Nghi Nhân từ từ xoay người, ngước mắt nhìn tráng hán cao hơn mình cả cái đầu, mặt không tỏ vẻ gì, vung tay lên, “bốp” một tiếng, đánh mạnh vào mặt người kia.

“A! Ngươi ——”. Không ngờ hắn không sợ cả dao găm, tráng hán bụm mặt kinh hãi. Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung về bên này, mọi người thỉnh thoảng chỉ chỉ chỏ chỏ.

“Ngươi dám đánh lão tử, ngươi……….”. Lời của hắn còn chưa nói hết, lại nghe “bốp” một tiếng, lại thêm một cái tát. Từ đầu đến cuối, gương mặt Nghi Nhân đều rất bình thản. Đầu tiên Dạ Vô Hàm ngẩn người ra, sau đó nhìn thấy tráng hán thẹn quá thành giận, định nâng đao chém về phía Nghi Nhân thì hắn không nghĩ ngợi đá một cước làm rơi đao trong tay tráng hán. Lúc này đám người Huyền Phong mới chen vào, Mãn Ngân thấy rành rành thì tức giận níu lấy tráng hán, lôi ra khỏi đám người, sau đó vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.

Dạ Vô Hàm ngó ngó Nghi Nhân, cười cười, “Thật xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, đã làm cho Thế chủ bị sợ hãi rồi”.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ không vui này cũng không làm ảnh hưởng quá đến sự hăng hái của mấy người. Gần tới buổi trưa, mấy người đi vào trong một quán rượu. Dạ Vô Hàm và Nghi Nhân lên nhã gian ở lầu hai còn bốn người Phi Ưng thì ngồi tại lầu một.

Sau khi ngồi xuống gọi mấy món ăn đặc sắc, Nghi Nhân cởi áo ngoài ra, sau đó vứt qua một bên, chỉ mặc quần áo mỏng ngồi đó. Dạ Vô Hàm nhíu mày nghi ngờ hỏi, “Rất nóng sao?”.

“Bẩn”.

Hắn lập tức hiểu ý, khóe miệng nâng lên. Xem ra hắn ta không phải là không sao cả như biểu hiện bên ngoài. Cuối thu, gió lạnh thổi vào, hai người lại ngồi đúng cửa sổ. Nghi Nhân không nhịn được mà rùng mình, thân thể nhìn lại có vẻ mỏng manh yếu đuối, Dạ Vô Hàm cúi đầu, sau đó cởi áo khoác mình ra, đưa tới. “Khoác tạm một chút đi”.

Nghi Nhân sửng sốt một chút, nhìn y phục rồi lại nhìn hắn, sau đó lắc đầu quả quyết cự tuyệt. “Không cần”.

“Ở đây ngươi là khách, chiêu đãi không chu toàn là trách nhiệm của chủ nhân. Đừng miễn cưỡng với ta, mau mặc vào đi”. Bất tri bất giác, thái độ nói chuyện của hắn cũng không còn cứng rắn khách sáo nữa rồi.

Thấy hắn kiên trì, Nghi Nhân suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, “Cảm ơn”.

Sau khi món ăn được đưa lên đầy đủ, hai người yên lặng ăn. Một lúc sau, Dạ Vô Hàm nói, “Thế chủ…..”.

“Gọi ta Nghi Nhân là được rồi”. Nghi Nhân lẳng lặng nói.

Dạ Vô Hàm gật đầu một cái, “Được, Nghi Nhân, hình như ngươi không biết võ công?”.

“Cái này có gì kỳ quái sao?”.

“Ngươi ở phiên bang, lại là Thế chủ, chẳng lẽ không kỳ quái sao?”.

Nghi Nhân tránh nặng tìm nhẹ, “Ta ốm yếu từ nhỏ, không thích hợp tập võ”.

“A ~”. Dạ Vô Hàm mấp máy môi, bưng bình rượu lên định rót rượu cho hắn, Nghi Nhân lại đưa tay che cái ly, “Ta không biết uống rượu”.

“Nói đùa chứ? Một đại nam nhân, không tập võ cũng thôi đi, làm sao có thể không biết uống rượu đây?”.

“Rượu là độc dược, dễ dàng làm người ta mê loạn, sẽ không có gì tốt, ngược lại uống những thứ đó sẽ không tốt đấy”.

“Ha ha, dường như mặc kệ là chuyện gì, ngươi đều có những lý do làm người ta không thể phản bác lại được”.

“Đó là bởi vì ta không nói lý do mà đó là sự thật”.

Dạ Vô Hàm cũng không miễn cưỡng hắn, một mình tự rót rồi uống, nhìn gương mặt tuấn mỹ khác thường của hắn đột nhiên ngạc nhiên hỏi. “Nghi Nhân, ngươi là Thế chủ của phiên bang, đối với con cháu truyền ngôi rất quan trọng đi, tại sao đến bây giờ ngươi vẫn chưa nạp phi?”.

