Một lúc sau, hai món mặn, một món canh.

Thần Hoàng vội vàng cầm đũa, đầu tiên ăn một miếng rau cần, sau đó gật đầu một cái. “Ừ, không tệ, bởi vì có sự ra tay của ta nên món rau cần này ngon hơn rất nhiều”.

“Ngươi nêm muối hay nêm đường? Cũng bởi vì ngươi ra tay? Nói thế mà cũng nói được?”. Phong Linh bưng hai bát cơm đến.

“Đó là sự thật mà, đây là lần đầu tiên bản thái tử xuống bếp đấy, Phong Tam Nương, nàng là người có lộc ăn”. Dung mạo Thần Hoàng xinh đẹp còn làm người ta thèm nhỏ dãi hơn là thức ăn trên bàn. Phong Linh cũng không rảnh để ngắm, nàng vùi đầu vào mâm thức ăn. Nàng nghĩ rất rõ ràng rồi, một thứ có dinh dưỡng giúp cho cơ thể nàng khỏe mạnh, còn một thứ thì không đáng kể.

“Kêu la cái gì, ăn nhiều rau cải một chút có thể giúp cho ngươi trổ mã được đấy”. Phong Linh gắp rau cần, đậu phụ vào bát hắn, còn thịt và thịt gắp hết vào bát mình.

Thần Hoàng ăn cũng rất kén chọn nhưng bất cứ thứ gì Phong Linh gắp cho hắn, hắn đều vui vẻ mà ăn toàn bộ.

Chỉ một lúc sau toàn bộ thức ăn trên bàn đã chui vào bụng của hai người, Phong Linh múc hai bát canh đưa hắn một bát, vừa uống vừa hỏi. “Khi nào thì ngươi đưa ta rời khỏi đây?”.

Thần Hoàng ngước mắt lên nhìn nàng một cái. “Lúc ăn cơm không được nói chuyện”.

“Sụp”. Phong Linh lại uống một hớp, trầm ngâm, nói. “Ta không muốn hắn lo lắng”.

“Bộp”.

Thần Hoàng bỏ bát cơm xuống, đứng dậy. “Bản thái tử mệt mỏi rồi, buồn ngủ, nàng dọn dẹp đi”. Nói xong xoay người vào phòng.

“Ta đâu phải là người làm của ngươi, sao phải nghe lời ngươi?”.

“Không dọn dẹp cũng không sao, buổi tối sẽ có gấu và sói đến giúp nàng”.

“………”.

Phong Linh đi vào trong sân, chọn thùng nước giếng, cật lực xách lên, sau đó nàng tức giận ngồi rửa chén trong sân, trong lòng tính toán không biết làm sao để rời khỏi đây? Dạ Vô Hàm phát hiện ra không thấy nàng nhất định sẽ rất lo lắng.

Nhưng nhìn bốn phía xung quanh đều là núi hoang, chỉ có một ngôi nhà ở đây. Ngay cả phương hướng nàng cũng không nhận biết được, muốn trốn đi thì phải làm sao đây? Suy đi nghĩ lại, chỉ có Thần Hoàng là biết lối ra, nhất định nàng phải làm công tác tư tưởng cho hắn để lạc đường còn biết lối quay lại!

Sau khi quyết định, nàng nhanh chóng dọn dẹp xong tất cả sau đó đi vào trong phòng.

Thần Hoàng đang nằm trên giường rôi, bỏ áo khoác ngoài ra, nhìn hắn xinh đẹp như con hồ ly. Phong Linh bước qua vài bước, ngồi xuống ghế đối diện. “Này, chúng ta nói chuyện một chút đi”.

Thần Hoàng khép nửa con mắt, lười biếng nghiêng mắt nhìn nàng. “Nàng muốn đi ta không cản, có bản lĩnh thì nàng cứ tự ra khỏi ngọn núi này. Không có bản lĩnh thì nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây. Nàng ngồi cầu người giúp đỡ, không giống tác phong của Phong Tam Nương.

Một câu nói thôi làm Phong Linh nghẹn lại, nàng chưa kịp mở miệng đã thua khí thế của hắn.

“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nói gì thế, là ngươi dẫn ta đến chỗ này đấy?”.

“Cho nên ta càng không thể thả nàng đi được”.

“Tại sao?!”. Phong Linh nổi giận. “Ngươi giam giữ ta ở đây cũng đâu có lợi gì cho ngươi?”.

“Có nhiều cái tốt lắm”. Thần Hoàng nghiêng người sang, một tay chặn đầu, nháy nháy mắt. “Ta rất vui vẻ khi nhìn thấy nàng nổi giận nhưng ta càng vui vẻ hơn khi thấy bộ dạng phát điên khi tìm nàng”.

“Này, ngươi sao lại không thiện lương vậy?”.

“Ha ha, nếu như thiện lương có thể làm nàng thích ta vậy thì ta không ngại làm một người tốt? Nhưng nếu không thể vậy thì sao ta lại phải làm một người tốt?”.

“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nhất định phải làm ta hận ngươi sao?”.

