Con ngươi Phog Linh suýt chút nữa bắn ra ngoài, nàng vội vàng xoay người. “Ngươi —— lưu manh!”.
Thần Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, lại đắp chăn vào. “Không biết Cố lão đưa
thuốc gì cho ta, sau khi uống vào thì có phản ứng này, ta có cách nào
khác đâu?”.
“Ta…..ta đi tìm Pháp Hạ!”. Phong Linh đi mau giống như chạy trốn, sau lưng vang lên tiếng cười của Thần Hoàng.
Pháp Hạ còn đang buồn ngủ thì bị Phong Linh kéo đi vào, Phong Linh rất thức
thời đứng ở bên ngoài. Pháp Hạ vừa nhìn thấy tình hình này thì nhìn
cười. “Công tử, ngài nên sớm biết hậu quả khi đắc tội với sư phụ. Chuyện lần trước ngài làm ông ấy vẫn canh cánh trong lòng đấy”.
Chân mày Thần Hoàng co quắp. “Ông ta làm cái gì?”.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là cho thêm một chút “thúc tình đan” vào
trong thuốc…..”. Pháp Hạ ho nhẹ mấy tiếng, liếc nhìn Thần Hoàng đang
muốn phun lửa, nói. “Nội lực của ngài đủ mạnh để áp chế nhưng bây giờ
ngài đang bị thương, không thích hợp vận công, cho nên………”. Hắn cũng
không nói tiếp, mà giả vờ nhìn ra bên ngoài. “Tam Nương vẫn đang ở bên
ngoài đấy”.
Thần Hoàng nhắm mắt lại. “Được rồi, ngươi có thể đi”.
“Ha ha, vậy thì ta sẽ không quấy rầy”. Nét mặt Pháp Hạ giống như đang xem
kịch vui, làm cho người ta không thể hoài nghi thật ra hắn đã biết từ
sớm.
Phong Linh thấy Pháp Hạ ra ngoài thì nghiêm chỉnh hỏi. “Hắn không sao chứ?”.
Pháp Hạ cười, gật đầu một cái.
Nàng đi vào phòng, thấy Thần Hoàng đang ngồi ở đó, vuốt vuốt mi tâm, gương mặt có vài phần rối rắm, thỉnh thoảng lại có vẻ vui.
“Ngươi làm sao vậy? Vi khuẩn ăn não rồi à?”.
“Tam Nương…….”. Thần Hoàng đột nhiên làm bộ đáng thương kêu một tiếng, hai
con mắt như mắt nai con làm Phong Linh rùng mình. “Cái gì?”.
“Có chuyện ta muốn nhờ nàng giúp một tay………”.
Ban đêm hết sức yên tĩnh.
“Đi chết đi!”.
Trong một gian phòng trúc nào đó, có tiếng rống của Sư tử cái.
Ngày hôm sau, trời con chưa sáng, Phong Linh đẩy cửa vào bếp, tự tay làm một bữa ăn cho người bệnh, sau đó mang đến phòng của Thần Hoàng. Nàng vào
thì thấy hắn nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng khác thường, lều nhỏ vẫn
đàng sừng sững bất khuất.
Nàng kinh ngạc, vội vàng để đồ xuống, lay hắn. “Dạ Tàn Nguyệt? Dạ Tàn Nguyệt?”.
Thần Hoàng mở mắt, cười một tiếng yếu ớt. “Trời sáng rồi………”.
Phong Linh đỏ mặt. “Cái đó của ngươi…….. đứng nghiêm cả đêm sao? Nó có nghỉ không?”.
“Haiz, ta kiên trì một chút là được rồi, một lát nữa dược hiệu sẽ qua thôi”.
Phong Linh cắn răng, ngồi thẳng lên. “Ngươi chờ ta một lúc”.
Thần Hoàng cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt rồi, hai mắt hắn lóe sáng, liên
tục gật đầu không ngừng. “Được được được, ta chờ nàng!”.
Nàng đi
vào trong sân, múc một thùng nước giếng lạnh, mang vào trong nhà, để
xuống. Sau khi thấm ướt khăn lông, nàng đưa tới cho hắn. “Kêu gì, cho
ngươi….. Ấn nó vào”.
Nói xong, mặt của nàng càng đỏ hơn.
Thần Hoàng ngó ngó khăn lông, sau đó nhìn nàng, khóe miệng co giật.
Hắn không nói gì, nhận lấy.
Hắn đường đường là thái tử, bá chủ Tây Vực, vậy mà lại dùng một cái khăn lông để dập lửa?!
Đến lúc trời sáng rõ, Pháp Hạ tới mang theo một tin tức. “Không thấy Lạc Dao cô nương đâu cả”.
Phon gLinh lo lắng, vội vã hỏi. “Nàng đi từ lúc nào? Biết nàng đi đâu không?”.
“Nhìn thì có vẻ như đi từ sáng sớm”.
Phong Linh nghiêng đầu nhìn Thần Hoàng, nói. “Này, ngươi không phái người đi
tìm đi à? Mặc dù nha đầu kia không làm người ta ưa thích nhưng nếu cứ để nàng ta đi như vậy, sợ là có thể gặp nguy hiểm”.
