“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn gì?”.

Thần Hoàng vận nội lực càng lúc càng nhanh, đôi tay tỏa ra nhiệt lượng như muốnlàm phỏng da nàng, vẻ hấp dẫn cũng làm người ta chắt lưỡi hít hà.

“Nàng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sẽ nghĩ rằng nàng đã yêu ta”. Giọng nói của hắn vó vẻ mệt mỏi.

Sắc mặt Thần Hoàng đỏ hồng sau đó trắng dần, sức cũng bắt đầu yếu dần, trên mặt lại nhiễm một tầng màu xanh, thoáng qua rồi biến mất.

“Đừng lựa gạt ta, đừng nghĩ rằng ta là kẻ ngốc, ngươi mau nói cho ta biết ngươi đang làm gì?”. Giọng nói Phong Linh lộ vẻ nóng nảy.

Hắn ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt như không quan tâm nói. “Ta đang hút thư độc trên người nàng”.

Phong Linh sợ ngây người, lúng túng mở miệng. “Nói như vậy thì ngươi… ngươi sẽ thay ta……..”.

“Đừng nói ta vĩ đại như vậy, thay vì nói thay thế thì nói ta làm như vậy để nàng áy náy cả đời không quên được ta”. Đôi tay Thần Hoàng từ từ rơi xuống, cả người vô lực tựa vào thân cây, trên trán cũng toát ra mồ hôi.

Phong Linh thấy Thần Hoàng như thế thì kêu lên. “Đáng chết, ngươi mau giải huyệt cho ta”.

Thần Hoàng bất mãn hếch mày lên. “Đây là thái độ nàng đối xử với ân nhân cứu mạng sao?”. Nói tớ nói lui nhưng hắn vẫn giơ tay giải huyệt cho nàng.

Sau khi cả người có thể hoạt động được, phản ứng đầu tiên của Phong Linh chính là níu vạt áo của hắn, hét lên. “Ngươi điên rồi sao? Ngươi hút thư độc thay cho ta, ngươi có thể thay ta đó!”.

Thần Hoàng cười một tiếng. “Sao nàng khẩn trương thế, sao vậy, phát hiện ta rất tốt à? Nhưng mà đáng tiếc, như lời nàng nói, ta có thể sẽ chết đi cho nên nàng đừng yêu ta, ta không bỏ nàng thủ tiết được đâu”.

“Đến lúc này mà ngươi còn nói đùa?”. Phong Linh tức giận, cực kỳ tức giận, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi rất ngốc ngươi có biết không? Tại sao ngươi lại vì một nữ nhân không yêu ngươi mà hy sinh cả mạng sống của mình? Ngươi thật sự đã ngốc đến mức không thuốc nào chữa được rồi! Ai muốn ngươi hút thư độc? Ai muốn ngươi chết thay ta? Ngươi coi ta là ai vậy? Đừng tự mình đa tình, ta không cần! Ta cũng sẽ không nhận phần tình cảm này của ngươi!”. Nàng tức giân kéo hắn. “Trả độc trở về cho ta, trả cho ta!”.

Thần Hoàng nhìn nàng tức giận đỏ bừng mặt, trong đôi mắt còn mơ hồ có giọt nước, hắn đột nhiên đưa tay vuốt gương mặt nàng. “Phong Tam Nương, nàng thừa nhận đi, có phải nàng cũng có cảm giác với ta. Từ lúc bắt đầu, nàng đã động lòng với ta rồi đúng không?”.

“Không đúng, không đúng, không phải! Ta không thích ngươi! Cho nê cho dù ngươi chết cũng không có tí giá trị nào cả! Dạ Tàn Nguyệt, mau đưa độc về lại trên người ta!”. Phong Linh cầm áo lắc lắc hắn. “Trả về! Trả về! Ta không muốn ngươi là nhiều việc như vậy, không cần……….”.

Thần Hoàng kinh ngạc nhìn nàng mất khống chế, nhìn lệ trên mặt nàng thì hắn cười, không nói hai lời ôm chặt lấy nàng. “Tam Nương, náng rất yêu thích ta đúng không? Có đúng hay không?”.

“Không! Ta không thích! Buông ra!”. Phong Linh đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm thật chặt. “Ta không thả! Chết cũng không thả! Rõ ràng nàng có cảm giác với ta, tại sao nàng lại không thừa nhận!”.

“Không có, không có, không có!”.

“Có! Có! Có!”.

“Không có!”.

“Có!”.

“Không có……. Hu……. Không có……….”. Phong Linh vừa khóc vừa đánh hắn. “Kẻ kiên, ngươi là kẻ điên!”.

“Không sai. Ta là kẻ điên, vì nàng mà nổi điên!”.

*…………….*

Thanh Nhạc cung.