“Muốn yêu ra sao, muốn hận như thế nào ta để nàng lựa chọn. Nếu như nàng lựa chọn hận thì ta cũng không có cách nào cả. Ha ha, không thương cũng không hận chỉ như một người khách qua đường xuất hiện trong cuộc đời nàng. Như vậy thì ta thà để nàng hận ta”.

Phong Linh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn sự tức giận. Miệng người này đúng là độc.

“Được! Ta không cầu ngươi…… ngươi nói đúng, ta, Phong Tam Nương, khinh thường phải đi cầu người khác!”. Phong Linh đứng lên, ngạo nghễ nâng cằm. “Tự ta đi được!”.

Thần Hoàng làm tư thế “mời”, nói. “Cửa ở bên kia, xin cứ tự nhiên”. Hắn lười biếng nằm trên giường, lật người ngáp một cái.

“Hừ”. Phong Linh đi đến cửa, đi về phía núi.

Rõ ràng là giữa trưa nhưng nhiệt độ trên núi lại rất thấp, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu vào được.

Bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu, Phong Linh chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” từ cành khô trên đất.

Đột nhiên, dưới lòng bàn chân như có vật gì đó lướt qua.

Mềm mềm, lại có tốc độ nhanh.

Phong Linh dựng tóc gáy, nàng không dám cử động, cứng ngắc cúi đầu xuống, mặt chuyển thành màu xanh lá.

Một giây, hai giây, ba giây.

“Rắn!!!!”.

Nàng chạy thục mạng về phía trước, không chạy được mấy bước lại dừng chân.

Trước mắt nàng có hơn mười con rắn, con thì treo mình trên cây, con nằm trên tảng đá, con thì nằm dưới chân nàng.

“Má…. Má ơi……”. Nàng không dám ở lại đây nữa rồi, quay đầu chạy như điên theo đường cũ, một đường chạy như điên về phía ngôi nhà duy nhất trong núi. Đẩy cửa ra, la người trên giường. “Dạ Tàn Nguyệt! Ở đây có rắn! Rất nhiều rắn! A, trời ơi, trời ơi, tất cả đều là rắn!”.

Thần Hoàng liếc nhìn nữ nhân bị dọa sắp điên, nhẹ nhàng nói ba chữ. “Ta biết rõ!”.

Phong Linh tức giận, “Ngươi cố ý phải không?”. Hắn nào người này cứ mặc cho nàng ra ngoài!

Thần Hoàng ngồi dậy, chỉ ra ngoài. “Đây là Xà sơn (= núi rắn), trên núi không có động vật nào ngoài rắn, tất cả đều là rắn, hơn nữa con nào cũng có độc. Trên ngọn núi này chỉ có căn phòng này là an toàn, nếu như nàng có bản lĩnh chạy đi thì cứ thử là được”.

Phong Linh tức muốn chết, người xấu xa như vậy, tại sao ông trời còn để lại trên đời, sao không thu phục hắn!

Đột nhiên Thần Hoàng đến trước mặt nàng, hít hít vài cái.

“Làm gì vậy?”. Phong Linh cúi đầu ngửi mình một cái. “Ư…..”. Nàng chán ghét quay mặt đi, vừa rồi nàng ở trong bếp, cả người dính mùi dầu mỡ, bây giờ chạy đi chạy lại, cả người toàn mồ hôi, mùi rất không chịu được.

Thần Hoàng đứng dậy. “Ta đi nấu nước cho nàng tắm”.

“Không!”. Phong Linh cảnh giác nhìn hắn. “Ta như vầy tốt lắm! Ta không cần tắm!”. Nói xong, nàng vội vàng bá chiếm cái giường.

Thần Hoàng nhún nhún vai. “Tùy nàng, dù sao thì ta cũng phải tắm”. Đi được vài bước hắn quay người lại. “Nàng không được rình coi đâu đấy!”.

“Ai muốn nhìn ngươi, ta còn sợ bị đau mắt hột đấy!”.

Phong Linh ngồi trên giường, trong đầu đều là lời nói lúc nãy. Trời ơi, từ nhỏ đến lớn nàng sợ nhất là nó, bây giờ còn thấy nhiều như vậy! Cứ nhớ đến khắp nơi đều là rắn, nàng rùng mình, đánh chết nàng cũng không dám chạy ra ngoài!”.

Lúc này trong sân truyền đến tiếng nước chảy “tách tách”, rất chậm, không thành một loại âm thanh.

Hắn đang tắm?!

Đây là phản ứng đầu tiên của Phong Linh.

Sau đó, trong đầu phản xạ có điều kiện hình ảnh hắn cởi quần áo…….

Phong Linh vội vàng lắc đầu một cái, hất những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau đó đám rắn đó lại xuất hiện trong đầu…….

A —— Nàng điên cuồng lắc lắc đầu, bên ngoài có tiếng nước chảy, không thấy rắn mà lại xuất hiện hình ảnh của tên Thần Hoàng yêu nghiệt…….

Cuối cùng Phong Linh thỏa hiệp với chính mình, nàng tình nguyện phát huy sức tưởng tượng về hắn, không suy nghĩ đến những con rắn kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play