Thần Hoàng
không thèm nhấc mắt, giọng điệu lạnh nhạt. “Lời ta đã nói ra sẽ không
thay đổi, sau nhát kiếm đó, ta và Lạc Dao không còn bất kỳ quan hệ gì
nữa”.
“Nhưng mà ngươi có thể trơ mắt mặc kệ nàng ta sao?”.
Thần Hoàng lười biếng nhìn nàng. “Nếu như ta quan tâm lần đầu, sẽ có lần thứ hai thứ ba, cứ như vậy không nghỉ. Cái nàng ta cần không phải là một
người thân. Nếu như ta làm như vậy sẽ làm cho nàng ta có thêm hy vọng.
Trong nhát kiếm đó ta bắt nàng phải quyết định rời khỏi”.
Phong
Linh buồn cười, đạo lý này nàng hiểu rõ. Dạ Lạc Dao giống như đứa bé tùy hứng, nàng ta dùng mọi thủ đoạn cực đoan để hấp dẫn sự chú ý của người
lớn. Sau khi có hiệu quả lần thứ nhất thì nàng ta sẽ càng làm tệ hại
hơn, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là nàng ta”.
Pháp Hạ nói tiếp. “Bên kinh thành cũng truyền tới tin tức”.
Thần Hoàng nhíu mày. “Tin tức của mặt quỷ tăng các ngươi luôn chuẩn, lần này có chuyện gì mới vậy?”.
“Nghe nói, Thế chủ của ngoại phiên (*) đã đáp ứng Cảnh Vương, bí mật đến kinh thành”.
(*) ngoại phiên: nước khác
Thần Hoàng meo mắt. “Hắn?”.
Phong Linh tò mò lại gần hỏi. “Ta nghe nói, ngoại phiên không phải ở rất xa sao? Dạ Lạc Cảnh mời hắn tới đây làm gì?”.
“Đó cũng là một quốc gia rất xa, mặc dù đó là mảnh đất cằn cỗi nhưng cũng
là một quốc gia thiện chiến dũng mãnh. Không ngờ Cảnh Vương thúc yêu quý lại có suy nghĩ động đến bên đó?”. Thần Hoàng lại hỏi. “Biết hắn ta dẫn theo bao nhiêu binh mã không?”.
“Mười tên tùy tùng”.
Thần Hoàng gật đầu một cái, con mắt tối lại, không rõ tâm tình của hắn.
*…………*
Cảnh Vương phủ.
Dạ Mặc Cảnh ngồi trên xe lăn, uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói. “Thế chủ muốn có Tây Vực?”.
Ngồi đối diện là một nam tử có vẻ gầy yếu cực kỳ xinh đẹp, mi thanh mục tú,
môi hồng răng trắng, không kém mấy phần so với Thần Hoàng. Hắn cười một
tiếng, giọng nói thanh thúy. “Tây Vực so với Minh Tịch hoàng triều thì
chỉ là một phần rất nhỏ, không phải là ngài không bỏ được chứ?”.
Dạ Mặc Cảnh để ly xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào hắn. “Nhỡ đâu sau khi
Thế chủ định cư tại Tây Vực rồi lại muốn đoạt lấy cả Minh Tịch. Vậy
không phải bổn vương đã dẫn sói vào nhà sao?”.
“Có muốn hợp tác
hay không đó là chuyện của ngài. Nhưng mà theo ta được biết thì hình như thái tử và Hàm Vương đã liên thủ rồi. Dưới tình huống này đừng nói là
Minh Tịch mà sợ rằng ngay cả an nguy của bản thân cũng là một vấn đề.
Cảnh Vương, ngài không có lựa chọn khác”.
Lời của hắn nói trúng tim đen.
Nếu không phải dựa vào mặt quỷ tăng và một vài lão thần tử ủng hộ thì hắn
tuyệt đối không sống được đến bây giờ. Nếu như không nghĩ biện pháp, đợi đến khi thái tử từ Tây Vực trở về thì khó làm!
Tây Vực……….
Đúng là nơi nhiều chuyện.
Dạ Mặc Cảnh suy nghĩ một chút, nếu đưa tây vực cho Nghi Nhân cũng là một
cách. Đó là ổ của Thần Hoàng, nếu như hắn thua thì sẽ về đó nghỉ ngơi
lấy lại sức. Một khi Nghi Nhân đặt chân vào mảnh đất đó thì hai hổ đánh
nhau! Mặc kệ ai thắng, ai bại thì hắn vẫn là ngư ông đắc lợi!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức nói. “Được, nếu như ta lấy được Minh Tịch thì Tây Vực là của Nghi Nhân ngươi!”.
Nghi Nhân nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng ngời lộ vài phần cơ trí. “Một lời đã định”.
Lúc này, Trương Tam đi vào nói nhỏ vài câu với Dạ Mặc Cảnh, hắn nhíu mày. “Cái gì?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT