“Nguyệt! Huynh không
thể đối xử với muội như vậy!”. Nàng ta hét lên một tiếng, chợt ôm lấy
hắn. “Nguyệt, muội không thể không có huynh, cầu xin huynh, đừng bỏ muội lại!”.
Thần Hoàng đầy nàng ta ra, lời lẽ tuyệt tình. “Lạc Dao, ngươi chỉ là muội muội của ta, kỳ thật, không có gì thay đổi cả”.
“Muội không nghe………..”. Dạ Lạc Dao kêu khóc, quay ngược lại hai bước, che tai lại. “Muội không muốn là muội muội của huynh!”.
Thần Hoàng nhăn mày, đi tới, lấy tay nàng ta ra. “Lạc Dao, nếu như ngươi
không phải là muội muội của ta thì ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy sau khi ngươi làm nhiều chuyện tổn thương đến nàng như vậy!
Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là muội muội của ta!”.
“Nguyệt, huynh quên rồi sao? Trước kia chúng ta đã rất vui vẻ, nương tựa lẫn
nhau, chỉ có hai chúng ta. Những điều này huynh đều không nhớ sao?”.
“Muội muội! Muội muội! Muội muội! Ta không muốn làm huynh muội!”. Dạ Lạc Dao
mất khốc chế dựt dựt mái tóc. “Tadành tất cả cho huynh mà huynh chỉ coi
ta như muội muội! Ha ha ha!”.
“Chưa đủ. Ta phải nói”. Dạ Lạc Dao tránh ra khỏi tay hắn, thất thanh khóc
rống. “Sau khi mẫu hậu qua đời, là ai ngày đêm ở bên cạnh huynh? Đối với ta mà nói huynh là người mà cả đời ta nhận… Vậy mà huynh chỉ coi ta như muội muội…. Ha ha, chỉ vì một nữ nhân mang theo một đứa con hoang, ngay cả nguyện vọng của mẫu hậu huynh cũng không để ý………”.
Hai chữ
“con hoang” làm Thần Hoàng tức giận đỏ cả mắt. Nhưng đúng vào lúc này,
cánh cửa đang khép chặt bỗng nhiên mở ra. Bóng dáng mập mạp của Phong
Linh lao ra, nhìn chằm chằm Dạ Lạc Dao, giơ tay lên tát nàng ta một cái.
“Ta mặc kệ các ngươi xảy ra chuyện gì nhưng ngươi thử mắng con trai ta một câu nữa xem!”.
Dạ Lạc Dao ôm mặt, nhào qua, giọng nói tràn đầy hận ý. “Tiện nữ nhân, đều
là do ngươi! Ngươi đoạt Nguyệt đi, ta muốn giết ngươi! Tại sao ngươi
không chết đi!”.
Thần Hoàng nắm lấy tay nàng ta, tức giận bộc
phát. “Ngươi hận đúng không? Được!”. Nói xong, hắn rút bảo kiếm từ bên
hông ném cho nàng ta. “Tình cảm ngươi dành cho ta, ta thiếu ngươi, ta
trả cho ngươi! Ta cho ngươi đâm một kiếm, sau một kiếm này, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai, ngươi còn dám động đến nàng thì ta sẽ không bỏ
qua cho ngươi!”.
Dạ Lạc Dao cầm kiếm, tuyệt vọng nhìn hắn. “Huynh tình nguyện để ta đâm một kiếm nhưng vẫn muốn che chở nàng ta, yêu nàng ta?”.
“Đến đây!”. Thần Hoàng cởi áo ra, lộ ra lồng ngực, đôi mắt đỏ lên diêm dúa.
“Đừng!”. Phong Linh không nghĩ ngợi ngăn hắn lại. “Ngươi nghĩ rằng nàng ta sẽ
không làm sao? Đừng tự nghĩ mình giỏi, nữ nhân độc ác không có gì làm
không dám làm!”.
Dạ Lạc Dao nâng kiếm lên, run rẩy, nước mắt lăn xuống. “Nguyệt, đừng ép ta…. Đừng ép ta……..”.
Thần Hoàng đẩy Phong Linh ra, nhìn thẳng vào nàng ta. “Nhớ, ta chỉ cho ngươi một cơ hội này thôi”.
“Không được, ta không cho!”. Phong Linh tiến lên kéo tay hắn. “Đáng chết!
Ngươi căn bản không hề hiểu rõ nữ nhân! Cho dù ngươi muốn chết những ta
không cho phép ngươi chết!”.
Thần Hoàng nhìn nàng, đột nhiên cười khẽ, môi mỏng khẽ nâng lên. “Nàng còn không thừa nhận là nàng đang quan tâm ta?”.
Dạ Lạc Dao nhìn hai người trình diễn màn ân ái ngay trước mặt thì lý trí
nàng ta hoàn toàn sụp đổ, gương mặt thanh nhã cười gằn, kiếm trong tay
nâng lên. “Được, tất cả nên chấm dứt ——”.
Ánh mắt oán độc lóe lên, kiếm mạnh mẽ chém xuống.