Nghi Nhân nâng mắt nhìn hắn, “Nghe nói Hàm Vương nạp phi sau đó lại bỏ. Nếu như sớm biết sẽ có kết quả này, thì lúc đầu không nạp là tốt rồi”.

Dạ Vô Hàm ngẩn ra, sắc mặt có chút không vui, nhưng hắn vẫn lễ phép nói. “Tin tức của ngươi rất linh thông”.

“Cũng thế cả”.

Nghi Nhân ăn cơm ít, ăn một chút đã buông đũa, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai mắt trong suốt nhìn ra xa, giống như hắn đang cất giấu bí mật gì không thể cho người ngoài biết. Dạ Vô Hàm giương mắt lên, ánh mắt dò xét nhìn hắn.

“Người kia là ai vậy?”.

Nghi Nhân thu hồi tầm mắt, cười khẽ, “Hàm Vương, không quan trọng nữa rồi, kết quả mới là quan trọng nhất”.

Dạ Vô Hàm dựa lưng, tỉnh táo nhìn hắn, “Nói như vậy thì ngươi muốn liên thủ với Cảnh Vương thúc sao?”.

Nghi Nhân nhíu mày, “Nếu như cái gì ngươi cũng đã biết thì cần gì phải hỏi nữa. Ta đang ở trước mặt ngươi, muốn giết thì bây giờ đang có cơ hội. Không giết thì đừng nói nhảm nhiều như vậy!”.

Kỳ quái là Dạ Vô Hàm không hề nổi giận mà ngược lại còn cười, cái miệng lợi hại đó làm hắn nhớ đến một người. Nhưng mà hiển nhiên Nghi Nhân mạnh về khí thế hơn nhiều lắm, đây là khí phách của một người làm chủ một nước nên có.

“Ha ha”, hắn bưng chén lên, giống như đang đùa giỡn nhấp miệng một cái, “Xem ra ngươi vẫn chưa biết về Cảnh Vương thúc rồi”.

“Ngươi có ý gì?”.

“Ha ha, không có gì, qua vài hôm nữa thì ngươi sẽ hiểu. Dĩ nhiên là ta vẫn có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, không nên đánh giá thấp đối thủ, nhất là đối thủ có nhiều địch mà vẫn còn sống đến giờ”.

Dạ Vô Hàm đứng dậy, “Được rồi, ta dẫn ngươi đi dạo chỗ khác, đi thôi”.

Nghi Nhân nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì……..

*……..*

Phong Linh cật lực ngồi lên xuống, trong đầu hỗn độn một mảnh. Rốt cuộc cái tên kia đi đâu, hắn giống như đã biến mất vậy, đã bao nhiêu ngày rồi mà không thấy bóng người.

Vấn Xuân đi tới, “Tam Nương, Chu lão bản tới”.

“A,”. Phong Linh đứng lên, lau mồ hôi đi tới nhà trước.

Chu lão bản vừa thấy nàng thì cười nói, “Phong cô nương, dạo này gầy đi nhiều đấy!”.

Phong Linh khoát tay, “Được rồi, mỗi lần ông đến đây đều nói những lời này, đổi câu khác cho mới được không? Hôm nay ông tới có chuyện gì?”.

“À, là như thế này. Vị công tử ở trong khách sạn của ta………..”.

Cặp mắt Vấn Xuân và Sơ Hạ cùng sáng lên, hô, “Nghi Nhân công tử!”.

“Ha ha, đúng, chính là hắn!”. Chu lão bản nói. “Hắn nghe nói chúng ta muốn làm đại hội xem mắt, cảm thấy rất hứng thú, muốn góp chút bạc để hợp tác với chúng ta. Ta đã nói là chuyện này không thể một mình ta tính được, cho nên ta tới đây hỏi ý kiến của Phong cô nương!”.

“Hợp tác?”. Phong Linh ngồi trên ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Bây giờ đúng là chúng ta thiếu bạc, nhưng không biết là người này……….”.

“Tam Nương, Nghi Nhân công tử tuyệt đối tin được!”. Hai nha đầu cam đoan, “Ngài không biết, Nghi Nhân công tử không hề giống những thương nhân kia, có chút tiền liền vênh mặt lên trời, hắn đối với ai cũng lễ phép, vừa nhìn đã thấy là quân tử”.

Lúc này Hồng Ngọc cũng đi tới, nghe mọi người nói chuyện cũng cười nói. “Nghi Nhân công tử đó cũng là một người làm người khác ưa thích”.

Vân Xuân và Sơ Hạ gật đầu, “Không sai”.

Hai người họ lộ vẻ háo sắc không tính, đến cả Hồng Ngọc cũng nói vậy thì người đó cũng là người có thể hợp tác.

Phong Linh vỗ tay, “Chu lão bản, ông hẹn người này thay tôi”.

“Được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play