sẽ giúp Hàm vương khai chi tán diệp, tương lai có thêm mấy tiểu Vương gia, ôi chao, cái ghế Vương phi này không là phu nhân thì không ai có thể! Mong rằng lúc đó phu nhân sẽ chăm sóc nhiều hơn cho cô nhi quả phụ Tam Nương mới được”.

Phong Linh khen ngợi hết lời làm Tiêm Vũ như lọt vào trong sương mù, mặt mày hớn hở, nhấc khăn che miệng cười nói: “Tam Nương nói đùa, ta làm sao có thể làm Vương phi được”.

“Tam Nương nói có thể là phu nhân có thể!”. Phong Linh vỗ vai nàng ta: “Đợi sau khi phu nhân sinh tiểu Vương gia thì phu nhân nhất định là Vương phi rồi!”.

Nôn........

Bảo Bảo lặng lẽ làm động tác nôn mửa.

Ánh mắt sắc bén như dao của Phong Linh liếc qua. Bảo Bảo vội vàng ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông đứng ngay ngắn.

Tiêm Vũ nghe như được mở cờ trong bụng, vội vàng chỉ đống đồ trên bàn: “Đây là vải Vương gia tặng ta, nghe nói đều là cống phẩm từ Tây Vực. Ta có nhiều quần áo, không mặc tới chúng, những thứ này tặng cho ngươi”.

“Ôi chao, cảm ơn phu nhân, phu nhân thật tốt!”.

Phong Linh ra vẻ thụ sủng nhược kinh [2], khoe khoang tâm của Tiêm Vũ.

[2] thụ sủng nhược kinh: được yêu nên sợ

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói hài hước: “Ơ, mới vừa rồi nói ai muốn làm Vương phi thế?”.

Mọi người giật mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play