“Không!”. Phong Linh xoay người ôm lấy Thần Hoàng, dùng thân mình che cho hắn.
Thần Hoàng khẽ cười, thuận thế ôm nàng xoay người lại……….
“Xoẹt!”.
Tiếng kiếm đâm vào xương thị lại rõ ràng như thế.
Phong Linh trợn to hai mắt, trong đầu trống rỗng.
Dạ Lạc Dao đột nhiên tỉnh táo lại, ném kiếm trog tay đi, luống cuống nói.
“Nguyệt! Không, không, ta không nghĩ…….. Cứu mạng! Thần y! Pháp Hạ! Mau
tới cứu người, mau đến đây ——”.
Tiếng kêu sợ hãi của nàng ta làm
Phong Linh hồi phục ý thức, nhìn Thần Hoàng. Hắn vẫn đang cười, cắn
răng, rút kiếm trên lưng, máu bắn ra.
“Ngu ngốc!”. Phong Linh tức giận gầm lên một tiếng, sau đó vội vàng vịn cơ thể của hắn, Thần Hoàng
nghiêng người sang, nhìn qua Dạ Lạc Dao. “Bắt đầu từ bây giờ ngươi muốn
gì đều không liên quan đến ta! Đừng dùng bất cứ chuyện gì để lấy cớ nữa! Chỉ cần ngươi động đến nàng thì ta sẽ giết ngươi!”.
Nói xong, hắn khạc một búng máu, té vào người Phong Linh. “Ai da, không được rồi, đau quá………..”.
Phong Linh tức giận đến nỗi hai mắt đều đỏ lên. “Đáng đời! Ai bảo ngươi phô
trương!”. Tức thì tức nhưng trong lòng nàng cũng như bị đâm một kiếm,
đau dữ dội.
Nghe thấy tiếng kêu từ bên này, Pháp Hạ vội vàng chạy tới. Vừa nhìn thấy tình huống, hắn cũng không hỏi nhiều mà vội vàng
cùng Phong Linh đỡ hắn vào phòng.
Hai chân Dạ Lạc Dao mềm nhũn, ngã xuống đất, đôi mắt trợn to, mặc cho nước mắt tràn mi……
Không có, hết rồi, Nguyệt không cần nàng nữa rồi…..
Phong Linh đứng bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn chằm
chằm vào cửa phòng. Pháp Hạ đã vào trong đó một canh giờ rồi, không biết bên trong thế nào. Bực mình hơn chính là chê nàng vướng tay vướng chân
nên nhốt nàng ở bên ngoài!
Trái tim nàng như bị mèo cào, Phong
Linh không nhịn được nữa, đưa tay định đẩy cửa vào. Đúng lúc này, Pháp
Hạ mở cửa đi ra, sắc mặt nặng nề.
“Sao rồi?”. Phong Linh vội hỏi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng, ánh mắt dần rũ xuống, sau đó lắc đầu một cái. “Thương tổn đúng chỗ yếu…. không có cách nào”.
Phong Linh chỉ cảm thấy đầu nàng nổ “Bùm” một tiếng, cả người khẽ lay động.
Pháp Hạ vội vàng đỡ nàng, “Tam Nương, ngươi sao vậy?”.
Phong Linh khoát khoát tay, sắc mặt tái nhợt. Nàng cố gắng mỉm cười. “Pháp Hạ
ngươi lừa ta đúng không, làm sao ngươi lại không có biện pháp được? Đúng rồi, tìm sư phụ ngươi! Nhất định Cố thần y sẽ có biện pháp!”. Nói xong, nàng định đi tìm ông ấy, nhưng Pháp Hạ đã kéo nàng lại, áy náy nói.
“Tam Nương, vô dụng thôi, cho dù tìm ông ấy đến thì ông ấy cũng không
thể làm gì. Ông ấy là thần y chứ không phải là thần tiên”.
“Ta
không tin!”. Phong Linh máy móc lắc đầu. “Chỉ một kiếm thôi, hắn làm sao có thể có chuyện gì được! Hắn không phải là người bình thường, hắn là
Thần Hoàng! Sẽ không có việc gì, nhất định như thế!”.
“Aiz, nhưng mà kiếm không may đâm vào tim, làm suy giảm tâm mạch, tóm lại, bây giờ
ngươi hãy nhân lúc hắn còn tỉnh táo, mau vào nhìn hắn một chút. Có lời
gì muốn nói thì nói đi… chậm một chút sợ rằng hối tiếc không kịp”.
Phong Linh ngây người, quên cả việc lau nước mắt.
Từ từ đẩy cửa phòng ra, trong phòng nhàn nhạt mùi máu tươi.
Nàng đi tới bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt không màu của Thần Hoàng, nhưng vẫn động lòng người như vậy.
Dường như cảm nhận được nàng đang nhìn hắn, hắn mở mắt ra cười với nàng, đưa
tay kéo nàng ngồi xuống cạnh mình. “Vừa rồi ta hù chết nàng rồi”.
Phong Linh lắc đầu, cố gắng không để mình khóc lên.