“Lạc Dao công chúa, ngài không thể làm khó thuộc hạ!”. Một thị vệ áo xám tro bảo vệ một phòng kho nhìn như rất bình thường, đối diện là Dạ Lạc Dao diện một bộ màu hồng. Vẻ mặt nàng ta không thay đổi, điềm tĩnh giống như mỹ nữ trong tranh vẽ.

“Tránh ra!”. Nàng nhẹ nói.

“Lạc Dao công chúa, mời công chúa về” A Tinh từ từ đi ra. “Mệnh lệnh của chủ nhân chính tai ngài cũng đã nghe được”.

“Tránh ra!”. Nàng nói.

“Chúng ta không thể……..”. A Tinh còn chưa nói hết câu thì Dạ Lạc Dao đã rút chủy thủ trong tay áo ra, nhắm ngay vào cổ. “Nếu như các ngươi vẫn có chấp thì ta sẽ chết ngay trước mặt các ngươi”.

“Lạc Dao công chúa”. A Tinh vội la lên. “Ngài mau bỏ dao xuống! Ngài sẽ làm chính mình bị thương đấy!”.

“Tránh ra!”. Nàng lẳng lặng nhìn họ. Thấy mấy người vẫn hai mặt nhìn nhau, nàng ta không do dự ấn mạnh chủy thủ, mũi dao đi vào da, một dòng máu tươi chảy xuống…..

“Được! Chúng ta tránh ra, tránh ra, ngài mau để dao xuống!”.

Rốt cuộc A Tinh cũng thỏa hiệp vì so với Châu Châu ở bên trong thì địa vị của Lạc Dao công chúa trong lòng chủ nhân rõ ràng là nặng hơn.

Mấy người ăn ý tản ra, chủy thủ trong tay Dạ Lạc Dao không cất đi mà nàng ta cảnh giác đi từng bước về phía trước. Cho đến khi nàng ta vào trong, đẩy cửa hông ra, đột nhiên nàng ta đóng cửa lại, chạy vào trong.

“Lạc Dao công chúa! Mở cửa!”. A Tinh đập cửa, lại không hề nghe thấy tiếng gì, trong lòng cảm thấy không tốt, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng khinh công nhảy lên mái hiên.

Dạ Lạc Dao chạy như điên, thấy một nha hoàn bước ra từ một gian phòng, nàng ta nheo mắt, nhặt một tảng đá trên mặt đất, dùng sức ném qua một bên, hô to một tiếng. “Có người!”. Bỗng chốc hai người áo xám từ trong nhà phi ra, nàng nhân cơ hội chạy tới, đẩy nha hoàn đó ra xông vào.

“Ai vậy?”. Trong phòng, Châu Châu vừa tắm rửa xong, đang mặc quần áo, xoay người lại thấy Dạ Lạc Dao thì ngẩn ra, sau đó lại cười lạnh nói. “Công chúa điện hạ đến trễ thế này có chuyện gì sao? Không phải là đến đây để tìm thái tử điện hạ chứ? Ha ha, vậy thì ngươi tìm nhầm địa phương rồi, ngươi nên đến xem chỗ của Phong Tam Nương”.

Vẻ mặt Dạ Lạc Dao lạnh lẽo, chủy thủ trong tay vung lên, không hề nghĩ ngợi đâm thẳng vào Châu Châu………

*…………….*

Thần Hoàng đang ôm chặt lấy Phong Linh, đột nhiên ngực cảm thấy đau xót, cảm giác vừa đau vừa mãnh liệt, chân mày hắn nhíu lại, toàn thân giống như không có sức lực, run rẩy không ngừng. Hắn có một dự cảm rất xấu. Loại cảm giác này nhắc nhở hắn một sự thực đáng sợ.

Phong Linh vẫn đang giãy dụa đẩy hắn ra. “Ngươi đừng như vậy nữa ——”.

Sau khi nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn thì ngẩn người. “Ngươi bị làm sao vậy?”.

“Phụt!”. Thần Hoàng chợt khạc ra một búng máu, tay níu chặt ngực, thân thể lắc lắc, bỗng chốc ngã từ trên cây xuống, ngã mạnh xuống đất.

“Dạ Tàn Nguyệt!”. Phong Linh khẽ cắn răng, nhắm mắt nhảy từ trên cây xuống. hai tay và đầu gối của nàng cũng bị trợt ra một mảng nhưng nàng không để ý mà vội vàng nhào đến trước mặt Thần Hoàng, đỡ hắn dậy. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi sao rồi, đừng dọa ta, ngươi nói vài lời đi!”.

Thần Hoàng dùng hết hơi sức toàn thân ngồi dậy, lau khóe miệng máu đang chảy xuống, đôi mắt tàn bạo kinh người. “Châu Châu xảy ra chuyện rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play